*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xuyên Hoa Điệp lấy được Tiên nữ tán khiến Kim Nguyên Dung sợ đến mức hoa dung thất sắc, cuối cùng lại ngoan ngoãn không ít. Tuy rằng hỏa nộ đầy mặt nhưng không dám tiếp tục làm loạn nữa. Giang Thanh Lưu thật sự không tài nào lí giải nổi đám người thần kinh này, hắn hắng giọng: "Hiện tại giang hồ chính đạo bủa vây truy bắt, hắc đạo cũng không để yên, các ngươi vẫn hồ đồ như vậy mà được sao!"
Xuyên Hoa Điệp và Lan San Khách bịt mồm Kim Nguyên Thu lôi vào phòng, Khổ Liên Tử chầm chậm theo sau: "Cốc chủ nhà ta từ khi xuất đạo tới nay có ngày nào không trải qua những thứ đó." Dứt lời, lão khinh miệt lườm Giang Thanh Lưu, tiếc rằng lão chỉ còn một con mắt ở phía bên ngược lại, thành ra Giang Thanh Lưu lại càng bực mình hơn, đám người này thậm chí còn không để hắn vào mắt!!! ( Nói mà không nhìn thẳng vào mắt là khinh bỉ bạn Tiểu Giang nghe chưa mn ( )
Bạc Dã Cảnh Hành có chút mệt mỏi, lúc này đang nằm trên giường nghỉ ngơi. Khổ Liên Tử không muốn bọn đồ tử đồ tôn quấy rầy nàng nên phân phó hai cô nương đi thu xếp lại các gian phòng khác, khả năng mọi người sẽ trụ lại nơi này. Thủy Quỷ Tiêu thì ra ngoài hái dược. Lần trước hắn đã trồng một bụi hoa Yên Chi ở bên ngoài, địa điểm bí mật, tuy nhiên cách nơi này khá xa, Xuyên Hoa Điệp cùng đi theo.
An bài hết mọi chuyện, lão mới tiến vào căn phòng của Bạc Dã Cảnh Hành.
Bạc Dã Cảnh Hành cũng không ngồi dậy, nàng lười, Ngô thị nói: "Trưa nay ăn ít hơn thường ngày, nhìn tinh thần có vẻ không được tốt."
Khổ Liên Tử tiến lại gần, bắt mạch cho nàng, sau đó cầm chén Yên Chi lộ Ngô thị pha nhìn một lát: "Rượu quá mạnh rồi, không để nàng uống nhiều được."
Sau đó lão móc ra một cái bọc nhỏ trong lớp áo, bên trong có đủ loại Yên Chi hoàn lóng lánh. Lão tìm hai viên Yên Chi hoàn màu trắng, lấy rượu ra hòa tan rồi đút cho nàng uống.
Bạc Dã Cảnh Hành chỉ nhấp một chút ít, Khổ Liên Tử lấy giấy bút ra ghi xuống mấy vị thuốc.
Giang Thanh Lưu không ở lại lâu, thu xếp cho đám người này xong, hắn lại ra cửa. Chờ hắn đi khỏi, Bạc Dã Cảnh Hành mới ngồi dậy, Khổ Liên Tử cũng ngừng bút: "Mấy ngày nay thực sự thuộc hạ lo lắng không ngớt."
Bạc Dã Cảnh Hành không mấy quan tâm: "Ta không có gì đáng ngại. Chỉ là thời cơ tốt như vậy lại uổng phí hết mỗi vì một thang thuốc dẫn."
Khổ Liên Tử hiểu lòng nàng: chờ đợi đã có chút mất kiên nhẫn, đành cố trấn an: "Cốc chủ đợi được ba mươi năm trong địa lao, giờ chỉ là mươi tháng, việc gì phải nóng ruột?!"
Bạc Dã Cảnh Hành nhắm mắt: "Cũng vì đã đợi đến ba mươi năm, nên lòng càng nóng như lửa đốt."
Đến trưa hôm sau, Giang Thanh Lưu đã hoàn thành xong một giao dịch, quay lại Ly Hận Thiên tìm Cao Tiểu Hạc lĩnh bạc. Sợ bên này không đủ Yên Chi hoàn, hắn lại quay lại chỗ Thương Thiên Lương mua thêm một ít.
