Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 163: Tâm tư Tán Bố Trác Đốn (một)

Ở giữa sườn núi có một cái ao suối nước nóng rộng bảy tám mét vuông, ao vừa lúc nằm ở vị trí đắc đại sát sườn núi. Phía trên ao hoàn toàn là khoảng không hướng tới tận đỉnh núi, lưng dựa vách núi, mộtbên cạnh là các tuyệt bích chênh vênh còn một bên là tòa Phật tháp cao ngất. Nước ao màu xanh nhạt trong suốt, bốc lên trong không khí là sương khói màu trắng, chỗ nông nhất ước chừng tầm ba thước, ở giữa chỗ sâu nhất có năm thước mỗi bên. Bên cạnh ao cùng đáy ao đều dùng ngọc thạch từ Côn Luân chạm trổ, ống dẫn nước vào cùng ra lúc nào cũng mở để duy trì mực nước cố định trong ao. Bên cạnh ao không có người hầu hạ, chỉ có con chó ngao xám bạc cùng hai chỉ con báo tuyết nằm cạnh đó bảo vệ.

Tán Bố Trác Đốn nhắm mắt trầm mình xuống mặt nước, thân hình cường kiện cao lớn trần trụi tùy ý mà ở trong nước giãn ra. Buông tha Liệt, không chỉ là bởi vì sự trung thành của Liệt là không thể nghi ngờ, còn bởi vì nếu hắn muốn trở thành chúa tể của cao nguyên tuyết vực này thì Liệt là cánh tay mà hắnkhông thể thiếu. Mà hắn sau này muốn bảo vệ an nguy của heo nhỏ thì cũng cần dựa vào sức mạnh của Liệt.

Đôi mắt nhắm chặt đột nhiên mở ra, ngay khi nước ấm ùa vào hốc mắt thì hắn lập tức nhanh chóng từ trong nước ngồi dậy. hắn duỗi tay quệt đi những bọt nước dư thừa trên mặt và đem các sợi tóc dài ướt dầm dề toàn bộ hất ra đằng sau để lộ ra cái trán hoàn mỹ trơn bón cùng khuôn mặt sắc bén. Nửa người phía trên nghiêng dựa bên cạnh ao, hai tay mở rộng đặt vào hai bên thành ngửa đầu nhìn phía chân trời xa xăm, hắn có lẽ quá tập trung nên cũng chẳng để ý những bông tuyết lạnh lẽo từng đóa từng đóa bay xuống rơi trên mặt mình. Mắt ưng dần dần nheo lại, ánh mắt như nước sâu thâm trầm khó dò.

Kiên định trung thành, cùng chia sẻ nửa huyết thống có khi cũng không thắng nổi quyền lợi ăn mòn cùng dụ hoặc, hắn từ đầu chí cuối đều không cho dù chỉ một chút tín nhiệm nào đối với Liệt. không, chuẩn xác mà nói hắn ở sâu trong nội tâm chưa bao giờ đối với bất kỳ ai hoàn toàn tín nhiệm, chân chính tín nhiệm của hắn vĩnh viễn chỉ có chính hắn mà thôi. Người nào nắm giữ quyền lực tối cao vương giả, người đó liền phải thừa nhận sự tịch mịch vĩnh hằng của một vương giả, đó là sự công bằng mà thần phật ban cho.

Chính là cũng thật sự quá mức tịch mịch. Cho nên, khi hắn phát hiện chính mình thích một nữ nhân liền không màng thân phận nô lệ đê tiện, cũng không màng việc nàng kịch liệt giãy giụa kháng cự, mạnh mẽ mà đem nàng chặt chẽ chộp vào trong tay.

Từng bông tuyết mảnh trong suốt trắng tinh vừa mới dừng ở trên mặt nước ấm liền trong chớp mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Kỳ thật thích liền giống như bông tuyết này, mặc kệ lúc đó có bao nhiêu mãnh liệt say đắm, cuối cùng cũng không đọ nổi với năm tháng trôi đi. hắn chỉ nghĩ lúc hắn còn có loại cảm xúc này thì cần tận tình mà đi hưởng thụ phóng túng một phen, lấy nó để đền bù cho sự tịch mịch chỗ sâu trong linh hồn.

“Ngân Nghê, ngươi nói linh khí cổ hiếm thấy trong cơ thể heo nhỏ kia sau này có biến mất không? Lúc đó Bạch Mã Đan tăng vẫn sẽ đối yêu thương chăm sóc nàng ý chứ?” hắn duỗi tay xoa cái đầu to lớn của Ngân Nghê, nhẹ giọng hỏi.

“Ngao ngao ngao ——”

Ngân Nghê thích ý híp lại hai con mắt tam giác, thấp giọng kêu.

“không biết ư?” Tán Bố Trác Đốn hứng thú mười phần mà nhướng mày tiếp tục hỏi, “yêu thích của Liệt đối với heo nhỏ cùng với sự trung thành của hắn với ta, loại cảm tình nào sẽ kéo dài lâu hơn?”

“Ngao ngao ngao ——”

“Vẫn là không biết sao......” hắn tựa hồ thích hỏi đến nghiện, “yêu thích của ta với heo nhỏ sẽ kéo dài trong bao lâu?”

“Ngao ngao ngao ——”

“sự yêu thích của ngươi với nàng sẽ tiếp tục tới bao lâu?”

Đôi tai mềm mềm của Ngân Nghê đột nhiên dựng đứng, đôi mắt tam giác híp lại thỏa mãn cũng mở tỏ trở nên rực rỡ lấp lánh, sự thâm thúy trấn tĩnh trong mắt nó hiện lên một tia giống như là đang suy nghĩ sâu xa, giống như hai viên ngọc bích thần bí. Qua một hồi lâu, nó mới thấp giọng kêu ra hai tiếng.

