Nocturne - Một Ký Ức Đẹp

Chương 13

_ Em ra xem anh đá lâu rồi, chắc anh không thấy,chúc mừng anh, hôm nay lớp anh lại thắng rồi.

_ Uh, tại cũng chưa gặp phải đội mạnh lắm, em có đi xe đạp không, để anh chở em .

_ Uh, em không đi, h mình đi đâu anh?

_ Đi dạo trước đi, thành phố sắp lên đèn đẹp lắm

Thế là em ngồi sau tôi, tựa đầu vào lưng tôi, rất khẽ, không biết em dùng nước hoa gì nhưng mùi hương nhẹ nhàng của con gái thật sự đã làm tôi ngây ngất, có cảm tưởng người ngồi sau như 1 thiên thần vậy, em có 1 vẻ đẹp rất cuốn hút rất, em chững chạc hơn nhiều so với cái tuổi 15 của em , vừa đi chúng tôi vừa nói chuyện.

_ Hồi cấp 2 anh học trường T đúng không?

_ Uh, sao em biết?

_ Vì cấp 2 em cũng học ở đấy.

_ Thật à, sao hồi anh ở trường chưa gặp em lần nào ?

_ Hồi đó em khác bây lắm, hồi đó em béo lắm, bây giờ gầy đi rất nhiều rồi, với lại em lên lớp 8 thì anh đã ra trường rồi mà, hôm 20/11 em về thăm trường cũ em thấy anh cũng về, anh lên hát nữa đúng không, anh hát hay lắm đấy, bọn bạn em thấy anh cứ cười tít mắt lên.

_ Hôm đó lâu lắm mới về trường nên hứng lên hát vài bài vậy thôi chứ anh có biết hát gì đâu.

_ Người ta khen thì anh cứ nhận đi, cứ ngại làm gì.

_ ( cười không nói gì)

_ Cái H( tên bé kẹo mút đấy) khen anh nhiều lắm đấy, nó cứ suốt ngày kể về anh.

_ Anh nhận nó làm em gái rồi đấy, hì.

_ Thế anh không cảm nhận được cái gì à?

_ Cảm nhận về cái gì ?

_ Thôi, không có gì. Mình vào uống gì đi anh, em thấy lạnh rồi anh à?

_ Uh.

Ngồi trong căn phòng ấm áp, tôi mới có dịp ngắm em lâu hơn, em cửi chiếc mũ len và đôi tất tay ra, mái tóc dài xõa xuống, tôi như ngây người ra trước vẻ đẹp của em:

Em đưa tay em đây?

Em từ từ đưa tay vẫn chưa hiểu tôi định làm gì? Tôi nắm lấy đôi bàn tay, xuýt xoa để truyền hơi ấm sang bàn tay của em, đôi tay thon nhỏ và mềm mại, em không nói gì chỉ mỉm cười :

_ Còn lạnh nữa không?

_ Đỡ hơn nhiều rồi, tay anh ấm thế.

_ Em uống gì để anh gọi?

………..

Và thế là tôi và baby ngồi nói chuyện rất lâu, “baby” và “kẹo mút” cứ như 2 con người hoàn toàn khác nhau vậy. Em nói chuyện rất có duyên, đôi lúc có nhiều câu hàm ý mà tôi phải ngẩn 1 lúc mới hiểu ra. Do em không có xe nên tôi lại được dịp chở em về đến nhà:

_ Mình dừng đây thôi anh, em nói có đứa bạn gái chở về.

_ Uh, em vào đi.

_ Anh về đi rồi em vào.

_ Không, trời tối rồi anh muốn thấy em vào tận nhà rồi mới an tâm.

Em đành bước đi, đến khi đã gần ngõ nhà, em đưa tay vẫy vẫy ra hiêu chào tôi.Tôi nhìn em bước khuất sau căn nhà, lòng tràn ngập hạnh phúc và những cảm xúc khó tả..

Về đến nhà thì cũng đa gần 7h, vừa vào đến nhà đã thấy mẹ chuẩn bị dọn cơm:

_ Sao về muộn thế con.

_ Chiều nay lớp con đá bóng mà, sau con có việc đi với bạn.

_ Vào tắm nhanh đi rồi ăn cơm.

Định vào phòng tắm thì Phương, đứa em gái bé bỏng của tôi chạy ra:

_ Anh, anh về muộn thế, anh không về sớm mà thưởng em, hôm nay em được phiếu bé ngoan đấy.

Bế nó lên, mặc dù nó cũng khá lớn rồi, nựng nó 1 cái rồi nói:

Thích anh thưởng cái gì nào?

_ Anh đi mua bim bim cho em đi.

_ Uh, để anh tắm xong rồi anh đi mua cho, mà ăn cơm xong mới được ăn nhớ chưa.

_ Vâng ạ.

Tôi ngẩng mặt lên hứng dùng nước từ chiếc vòi hoa sen, cái đầu đã bớt nóng đi rất nhiều,mấy ngày là đến noel rồi, phải tặng gì cho em đây, và trong đầu tôi đã nảy ra 1 kế hoạch, 1 kế hoạch hoàn hảo cho ngày Noel…