Trước tết, cả khóa 12 đã thống nhất sẽ tổ chức 1 chương trình dành riêng cho khối 12, do học sinh tự đứng ra sắp xếp kế hoạch và tổ chức trước khi về tết, và đó là 1 buổi tối không thể nào quên. Do kế hoạch chính do lớp tôi đứng ra tổ chức nên phải chuẩn bị rất chu đáo từ nhiều ngày trước, thế nhưng đến hôm diễn ra vẫn chưa thể hoàn thành, không thể tránh khỏi thiếu sót, nào là thiếu mic, thiếu ổ cắm, đèn…. Khiến cho nhiều đứa phải chạy toán loạn để tìm. Hẹn nhau 7h mà 8h mới có thể bắt đầu. Địa điểm diễn ra cũng rất lãng mạn, 1 cái sân rất rộng ở công viên. Mặc dù đã thông báo trước nhưng nhiều lớp do về quê sớm nên đã không thể tham dự. mỗi lớp chỉ đến khoảng 6~7 người, riêng lớp tôi và lớp văn đông nhất, gần như đủ cả lớp. Những chiếc lap hoạt động hêt công suất. Và mở đầu bằng những tiết mục hát nhảy do các lớp tự chuẩn bị.
Lớp văn mở màn bằng tiết mục nhảy rất hoành tráng, tiếng hò reo vang không ngớt làm cho mấy đôi đi công viên buổi tối cũng phải ngó lại nhìn . Tiếp đó, lớp hóa góp vui với màn kịch tự biên tự diễn của bộ đôi diễn viên hài đã nổi danh của mình, vừa diễn vừa nhại giọng làm tất cả cười nghiêng ngả, 1 người diễn 1 người kể, 1 người phụ họa.
_ Chuyên kể rằng…… ngày xửa ngày xưa… nghĩa là xưa lắm rồi,, xưa lắm rồi đấy, không ai biết nó xảy ra lúc nào nên gọi nó là xưa….có hai chị em nhà nọ.
_ Hai chị em hả? Hay đấy, tiếp đi
_ Đúng vậy…. có 2 chị em nhà nọ…. không ai biết ai là chị, ai là em vì nhìn họ…. không giống nhau.
_ Hâm à, không giống nhau thì sao lại không biết ai là chị ai là em
_ Mày im để tao kể tiếp.
_ Tiếp đi.
_ Có hai chị em nhà nọ, họ sống ở 1 ngôi làng nọ…. một hôm… người chị buồn quá bèn nói với người em.
_ Chị buồn quá!
_ Để em kể cho chị 1 câu chuyện cười, chuyện rất là buồn cười.
_ Uh, kể đi.
_ Có 2 anh em nhà nọ… 2 anh em không giống nhau nhưng không ai biết họ là ai. 1 hôm người anh buồn quá liền phá lên cười. Người em thấy thế cũng cười phá lên. Thế là cả 2 anh em cùng cười phá lên. Hết truyện, chị thấy hay không?
_ Ha ha, buồn cười quá…
Thế là 2 chị em nhà nọ cũng cười phá lên.
Câu chuyện đến đây là kết thúc. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe……
Đến lượt thằng bí thư lớp tôi cầm đàn ghi ta vừa quẩy vừa hát, hình như là bài sơn tinh thủy tinh. Cứ đến đoạn điệp khúc là tất cả cứ hát theo. Khuôn mặt biểu cảm cảm của nó khiến không ai nhịn được cười. Rồi cứ thế, mỗi lớp đóng góp 1 tiết mục. Sau màn hát hò nhảy nhót là màn chơi trò chơi.
Đầu tiên MC chương trình khuyến khích người xung phong, mỗi lớp cử 1 người, sao cho đủ 5 đứa con trai và 5 đứa con gái. Nhiều người tình nguyện quá khiến rất khó khi chọn, nhưng đến khi nói luật chơi thì tất cả đều ngã ngửa ra. Đứa con trai phải cõng con gái đi qua các chướng ngại vật về đích. CHọn đôi ngẫu nhiên, đôi nào về trước thì thắng, đôi nào về sau thì thua và sẽ bị phạt. Ban đầu đứa nào cũng ngại nhưng sau được sự cổ vũ reo hò của khán giả nên các đôi mới dám tham gia. Kết quả đôi của thằng K lớp tôi và G lớp văn về nhất. Nhiều đôi do chạy nhanh quá ngã chỏng vó, con trai đè lên cả con gái. . Các đôi về sau bị phạt mà hình phạt không thể kinh khủng hơn, tất nhiên chỉ có con trai bị phạt. Đó là phải ăn 1 cái bánh mì dài trong 1 phút, chỉ được uống nước và ăn không vậy. Ăn không hết trong 1 phút phải ăn 1 cái nữa đến khi hết mới thôi. Nhiều đứa nghẹn đỏ rực cả mặt, vẫn phải căn răng ăn cho hết.