Hai tiếng này không phải uy lực mãnh liệt mà là có chút mơ hồ triền miên. Cẩn thận phân tích rõ, tựa hồ còn có vài phần xấu hổ cùng ngượng ngùng.

Tán Bố Trác Đốn khóe miệng vừa nhếch, nhìn chằm chằm nghiêm túc đôi mắt tam giác hung nanh của nó, bàn tay xoa đầu nó đột nhiên nhẹ nhàng vỗ vỗ một chút, cười giận, “Súc sinh nhà ngươi cũng dám thật lâu mới trả lời. Như thế nào, ỷ vào việc heo nhỏ sẽ ở trước mặt ngươi cười vui làm nũng nên cái đuôi chó ngao liền nhếch lên cao hả?” Dừng một chút, hắn nửa thật nửa giả nói, “Bất quá nếu ngươi thật sự có thể vẫn luôn thích nàng, như vậy chờ ta chán ghét nàng liền đem băm ra tặng cho ngươi ăn.”

Ngân Nghê chẹp chẹp cái miệng của mình, nửa cái lưỡi màu đỏ tươi vươn ra khỏi bên ngoài miệng, tức khắc tràn lan ra vài vết nước dãi trong suốt. Nó hít hít không khí xung quanh rồi đột nhiên đứng lên, hai chân trước thủ phục phía hắn rồi liên tục làm ra vài điệu bộ tư thế hạ đẳng đáng khinh đến cực điểm. Sau đó nó đứng thẳng ngồi xổm xuống, đôi mắt tội nghiệp mà nhìn khuôn mặt có chút cứng ngắc lạnh lẽo của nam nhân.

Nó chậm rãi nâng cao lên hai chân trước để lộ ra một dưới lớp lông dày dưới bụng là một cây gậy hồng dài to lớn. Chó ngao hoang dã này vốn có thân hình so với những chó ngao bình thường khác thì cường tráng mạnh mẽ hơn rất nhiều, khi bị trọng thương đưa đến chỗ Bạch Mã Đan Tăng lại không biết bị đút ăn đồ vật quỷ dị gì khiến hạ thân hoàn toàn bành trướng to lớn hơn, thế mà so với cánh tay trẻ con còn muốn to hơn. Giờ phút này, đỉnh đầu “cây gậy” đỏ tươi hơi cong còn chảy ra chút dịch dinh dính, thoạt nhìn thực sự xấu xí đáng sợ. Súc sinh này, thế nhưng còn có ý nghĩ cường gian heo nhỏ a.

“Cút!”

Tán Bố Trác Đốn giận sôi máu, tâm phiền ý loạn mà vung cánh tay quát mạnh, thiếu chút nữa tay đánh phải cây gậy khí hồng của nó. Ít nhiều động tác Ngân Nghê cũng đủ nhanh nhẹn, lui về phía sau mộtcái tảng đá, cấp tốc lui nhảy ba thước, lúc này mới tránh khỏi một hồi bi kịch.

“Ngao —— ngao ——”

Chân trước hạ xuống đầy thuần phục, cái đuôi vì lấy lòng mà ra sức lay động, con mắt xanh ủy khuất mà nịnh nọt nhìn Tán Bố Trác Đốn, yết hầu thật cẩn thận mà hừ hừ rền rĩ.

Tán Bố Trác Đốn ngoắc mắt từ hồ nước đứng lên, nhấc chân đi ra khỏi ao, từ chỗ cao lạnh lùng mà bễ nghễ nhìn dã thú thủ phục dưới chân mình. Cánh môi nở nang đỏ sẫm lạnh lẽo hỏi: “Ngươi thật sự thích heo?”

“Ngao —— ngao ——” cái đuôi vẫy đến càng nhanh.

“Vậy ngươi chậm rãi chờ đi.” Khóe môi Tán Bố Trác Đốn cong nhẹ, “Chờ ta hoàn toàn mất đi sự thích thú đối với nàng liền thỏa mãn tâm ý của ngươi, cũng không uổng công ngươi trung thành với ta bấy lâu.” hắn vỗ tay ý bảo người hầu chờ ở sau núi tiến đến thay quần áo cho mình.

“Ngao ngao —— ngao ngao ——”

Ngân Nghê hân hoan mà rảo bước chạy dọc theo hồ nước chạy qua chạy lại. Cuối cùng còn hưng phấn đến nỗi cắn cổ một đầu báo tuyết, đem kéo vào trong suối nước nóng cùng nhau phịch.

Tán Bố Trác Đốn mặc áo bào xong xuôi, nhìn xem Ngân Nghê còn ở trong nước vui vẻ chơi đùa, tâm tình buông lỏng một tí lại có chút lo được lo mất. Nghiêm túc mà nói hắn thực sự là từ dưới móng vuốt Ngân Nghê cướp đi heo nhỏ. Như vậy, không loại bỏ khả năng Bạch Mã Đan Tăng từ trong tay hắn cướp đi heo. hắn vừa mới cấp Ngân Nghê một câu trả lời đại khái vĩnh viễn cũng sẽ không thực hiện, khó bảo toàn Bạch Mã Đan tăng cũng sẽ không ưng thuận thực hiện hứa hẹn tốt đẹp đó với hắn mà không biết đến khi nào mới xảy ra. Heo khi nào mới có thể cải thiện thể chất đủ để thừa nhận dục vọng của hắn, vốn là không có ước định chính xác thời gian! Vạn nhất là một năm, hai năm, ba năm, thậm chí mười năm đâu? Đáng chết, hắn như thế nào sẽ phạm phải sai lầm cấp thấp thế này! không hề để ý tới Ngân Nghê cùng báo tuyết, hắn cất bước vội vã mà bước vào ám đạo.