Chuyến bay mang số hiệu VN-146 chở cô gái người Thủ đô hạ cánh tại sân bay Tân Sơn Nhất.
- Đến nơi rồi! - Nhi hít một hơi thật sâu để giảm bớt đi sự hồi hộp.
Lom khom kéo hai chiếc vali nặng, đã vậy còn thêm một quả balô to tướng
trên vai nhưng Nhi không hề thấy nặng nề. Vì cô đã chính thức thực hiện
được một nửa ước mơ của mình. Dù biết con đường phía trước còn rất rất
dài nhưng Nhi không hề nhục chí. Cô lấy điện thoại ra và bấm gọi một số.
- Alô?
- Chào chị! Em Nhi đây ạ. Mấy hôm trước em có chuyển khoản đặt cọc nhà trọ bên chị đấy ạ.
- À chị nhớ rồi. Em vào Sài Gòn chưa?
- Vâng, em đang ở Sài Gòn đây ạ. Chị có đang bận gì không ạ? Nếu không thì tí em qua kí hợp đồng rồi trả nốt phần còn lại cho chị nhé!
- Ok! Em qua đi, chị đang rảnh nè.
- Vâng ạ. Khoảng 15 phút nữa em đến.
Rồi hai người chào tạm biệt nhau. Nhi cất điện thoại vào và vẫy tay gọi
chiếc taxi đang đậu ở gần đó. Nhi lên xe, đọc địa chỉ cho bác tài và
ngồi suy ngẫm.
Đây là lần đầu tiên cô dọn ra ở một mình. Không những vậy, đây sắp là lần
đầu tiên cô ở trong một nơi không phải “nhà cao cửa kín“. Cũng chịu
thôi, cô đang muốn tiết kiệm cho tương lai của cô mà. Nhưng cũng cực khổ lắm Nhi mới tìm ra được một chổ vừa ý mình và bảo đảm uy tín. Chứ dính
tới ba vụ chuyển khoản này nọ, cô cũng sợ mình bị lừa gạt như mấy người
trên báo hay đăng.
Đang suy nghĩ thì Nhi quay mặt sang cửa xe. Những thứ lấp ló bên ngoài ô
kính kia dường như đã làm mọi suy nghĩ trong cô bay đi mất. Đó là cảnh
nhộp nhịp ban sáng của mảnh đất Sài thành. Nó không mang sự yên tĩnh như ngoài Thủ đô. Nó mang theo sự vội vã nhưng không hấp tấp. Nhìn nó mà cô như có thêm động lực để tiến bước. Cô như muốn mình phải chạy đua sao
cho kịp với nhịp sống ở nơi đây. Và thế rồi trên suốt chuyến xe đó Nhi
đã mải mê ngắm nhìn cái vẻ đẹp lộng lẫy của Sài Gòn ấy.
Xe đã dừng bánh, kéo Nhi về với thực tại. Bộ đếm hiện số 76. Nhi đưa bác
tài chẵn 80 nghìn và không quên gửi lời cảm ơn bác. Tính ra, Nhi là một
cô bé rất lễ phép nhưng chỉ riêng đối với dì Đan thì không.
”Ting!” – Tiếng chuông reo vang một nhịp và điện thoại sáng lên. Nhi nhìn vào màn hình thì thấy có một tin nhắn.
Đan: Con đã đến nơi chưa? Khi nào rảnh thì liên lạc với dì nhé! Lúc nãy em nó dậy mà không thấy con đâu, đi tìm khắp cả nhà lên.
Nhi không trả lời, tắt điện thoại và cất vào túi. Số của mẹ con dì Đan quả
thật bị Nhi cự tuyệt gần như đến chín mươi phần trăm. Dì Đan đã thảm vậy rồi, con của dì còn đáng thương hơn. Mới có tí tẹo, suốt ngày chỉ đeo
theo Nhi rối ra rít ra đòi chơi chung. Vậy mà cũng bị cô cho ăn cả núi
bơ.