Trở lại tiểu viện, Ngô thị đang giặt áo trong sân, Khổ Liên Tử và đồ đệ nghiền thảo dược, Lan San Khách vừa mới đi hái phấn hoa về. Giang Thanh Lưu tiến vào sương phòng bên phải, chỉ thấy Bạc Dã Cảnh Hành đang ngồi phía trước bàn, Đan Vãn Thiền trên tay đang thêu một sợi đai lưng, Kim Nguyên Thu hậm hực ngồi một bên. Hương Linh kéo tay áo Bạc Dã Cảnh Hành: "Thát Tử hung dữ như vậy, cuối cùng bị làm sao ạ? Chín quận, ba thành của Hà Đông vào tay ai?"
Bạc Dã Cảnh Hành nhấp một ngụm mật hoa rồi cất giọng: "Sứ giả mang theo công văn đêm tối lội qua sông, thương lượng với người Thát Đát. Tiểu tử Tô Ngư Tiều kia nhận được cấp báo, một đường đuổi theo, ba con ngựa chết kiệt mới đuổi kịp sứ giả. Giữa lúc người Thát Đát và tay sai của triều đình đánh nhau loạn xạ, hắn trúng phải ba nhát đao, đó cũng là đứa bé tốt, sống chết giữ chặt công văn không buông tay. Bằng không.. hiện tại hơn nửa giang sơn đều thuộc về người Hồ cả rồi."
Hương Linh nghe xong mở to mắt, nó vẫn chỉ là đứa bé, cảm thấy Tô Ngư Tiều thật anh dũng. Kim Nguyên Thu dù sao cũng hiểu biết hơn chút: "Loạn Hà Đông năm đó ai cũng kháo nhau rằng triều đình dự định cắt nhường chín quận, ba thành của Hà Đông cho người hồ, cuối cùng lại biến thành tin đồn nhảm. Mọi người chỉ biết khen Thiên tử thánh minh, không ngờ sự thực lại là công lao của Tô tướng quân."
Giang Thanh Lưu tự dưng phát cáu: "Ngươi mà lại biết chuyện tình của Tô Ngư Tiều tướng quân sao?!"
Bạc Dã Cảnh Hành vỗ vỗ giường ý bảo hắn lại đây ngồi: "Cũng chẳng phải bí mật gì lớn, năm đó Giang Thiếu Tang còn đích thân mang theo đồng đạo võ lâm đến Hà Đông tiếp ứng, nếu không, Người Thát Đát thiện chiến, chỉ mình Tô Ngư Tiều thâm nhập trại địch, muốn thoát thân quả không dễ dàng. Dù sao cũng là một chuyện vẻ vang, Giang gia nhà ngươi nhất định đã ghi lại trong tộc sử rồi, ha, chắc còn khắc cả lên bia đá cho con cháu xem đấy."
Giang Thanh Lưu ngậm miệng - Giang gia đúng là khắc lên bia đá thật.
Giang Thanh Lưu đã quay lại, mấy cô nương cũng không tiện ở lại trong phòng thêm lâu, Kim Nguyên Thu đứng dậy ra ngoài trước, Đan Vãn Thiên cũng dắt theo Hương Linh theo ra sau. Giang Thanh Lưu ngồi xuống bên cạnh Bạc Dã Cảnh Hành, chóp mũi vấn vít mùi nhan thơm - lão tặc này đúng là rất biết hưởng thụ, hắn ở bên ngoài liều sống liều chết, lão tặc ở đây giai nhân bầu bạn!
Giang Thanh Lưu đem số Yên Chi hoàn mua từ Thương Thiên Lương cất vào hộp, tránh ẩm mốc nên những viên Yên Chi hoàn này phải được bọc kín. Bạc Dã Cảnh Hành lẳng lặng nhìn nhắn, bỗng nhiên hỏi: "Sắp tới ngươi có định làm gì không?"
"Ừm?" Giang Thanh Lưu có chút bất ngờ, rồi lại phát giận: "Dù ta có định làm gì đi nữa, ngươi có đảm bảo không nhúng tay phá đám không?"
Bạc Dã Cảnh Hành cười ha hả, Giang Thanh Lưu dứt khoát vào vấn đề với nàng: "Lão tặc, nếu ngươi muốn ta tra ra án tử năm đó của Hàn Âm cốc thì cũng phải nói rõ tình huống cho ta biết chứ!"
Bạc Dã Cảnh Hành phẩy tay: "Để lão phu nghĩ xem nên bắt đầu nói từ đâu đã."
Giang Thanh Lưu chặn ngang nàng: "Không nghĩ nữa, nói luôn đi." Để nàng nghĩ nữa thì mười phần sẽ bịa tạo ra đủ thứ đông tây lừa hắn chui đầu vào lọng.