Trò chơi tiếp theo cũng hấp dẫn không kém, tuy nhiên ít người dám xung phong hơn vì đề phong lại có trò độc nào đấy. Quả thật lần này cũng đọc không kém, Vẫn là con trai phải cõng con gái như con gái phải có nhiệm vụ ngăn cản không cho con trai đi nhanh về đích, đôi nào về đầu sẽ thắng. Kết quả, 1 bác lớp toán, 1 lớp tin thua cuộc và phải chịu hình phạt tàn độc không kém. Đó là phải bỏ tay trong nước đá lạnh và ăn chuối, đến khi nào ăn xong 5 quả thì được bỏ tay ra. Khán giả reo hò cổ vũ, ầm ý đến nỗi bảo vệ công viên phải đến nhắc nhỏ.
Trò chơi cuối cùng, tôi bị ép tham gia, sợ lắm nhưng cũng thử xem thế nào, con bạn thân tôi cũng bị ép ra tham gia. Hóa ra không như tôi tưởng, con trai và con gái tự chọn ra 1 đôi và khiêu vũ với nhau trong 1 tiếng nhạc nền cực kì lãng mạn. Tất nhiên là không ai biết khiêu vũ nên MC phải hướng dẫn sơ qua cách bước nhịp chân theo tiếng nhạc.
_ Tôi có thể nhảy với cô 1 bài không? Tôi nói đùa với con bạn
_ Tao thấy ngượng lắm.
_ Ngượng cái gì thế? Tao với mày chơi lâu thế mà còn ngượng cái gì?
Không đợi nó trả lời tôi cầm tay nó, kéo ra giữa sân. Tiếng nhạc du dương vang lên. Ơ cái cảm giác này, cảm giác cầm tay 1 đứa con gái, vẫn luôn đặc biệt, cho dù nó là bạn rất thân của tôi, nó là người con gái đầu tiên mà tôi từng cầm tay, tôi vẫn còn nhớ, hồi cấp 2 đi leo núi cùng lớp, nó yếu quá không leo nổi nên tôi dừng lại, nắm lấy bàn tay nó và giúp kéo nó lên, lúc đó, cái cảm xúc khi cầm tay 1 đứa con gái, nó lâng lâng khó tả, bàn tay nó mềm và yếu ớt… Những cảm xúc ấy lại ùa về lúc này. Tôi vòng tay qua eo nó tay còn lại nắm lấy bàn tay nó, bước nhịp đều theo tiếng nhạc nhẹ.
_ Sao mày nhìn tao thế?
_ Không được nhìn à?
_ Không phải? Lần đầu tiên nhảy thế này thấy kì kì.
_ Á? Sao mày dẫm lên chân tao
_ Ơ xin lỗi, hì hì.
Mặc dù còn vụng về, nhưng quả thật buổi khiêu vũ ấy vẫn là 1 trong những kỉ niệm đáng nhớ của tôi của thời học sinh. Tiếng nhạc vẫn ngân lên, nó cố gắng nhìn đi hướng khác để tránh bắt gặp ánh mắt của tôi. Còn tôi dù chơi với nó rất lâu rồi nhưng hôm nay vẫn có 1 cảm giác thật khác lạ, có lẽ chưa bao giờ gần nó như bây giờ. Tôi cố gạt phăng khỏi đầu cái ý nghĩ vớ vẩn đó nhưng không hiểu sao nó cứ hiện lên. Phải nói rằng, hôm nay, quả thật nó rất xinh… Buổi khiêu vũ lãng mạn kết thúc khi vài đôi nghịch ngơm xếp thành cái xe tăng rồi đi tấn công nhưng nhóm khác. Tất cả vỡ òa trong tiếng cười.
Buổi giao lưu kết thúc, tất cả chúng tôi cùng nhau thu dọn đồ đạc để về, thu dọn xong, tất cả chia nhau ra chụp hết kiểu ảnh này đến kiểu ảnh khác. Cuối cùng tất cả nắm tay nhau đứng thành vòng tròn chụp ảnh chung. Ra về, mấy đứa con gái nhà hơi xa được bọn con trai chia ra hộ tống đưa về cho an toàn. Nhiều đứa được bố mẹ đón nên an tâm hơn. Thằng Đ lớp trưởng lớp tôi nhìn hớn hở vô cùng, 1 đêm hết sức hoành tránh và thành công một mình tay nó đạ diễn và lập kết hoạch. Gặp nhau ở cổng, nó còn nháy mắt với tôi rồi nói đùa: