Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 116: Thế giới hồn mắt (hai)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cổ Cách Liên Hoa pháp vương Bạch Mã Đan Tăng?!

Ở Cổ Cách, Cổ Cách vương chính là người khiến dân chúng không những kính sợ mà còn khiến họ phục tùng, ngoài ra còn có một người được dân chúng vô cùng tôn sùng kính yêu, đó là Liên Hoa pháp vương. Trở thành thân phân nô lệ hơn 1 tháng ở Cổ Cách hoàng cung, nàng nghe được rất nhiều chuyện liên quan đến Liên Hoa pháp vương Bạch Mã Đan Tăng. Nghe nói lúc hắn hai mươi chin tuổi đãđạt đến cảnh giới Phật tướng, khi hắn chào đời trên bầu trời liền có rặng mây đỏ ở cả bốn phía, điều đó là biểu tượng khi một vị thần chuyển thế. hắn từ nhỏ đã xuất gia, tinh thông giáo lí phật giáo mật tông, hắn là người nhân ái từ bi, phổ độ chúng sinh.

Ở thời kì đỉnh cao, *Lạt ma chuyển thế về lý luận tôn giáo còn chưa hình thành môn phái, tăng nhân danh hiệu cao nhất không phải là Lạt ma, mà là Pháp vương. Sau khi vương triều Thổ Phồn sụp đổ, các quý tộc trên cao nguyên rơi vào cảnh loạn chiến lẫn nhau, phần lớn dựa vào thế lực chùa miếu tăng lữ dần dần hình thành chính giáo hợp nhất. Tại những khu vực quy thuận theo, do triều đình phân công tăng lữ chủ quản chính vụ vì thế quyền thế của giáo phái thậm chí còn lớn hơn quyền thế quý tộc. Nhưng trong lịch sử lại chỉ có Cổ Cách quốc gia là ngoại lệ, vương quyền thủy chung bao trùm và cao hơn cả quyền thế tôn giáo, mãi cho đến khi bị diệt vong vẫn đều là như thế. Theo lời đồn đại thì nguyên nhân Cổ Cách vương triều bị diệt vong chính là do đệ đệ của Cổ Cách vương xuất gia sau muốn đoạt quyền thế tối cao đã cùng kẻ địch Ladakh ở bên ngoài cấu kết dụ dỗ Cổ Cách vương mở cổng thành dẫn đến hậu quả sau này..

Đương nhiên, cũng có nhà nghiên cứu nói rằng Cổ Cách bước đến con đường diệt vong là do lúc đó trong nội các vương triều đều rầm rộ xuất gia theo Phật giáo và cứ thế số lượng các quan viên giảm dần dẫn tới quốc gia trở nên tiêu điều suy bại. Hơn nữa Cổ Cách được bao quanh bởi những ngọn núi thần và thánh hồ, con sông Sutlej còn được cho là Thánh Thủy, vì thế mọi người từ các nơi tiến đến cúng bái càng ngày càng đông làm cho cảnh sắc nơi đây chuyển xấu, dần dần biến thành sa mạc không thích hợp cho người định cư.

Mặc kệ cho các nhà nghiên cứu tranh luận về nguyên nhân diệt vong của Cổ Cách thì ở thế kỷ 21, nó chính là một vùng đất hoang mạc to lớn. Nhưng tại thời điểm này, tôn giáo Phật giáo của quốc gia Cổ Cách nếu không được cao tăng Ấn Độ lưu truyền thì có thể nó đã bị diệt vong, bởi vì vương quyền bị thay đổi, giáo phái Ali ban đầu cường thế nổi lên, cuối cùng nguyên bản Phật giáo mang theo nồng đậm sắc thái của nhà Phật. Mà hai phái dẫn đầu là Tát-ca giáo phái bất đồng giáo lý cấm dục với giáo phái Cách-lỗ. Tăng nhân Cổ Cách có thể cưới vợ hoặc là cùng nữ nhân quan hệ nhưng con của họ thì hoàn toàn nghiêm cấm thân cận nữ nhân.

Dị biến về tôn giáo đã ngăn chặn sự suy giảm dân cư, đảm bảo sự cường thịnh của quốc gia, nếu ở trong thế kỷ 21, có thể tính toán là với quyền lực Cầm thú Vương có được từ các lãnh thổ hắn chiếm đóng ở tứ phía khắp nơi thì vương triều Cổ Cách làm bá chủ hơn nửa thế giới chứ không vừa.

Mà giờ phút này, xuất hiện trước nàng cư nhiên chính là tăng nhân thuộc thế lực tôn giáo mạnh nhất ở Cổ Cách, Liên Hoa pháp vương. hắn cũng là trụ trì kế nhiệm của Thác Lâm tự nổi tiếng. Việc này thực sự càng ngày càng trở nên ngớ ngản thật không thể tưởng tượng nổi! Nàng… hẳn là vẫn còn đang nằm mơ đi?