Bạc Dã Cảnh Hành mở miệng: "Hàn Âm cốc từ khi lập phái đến nay đã được sáu, bảy mươi năm. Gia sư của ta là Hàn Âm công tử, từng được một cao nhân vô danh truyền dạy, tu tập Ngũ Diệu tâm kinh, danh chấn thiên hạ. Theo người kể thì, lão phu là một cô nhi, từ nhỏ được người thu dưỡng, đồng thời truyền dạy tâm pháp Ngũ Diệu tâm kinh. Sư huynh đệ chúng ta có sáu người, Nhị sư đệ Niếp Phục Tăng tuy lớn hớn lão phu một tuổi, nhưng nhập môn chậm hơn chút. Tiểu sư muội Phạm Tố Tố, là nữ nhi của sư phụ, tư thái đoan trang, thanh nhã thoát tục, mỗi tội tính cách quá phiền phức. Ngoài ra còn có ba sư đệ nữa, trên giang hồ cũng có chút tiếng tăm."
Lần đầu tiên Giang Thanh Lưu nghe nàng nhắc đến những chuyện như vậy, thế nhưng vô cùng chăm chú. Trên bàn vẫn còn hạt hướng dương Kim Nguyên Thu mang sang, Bạc Dã Cảnh Hành với lấy cắn: "Còn mấy vị sư thúc sư bá nữa, mỗi người đều thu nhận vài đệ tử, nhân khẩu Hàn Âm cốc cũng coi là khá đông đảo."
"Nhưng mấy vị sư thúc sư bá này hành tung vô cùng thần bí, mỗi lần xuất hiện lại mang một loại mặt nạ. Ngoài trừ truyền thụ võ công, họ cũng không giao lưu cùng các đệ tử khác trong môn phái. Ngũ Diệu tâm kinh đúng là tâm pháp thượng thừa, dù môn hạ đệ tử tư chất có hạn, chỉ cần tập được một bộ tâm pháp đã đủ độc bộ giang hồ. Vô số võ lâm nhân sĩ vì muốn tu luyện được Ngũ Diệu tâm kinh mà âm thầm hối lộ, đưa điều kiện. Cụ thể ra có ai thì lão phu không nói, miễn cho ngươi lại thương tâm. Danh tiếng của Hàn Âm cốc nhất thời vang xa, hai phái chính tà không ai dám đụng đến."
Giang Thanh Lưu luôn cảm thấy có gì đó khả nghi, cho đến khi Bạc Dã Cảnh Hành nói tiếp: "Có một ngày, ta tự tu luyện được thành thục Thần Tinh tâm kinh, nên đi tìm sư phụ xin được tu luyện Thái Bạch tâm kinh. Sư phụ chẳng những từ chối mà còn mắng mỏ ta đay nghiệt. Sau đó ta phát hiện ra, thứ mà Nhị sư đệ Niếp Phục Tăng tu luyện chính là Thái Bạch tâm kinh."
Giang Thanh Lưu nghĩ đến chuyện lão tặc bị mắng té tát, không dám mở miệng cãi, liền vui vẻ vô cùng, cầm bầu rượu ghé sang tiếp tục nghe nàng kể. Bạc Dã Cảnh Hành cố gắng nhớ lại chuyện năm xưa: "Ta lợi dụng lúc hắn không để ý, học trộm khẩu quyết tâm kinh của hắn. Tuy lúc đó rất vội, nhưng lão phu trước nay có một khả năng, chỉ cần nghe thoáng qua cũng không bao giờ quên. Hắn cố thu lại khẩu quyết, nhưng lão phu đã nhớ kỹ."
Nói đến đây, lão tặc này còn có vài phần đắc ý, Giang Thanh Lưu lười phải buồn nôn hộ nàng, nàng lại nói tiếp: "Từ nhỏ lão phu đã chơi thân với con trai Khổ Liên Tử của y sư Quỷ Lang Hàn Âm cốc nên đối với huyệt vị trên cơ thể con người cũng vô cùng quen tuộc. Nếu khi đó lão phu hành công theo như tâm pháp của Thái Bạch tâm kinh, nguyên khí chắc chắn sẽ xung khắc với nguyên khí của Thần Tinh tâm kinh, nhẹ thì tổn hại kinh mạch, nặng thì khó giữ nổi mạng."
Giang Thanh Lưu cuối cùng mới nhớ ra trước đây lão tặc này cũng từng nói - người tu hành Ngũ Diệu tâm kinh, chỉ cần ăn sống quả tim của một người tu luyện Ngũ Diệu tâm kinh khác, là có thể tránh khỏi tẩu hỏa nhập ma.
Bạc Dã Cảnh Hành có vẻ cũng nghĩ đến điều gì đó: "Nhưng sư phụ ta Hàn Âm công tử và mấy sư thúc, sư bá đều không chỉ tập luyện một bộ tâm kinh. Vì sao bọn họ lại không bị tẩu hỏa nhập ma? Giờ nghĩ lại, sư môn khi đó quả thật có quá nhiều điểm đáng ngờ trùng hợp."
Giang Thanh Lưu cũng là một người biết kiên nhẫn, tới giờ vẫn chưa từng giục giã nàng. Bạc Dã Cảnh Hành hơi nhíu mi: "Sau đó, một đệ tử của đại sư bá học trộm tâm kinh của đồng môn, lén lút tu luyện. Bị sư phụ phát hiện."
Giang Thanh Lưu đối với hình phạt của Hàn Âm cốc lại tỏ ra hứng thú: "Tội đó sẽ xử phạt rất nghiêm đúng không?!"
Bạc Dã Cảnh Hành gật đầu: "Sư phụ phát hiện ra xong, tức giận quay lưng đi thẳng."
Giang Thanh Lưu không biết phải nói gì hơn: "Cũng không nghiêm lắm đâu nhỉ..."
Bạc Dã Cảnh Hành gật đầu: "Sư phụ vốn nhân hậu mà, quay lưng treo ngược hắn ở đó có ba ngày thôi."
Giang Thanh Lưu ngã ngửa- có kiểu quay lưng đi như thế sao!!!?
Trường sinh hoàn đã làm mờ đi vài phần kí ức, có một số chuyện thật khó để nhớ lại. Nhưng dòng hồi tưởng Bạc Dã Cảnh Hành vẫn đủ rõ ràng: "Khi đó Hàn Âm cốc hưng thịnh như mặt trời ban trưa, sư phụ và vài vị sư bá, sư thúc không rõ sao lại xảy ra tranh chấp." Nhắc tới sư phụ, trong mắt nàng hiếm khi có một tia nhu hòa, " Tính khí của người rất dở hơi, nếu giờ vẫn còn sống, vậy sẽ là một lão già gàn dở. Có kẻ đồn rằng người đã tuy luyện được bốn bộ trong Ngũ Diệu tâm kinh. Mấy người sư thúc, sư bá phản chính cùng người tranh chấp sau đó đều bị trục xuất khỏi sư môn, không biết đã đi đâu."
Bạc Dã Cảnh Hành có chút mệt mỏi, tiện tay với chiếc gối dựa sau lưng: "Bọn họ bỏ đi không lâu sau, Nhị sư đệ Niếp Phục Tăng cũng biến mất tung tích. Còn sư phụ bắt đầu bế quan, không ai đứng ra xử lý công vụ trong Hàn Âm cốc. Khi đó gia gia ngươi Giang Thiếu Tang còn chưa phải minh chủ võ lâm, tuổi trẻ khí thịnh. Vì muốn tạo uy danh, ngày nào hắn cũng đem người đến Hàn Âm cốc gây phiền phức."
Giang Thanh Lưu không tin: "Gia gia ta tuy mất sớm nhưng thứ võ công giống Tàn Tượng thần công đã luyện tới tầng thứ chín. Còn ngươi lúc đó mới luyện hết một bộ trong Ngũ Diệu tâm kinh, há lại là đối thủ của ông sao?"
Bạc Dã Cảnh Hành nghe hắn nói như nghe được một thứ rất nực cười, nàng cười cong cả lưng. Cười xong, nàng với tay xoa xoa đầu Giang Thanh Lưu, giống như vuốt đầu con trai mình vậy: " Hắn đối chiến lão phu, nếu có thua cũng chỉ là tuổi trẻ khinh cuồng, không biết sâu cạn. Thua rồi thua nữa, nuôi chí phục thù. Thua càng nhiều, càng không từ bỏ. Nhưng nếu ta thua, dù chỉ một lần thôi, kẻ địch trong tối sẽ xông lên như dã thú, rỉa cắn toàn bộ Hàn Âm cốc không chừa lại dù chỉ một đoạn xương."
Giang Thanh Lưu đã hiểu vì sao, dù Giang Thiếu Tang có dồn toàn lực đối phó với Bạc Dã Cảnh Hành, kể cả có công lực thâm hậu hơn đến đâu, cũng khó mà thắng được.