Cô bước xuống xe thì đã thấy chị Tâm - chủ nhà trọ mà cô thuê đứng chờ
sẵn. “Vô nhà đi em!” – chị Tâm nở một nụ cười nhẹ, tay thì phụ Nhi xách
hành lý vào nhà. Người Sài Gòn quả thật rất thân thiện. Thấy cảnh này
làm Nhi có chút ấm lòng.
Sau một hồi bàn bạc, Nhi ký hợp đồng và đưa nốt số tiền còn lại cho chị Tâm. Chị
lấy chùm chìa khoá từ trong bóp của mình ra và đưa cho Nhi. “Rồi! Vậy là xong nha. Chị giao nhà lại cho em đó. Có gì cần giúp thì cứ alô cho chị nha. Giờ chị phải đi đây. Bye bye!“. Hình như chị bận, đi rất nhanh.
Nhi chỉ kịp vẫy tay chào tạm biệt chứ cũng không có thời gian nói thêm
lời nào. Nhi quay vào trong nhà, bắt đầu bày biện đồ đạc ra để sắp xếp.
Nhà trọ nơi Nhi ở cũng
như bao nhà trọ khác. Có một khuôn viên nhỏ để sinh hoạt, một gian bếp
đằng sau, một nhà vệ sinh phía bên hông và một chiếc thang để lên gác
lửng. Không bằng một góc của căn biệt thự hồi đó cô sinh sống, nhưng ít
ra bây giờ cô đang được tự do và vui vẻ, cô tự nhủ với lòng. Soạn đồ một hồi thì cô thấy mệt và đói, sáng giờ đã ăn gì đâu! Vả lại thời gian
nghỉ ngơi trên máy bay cũng không thấm gì mấy so với thời gian cô làm cú vọ đêm hôm qua. Cô đành ra ngoài kiếm ít đồ lót bụng.
Do cũng đói lả người rồi nên đối với Nhi chỉ cần một hộp cơm gần khu cô sống là đã ngon lắm rồi, còn chuyện thưởng thức các món đặc trưng của Sài Gòn thì tính sau vậy.
Cô trả tiền rồi đem cơm về nhà trọ để tranh thủ vừa ăn vừa sắp xếp đồ
đạc. Thế là cũng qua buổi trưa đầu tiên ở nơi đây. Người Nhi đừ hết cả
ra. Nhân tiện không có ai trong nhà nên không cần giữ thể diện, cô nằm
sải ra sàn nhà mà ngủ.
7 giờ tối.
Nhi chợt tỉnh giấc. Cô
vươn vai và ngáp dài một cái xong với tay chụp lấy cái điện thoại để xem giờ. “Trời ạ!” – Nhi than thở. Cô cứ tưởng rằng mình chỉ ngủ một lát,
ai ngờ lại đánh một giấc tới trời tối. Cô ngồi dậy, tiến tới nhà vệ sinh để rửa mặt.
Đã tỉnh táo, Nhi thay đồ chỉnh chu để chuẩn bị đi siêu thị. Cô nghĩ mình cần sắm một ít đồ gia
dụng trong nhà. Khoá cửa cẩn thận xong, Nhi rảo bước chân ra ngoài hẻm
để tìm xe ôm chở mình đi. Đi bộ không xa thì cô đã thấy một chú xe ôm ở
ngã ba đường. Cô lên xe và đi tới siêu thị gần nhất. Cô sắm thêm cho
mình những dụng cụ nhà bếp như chảo, nồi, ấm nước, muỗng, đũa rồi mua
một ít đồ hộp, mì ly, snack... Ngoài ra còn phải mua bột giặt, móc phơi
đồ và cả mền gối để ngủ nữa chứ. Sau khi mua đầy đủ các thứ cần thiết
thì cô tính tiền rồi ra về. Với đống đồ cồng kềnh này thì chắc chắn cô
phải đi taxi rồi. Ngồi trên xe nhìn hoá đơn tính tiền lúc nãy, cô cảm
thấy xót vì hôm nay là hôm đầu tiên mà cô đã tiêu cả mớ tiền rồi. Chỉ
với số tiền tiết kiệm mà bấy lâu nay cô dành dụm được để vào Nam, cô còn sợ rằng mình chưa có công việc ổn định thì đã tiêu hết tiền rồi. Đến
lúc đó phải về Hà Nội ăn bám gia đình tiếp thì còn gì nhục bằng. “Không
sao đâu, cái này coi như là vốn ban đầu. Vất vả xíu thì mới thành công
được. Sau này bảo đảm sẽ lấy lại gấp cả trăm lần thôi!” – Nhi tự trấn an bản thân. Và cô cũng tự hứa với bản thân mình rằng sau này sẽ chi tiêu
thật cẩn thận. Vừa về tới nhà, điều đầu tiên cô làm không phải là mở hết các bao và sắp xếp đồ đạc mới mua lại. Thay vào đó cô ngồi vào bàn và
lập bảng chi tiêu “tạm thời” của riêng mình.
Bảng chi tiêu “tạm thời” đã viết xong. Nhi lấy băng keo trong và dán nó lên bàn để mỗi ngày có
thể nhìn ngắm nó một cách kỹ càng. Cô còn lập thêm một bảng thời gian
biểu để phân ngày làm công việc nhà như ủi đồ, giặt đồ, lau nhà, chà nhà vệ sinh,... Là một tiểu thư suốt hai mươi mấy năm, mấy việc nhà này
được coi là thứ xa xỉ đối với cô. Cô như con cừu non trong mấy chuyện
này vậy. Nhưng đã ra ở riêng rồi, sớm muộn gì cũng phải làm quen với nó
thôi. Nhi coi nó như những thử thách nho nhỏ chứ không hề chán nản vì
nó.
Bây giờ Nhi mới bung hết mấy cái bịch đồ ra. Cô sắp xếp xong rồi dọn dẹp mọi thứ lại gọn gàng,
sẵn tiện tay lấy ly mì đem ra sau bếp rồi nấu một ấm nước sôi để ăn mì.
Bây giờ nhìn Nhi chẳng khác gì mấy so với một cô sinh viên có hoàn cảnh
khó khăn cả.
Ăn xong, Nhi lại balô
lục ra mấy cái hồ sơ xin việc mà cô đã điền sẵn khi lúc còn ở Hà Nội rồi đặt lên bàn, chỉnh cho ngay ngắn lại. Không muốn phí thêm thời gian
nữa, sáng ngày mai cô sẽ lập tức đến nơi gần nhà trọ đang cần tuyển nhân viên mà cô đã tìm được trên mạng để xin việc. Cô cầm mền gối leo lên
gác lửng để chuẩn bị đi ngủ. Mặc dù cô đã ngủ từ trưa đến 7 giờ tối
nhưng giờ cô cần phải ngủ thêm để lấy tinh thần ngày mai còn đi xin
việc. Cô lấy tay đập đập gối mấy lần rồi nằm xuống, quơ tay lấy cái điện thoại để đặt báo thức. Không có một tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào từ bố cả. Nhiều khi ông vô tâm đến nỗi quên mất con gái mình đã đi chăng?
Lạ chỗ, khó ngủ. Cô cứ
lăn qua lăn lại, mắt mở thao láo không ngủ được. Cô cố gắng nhắm mắt
lại, đếm cừu, nghe nhạc nhẹ,... nhưng tất cả đều thất bại. Cô vẫn không
tài nào chợp mắt được. Cô lại thức và nghĩ tới mẹ, nghĩ tới những kỷ
niệm hồi đó của hai mẹ con. Nếu mẹ còn sống thì chắc giờ này cô đang
chăn êm, nệm ấm rồi. Chẳng phải quyết định dọn ra riêng cực khổ như thế
này.
Mãi tới gần sáng, Nhi mệt quá mới ngủ thiếp đi. Thương thay cho cô gái mồ côi mẹ ấy. Mẹ đi rồi, biết làm sao bây giờ?
Thôi thì hãy cố gắng lên, Nhi nhé!
~
Note: Cuối cùng mình
cũng đã hoàn thành xong
mái nhaaa. Thấy hay thì nhớ bấm bình chọn cho truyện để mình có động lực mau mau hoàn thành chap mới nha:3 Thank you for your attention:*