Đài hoa sen vàng đã hạ xuống thấp, kim quang thần thánh thuần khiết chiếu sáng trong phạm vi ba thước trái phải. Ở gần hắn, nàng có thể nhìn thấy trên đầu Liên Hoa pháp vương Bạch Mã Đan Tăng là *hắc tông hình xoắn ốc bên dưới là tóc uốn khúc ngắn như đỉnh kế của thần phật*, làn da màu mật ong trơn bóng mịn màng, mi mắt dài đen nhánh xinh đẹp tuyệt trần, tóc mai thẳng tắp sát khuôn mặt. Đôi mắt nhìn thẳng nghiêm túc, con ngươi màu đỏ tím hơi gợn sắc hồng do ánh sáng chiếu vào, chúng lấp lánh không nhiễm bụi trần. Hai vành tai êm dày, môi phiếm hồng như đóa hoa sen. Cái cổ thon dài lịch sự mà tao nhã, đầu vai để trần thể hiện da thịt no đủ, bộ lông bên dưới nách mọc dầy và đầy đặn. Ngón tay đều thẳng và mềm nhẵn. Những chỗ hở da thịt đều bao trùm bởi các văn tự ký hiệu. Toàn thân ngàn vạn lỗ chân lông tựa như đang không ngừng tỏa ra lãnh mùi hương sen thấm vào ruột gan, thấm vào tâm hồn. Thân hình ngồi xếp bằng uy nghị đoan chính tỏa ra ánh hào quang như một vị thần thánh cao thượng, tao nhã trác tuyệt không vướng bận khói lửa trần gian.

*Sr các nàng mình không biết phải tả sao cho đúng nhưng các nàng có thể tham khảo hình cho dễ tưởng tượng 



Thề đây là đoạn khó nhất cho đến giờ khi edit của mình! Đoạn H còn chả khó thế này Não bộ không hợp với những thứ nghiêm túc cao siêu như này. Hihi

hắn ngồi tư thế xếp bằng với áo cà sa che mất làm cho nàng không thể đoán Liên Hoa pháp vương trước mắt này có hay không hai chân tròn thẳng như hai chân nai, quy đầu có như mã âm tướng? Nhưng mà ở gần nàng đã có thể nhìn thấy vẻ ngoài giống phật tướng thì đã đủ để cho nàng nghẹn họng nhìn trân trối.

Theo truyền thuyết *32 phật tướng thì Liên Hoa pháp vương đã đạt được tám chín phần mười rồi! Khó trách hắn được xưng là thần phật chuyển thế. Chẳng lo phật bổn giáo lí của hắn không đủ tinh thông chỉ cần dựa vào phần diện mạo hắn có cũng có thể dụ dỗ người đời thành kính cúng bái.

*trước có nhắc tới 32 phật tướng (có thể hiểu nôm na là tướng mạo của Phật), bạn có thể đọc cái này để hiểu vì sao lông nách cũng cần phải đẹp nhé. 



Bạch Mã Đan Tăng cúi người ghé vào trên người Ngân Nghê, nghển cổ ngây ngốc chăm chú nhìn cô gáiđang ngẩn người nhìn hắn, khóe môi ý cười không khỏi sâu thêm. hắn cởi ra *tràng hạt niệm Phật cửu mắt thiên châu trên cổ tay trái, kéo tay trái của nàng ra rồi đem nó đeo lên cho nàng. Chỉ thấy các hạt ngọc màu đỏ lóe ánh sáng lên và nháy mắt tiến nhập vào bên trong da thịt non mịn.

“Ngươi… Ngươi đeo cái gì vào tay ta vậy?!”

hiện tượng kỳ lạ đã đánh thức lý trí bị trôi đi của La Chu, nàng cuống quít dùng sức rút tay về. Tay phải cầm lấy tay bên trái dùng sức ấn xoa nắn trên cổ tay nhưng tràng hạt tựa như đã hòa tan thành cùng một thể với máu của nàng rồi nên có sờ thế nào cũng không thấy, coi như điều vừa xảy ra chỉ như ảo giác mà thôi.

“Ta đeo cho ngươi một tràng hạt đã theo ta nhiều năm mà thôi. Nó có thể tăng cường tinh thần cho ngươi, giúp ngươi tránh đi yêu quái trong thế giới hồn mắt và không bị tan rã khi ở bên trong.”

Ánh mắt đỏ tím truyền ra sự nhu hòa, từ ái khoan dung, đầy ấm áp. Như là đang chăm chú thân tình nhìn đứa nhỏ thân thiết âu yếm nhất của mình. Nàng đắm chìm trong ánh mắt của hắn, ngay cả tâm tình điên cuồng cũng sẽ yên ổn trở lại, hay vô cùng bi thương tuyệt vọng cũng sẽ biến thành yên tĩnh an nhiên. Trong lòng dâng trào một cảm giác thoải mái, một loại hạnh phúc, một loại sùng kính, thành kính.

La Chu là một người bình thường tuy rằng không theo tôn giáo nào cũng không tin vào thần phật hay bất kính với quỷ thần, nên đối với cái vòng hạt đã đặt tớicảnh giới cao siêu như vậy với nàng mà nói thìcũng chỉ đồng dạng tác phẩm nghệ thuật xuất sắc mà thôi. Thứ này có thể giúp nàng tránh đi đám yêuquái cắn phá, giúp nàng không bị tan biến thì tràng hạt hẳn này hẳn là thứ cực tốt đi? Nàng vừa cẩn thận đem cổ tay trái đánh giá một phen cũng không thấy biến đổi gì, cuối cùng tâm tình phòng bị khôngkhỏi cũng rút bỏ.

“Ta… Ta rốt cuộc ở đâu vậy?” Nàng ngẩng đầu có chút mờ mịt hỏi. Nàng cảm thấy nàng là đang nằm mơ nhưng một Liên Hoa pháp vương trông rất sống động, tràng hạt quỷ dị biến mất, Ngân Nghê ấm áp khoẻ mạnh ở cạnh có thể cảm nhận được hay sự đau đớn kinh khủng nàng trải qua. Mọi thứ đều rất chân thật như nhắc nhở nàng rằng mình tựa hồ không phải đang nằm mơ.

“Bên trong thế giới hồn mắt của ta. Đây là một nơi cấm tù các linh hồn, dùng để luyện chế hồn phách, thế giới của ma quỷ cư ngụ.” Bạch Mã Đan Tăng vươn tay trái xoa cái cằm non mịn của nàng, thản nhiên cười nói, “Thế giới hồn mắt chỉ được đặt một cái duy nhất tại tẩm cung của Mục Xích - Tán Bố Trác Đốn, ta cũng không nghĩ tới kinh nguyệt của ngươi thế nhưng có thể đem hồn người sống là ngươi kéo vào thế giới hồn mắt.”

Kinh… Kinh nguyệt?! Đem hồn người sống kéo vào thế giới hồn mắt?!

La Chu há hốc mồm hướng Liên Hoa pháp vương chỉ biết ú ớ không nói được gì, hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào với sự thật quá huyền huyễn như này. Tăng nhân đối diện rõ ràng nói rõ cho nàng biết là mình thực sự không có đang nằm mơ mà là linh hồn đã rơi vào một thế giới siêu kỳ quái.

Đôi môi phiếm hồng, ánh mắt đỏ tim cong cong như một loại ma lực thấy hết thảy thẳng tắp xuyên thẳng vào đôi mắt của nàng, dễ dàng lọt vào trong lòng nàng làm cho tâm nàng loạn cào cào hoảng hốt e sợ.

“Heo nhỏ ngốc nghếch, ngươi tới từ một thế giới xa xôi, linh hồn của ngươi đã siêu thoát khỏi thế giới này từ lâu rồi, máu chảy trong người ngươi ẩn chứa linh khí viễn cổ thần sơn thuần khiết.”

Đôi mắt La Chu dõi theo thanh âm của hắn mặc dù giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại đem nàng vui mừng muốn phát điên. Chẳng lẽ Liên Hoa pháp vương thật sự có pháp lực cao thâm?! Thế mà liếc mắt một cái đã nhìn thấu lai lịch của nàng.

“Pháp vương, ngài… ngài có thể đưa ta trở về sao?” Nàng kích động cầm chặt cổ tay trái Bạch Mã Đan Tăng, thanh âm thỉnh cầu hy vọng mà trở nên run rẩy nhè nhẹ.

Bạch Mã Đan Tăng nâng lên tay phải nắm lấy tay của nàng vừa tiện tay đem nàng từ trên người Ngân Nghê kéo lên lòng của mình. một tay đặt ở trên vai của nàng, một tay khẽ vuốt gương mặt của nàng, nụ cười càng thêm nhu hòa.

“Ta mặc dù có thể nhìn ra lai lịch của ngươi, pháp lực để đảo ngược lại không đủ để nghịch thiên.” Khẽ vuốt hai má mềm mại của La Chu rồi chạm đếm đầu vai phải của nàng, khi đến vết nô ấn màu đỏ thìxoa một vỏng rồi vuốt nhẹ, “Huống chi của thân thể cùng linh hồn của ngươi đều đã bị khắc nô ấn của thế giới này rồi, trừ phi xuất hiện kỳ tích còn không cả đời này ngươi đều không thể trở về.”

Cảm giác mong ước mừng như điên trong phút chốc bị dập nát te tua, tâm La Chu trở nên lạnh lẽo so với gió tuyết còn lạnh. Quả nhiên, nàng không thể trở về được nữa. Mặc dù ở cao nguyên cổ đại sống hơn nửa năm qua, nàng đã sớm chấp nhận số mệnh rồi nhưng trong tiềm thức vẫn luôn ôm một tia hy vọng có thể trở về. Lúc này đây, ngay cả hy vọng mỏng manh đó cũng đã bị vô tình tàn nhẫn nghiền nát thành bùn luôn.