Nocturne - Một Ký Ức Đẹp

Chương 17

_ “Anh đúng là kẻ vô dụng.” Tôi nói trong tiếng cười chua chát

_ “Anh, anh đừng nói thế, anh không vô dụng, anh đã cô gắng hết sức mình rồi mà.” Baby động viên tôi.

_ Sao anh luôn là người làm hỏng mọi việc, anh chỉ là 1 loser, mãi mãi là 1 loser.

_ Anh đừng thế nữa được không, không giống anh chút nào.

_ Vậy thế nào là giống anh? Em đừng nói như thể em rất hiểu anh thế? Em chẳng hiểu gì anh cả.

Baby không nói gì, em ngồi xuống cạnh tội, nắm lấy bàn tay tôi, nhìn vào mắt tôi.

Trời ơi, đừng có như thế, con gái mà như thế thì có thằng con trai nào không mềm lòng được, tôi đang tức giận, muốn tức giận, rất muốn hét lên rằng tôi ghét bản thân mình, muốn trừng phạt bản thân mình. Thế mà em làm tôi mềm lòng ngay lập tức

_ “Nếu anh không về em cũng không về đâu! ”

Cứ thế chúng tôi ngồi cạnh nhau trong khi mặt trời đang hẽ những tia nắng cuối cùng, em tựa đầu lên vai tôi. Thật ra tôi đã cảm thấy thanh thản rất nhiều, khi có em ở bên thế này, tôi thật sự không muốn về nữa. Trớ trêu thay… đau đớn thay, ước mơ, mong muốn của cả 1 tập thể suốt 3 năm lại bị tôi sút bay đi trong cái trận cuối cùng này, giờ ngồi đây chỉ biết nói giá như, giá như mình đừng sút hỏng cú sút ấy, thì có lẽ đội tôi đã không thua cay đắng vậy, không ai trách tôi, nhưng càng như vậy thì tôi lại cảng thấy tủi nhục và đau đớn, giá như thằng Đ chửi tôi vài câu thì tôi đã cảm thấy dễ chịu hơn…..

_ Mình về thôi em, anh thì không sao chứ em con gái về muộn quá thì có chuyện đấy.

_ Cuối cùng thì cũng chịu về rồi à, hôm nay em không muốn về , chở em đi đây tí nha.

_ Uh, ra lấy xe với anh?

……..

_ Em muốn đi đâu?

_ Đi ăn đi, em muốn đi ăn banh tiêu với lại bánh vòng nữa.

_ Ok, thế đi, về không ăn được cơm mẹ mắng cho thì đừng có trách anh.

_ Ai thèm đổ lỗi cho anh, đi nhanh nào.

Chiều hôm đó tôi và baby đi ăn đủ thứ, quả thật lũ con gái đúng là vua ăn uống, ăn cái gì ở đâu cũng biết, báo hại tôi đạp xe cho rũ cả chân. Ôi cái thời học sinh, sao mà bây giờ cảm thấy nhớ nó, yêu nó vô cùng. . Tôi cười đau cả bụng trước những câu chuyện cười của em, em đúng là rất có khiếu chọc cười người khác. Sự hiểu biết của em có lẽ khiến nhiều người không tin em còn là 1 cô gái lớp 10. Em nói bao nhiêu chuyên ở đâu đâu, tôi nghe thế thôi chứ đúng là như vịt nghe sấm, gật gù cho ra vẻ hiểu biết. . Những lúc ở bên em tôi thực sụ quên hết những muộn phiền, quên đi dòng thời gian đang trôi, quên đi những áp lực và căng thẳng trong cuộc sống, có lẽ tôi đã may mắn khi tìm thấy em, may mắn khi có được em…….

Trở về nhà sau khi đã đưa em về nhà, và nhìn em vào cổng. Cảm thấy rằng… có lẽ thua lại may đấy, Đ ơi tao xin lỗi đã nghĩ như thế, hehe nếu chiều nay không thua thì đã không có 1 buổi chiều tràn ngập tiếng cười với em như thế. Lại 1 ngày nữa lại qua, và còn mấy ngày tôi chuẩn bị bước vào kì thi HSG tình. Thật ra đối với chúng tôi kì thi này chẳng có gì quan trọng, nó chỉ là nghĩa vụ 3 năm học ở cái trường này thôi, còn danh giá như thi quốc gia thì mơ cũng không chạm được. Đơn giản thừa nhận sự thật hiển nhiên, bọn trong lớp học quá trâu bò, mình dân thành phố không đú theo được.

Tôi lại lỡ hẹn học thêm lý với kẹo mút vì có việc đi với mấy thằng bạn, nó giận tôi, lần này có lẽ giận lâu đây, thôi cứ từ từ, thi xong rồi tính. Tính cách kẹo mút rất đáng yêu, yêu ghét rất phân minh, giận dỗi rất nhanh nhưng làm lành với nó rất nhanh. Sau vài buổi học thấy nó tiến bộ hơn hẳn, đã tự làm được bài tập trong sách bài tập. Chẳng qua là nó không chịu học lý thôi chứ nó học khá nhanh, cũng khá thông minh nữa.

Baby hẹn tôi ở lại gặp trước buổi chiều, trước khi đi thi, em bảo có thứ muốn đưa cho tôi, 1 thứ rất quan trong với em. Tôi tò mò, không biết nó định đưa cho mình cái gì vậy nhỉ. Đúng hẹn, tôi đứng chờ em ở dãy nhà xe lớp 10.

5 phút…….

10 phút trôi qua….

30p rồi, em này làm cái quái gì vậy nhỉ….