Buổi tối, Giang Thanh Lưu đến tiểu viện của Bạc Dã Cảnh Hành, Bạc Dã Cảnh Hành vừa uống hết một bát phấn hoa Yên Chi, giờ đang nhắm mắt dưỡng thần. Thủy Quỷ Tiêu đứng bên cầm quạt phe phẩy. Xuyên Hoa Điệp đang cầm sào gẩy bớt ve sầu trên cây xuống, Bạc Dã Cảnh Hành chê ve sầu xấu, làm nàng đau mắt.
Giang Thanh Lưu phất tay, ý bảo hai tên kia lui xuống, hai tên đứng im _ bọn họ cũng chẳng phải người của Trầm Bích sơn trang, việc gì phải nghe lệnh Giang Thanh Lưu?
Chỉ có Bạc Dã Cảnh Hành trợn mắt: "Còn không mau cút đi? Làm trễ nải lão phu sinh con, đánh chết mấy nhãi ranh láo toét chúng bây bây giờ!"
Thủy Quỷ Tiêu và Xuyên Hoa Điệp nháy mắt hiểu được, chạy như bay. Giang Thanh Lưu: "..."
Đến khi hai tên kia khuất bóng, Bạc Dã Cảnh Hành cười hihi đứng dậy, nửa lôi nửa kéo Giang Thanh Lưu tha về phòng. Giang Thanh Lưu vừa bực mình vừa buồn cười: "Bạc Dã Cảnh Hành, vẻ ngoài như Tây Thi cũng không cứu nổi độ bỉ ổi của ngươi đâu, hiểu không?! Ngày nào cũng lên cơn động kinh mà còn tưởng mình bán manh."
Bạc Dã Cảnh Hành nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Tiểu tử, lão phu phải thiết thực, phải thiết thực ngươi hiểu không?!"
Giang Thanh Lưu ngồi trên giường, Bạc Dã Cảnh Hành bắt đầu nới đai lưng cởi áo hắn. Thê tử hầu hạ trượng phu, đấy gọi là hiền tuệ, còn nàng lột áo hắn, là để miễn cho hắn chạy.
Giang Thanh Lưu cố né nhưng không thoát nổi bàn tay đạo tặc của nàng, đành thở dài, mặc nàng làm gì làm. Dù sao hai người họ đã trong bùn đục, không tối cũng đen.
Bạc Dã Cảnh Hành lột hắn sạch bong như vặt lông gà, mắt thấy hắn không có ý định chạy, giờ mới yên tâm, cả người xù lông sáp lại, thân thể mềm mại cứ thế rúc vào trong ngực, hương rượu nồng nhiếp hồn cướp phách, Giang Thanh Lưu vừa chạm tay, trong lòng đã mơ hồ buông lỏng.
Bạc Dã Cảnh Hành tuy gầy nhưng người vẫn đủ thịt. Dưới lớp xiêm y, da thịt tựa trứng gà bóc, nhẵn nhụi đàn hồi. Bạc Dã Cảnh Hành như con hồ ly trắng muốt, làm hắn thấy nhộn nhạo.
Giang Thanh Lưu chậm rãi mơn trớn thân thể ôn nhuận trong ngực, dần dần có phản ứng. Chỉ muốn gắt gao mút lấy khuôn miệng kia, lão tặc này đúng là có mấy phần nhan sắc_ được rồi, không chỉ mỗi mấy phần.
Giang Thanh Lưu cúi đầu hôn nàng, giống như một tay bơi lội điệu luyện nghĩ rằng mình không chìm được trong ao nước cạn mà dần dần thả lỏng cảnh giác.
Thân thể này mê hoặc vô cùng, Giang Thanh Lưu quả thực không cách nào miêu tả cảm giác hiện tại. Chẳng cần kiềm nén, cũng chẳng cần nhiều suy tư, tất cả dựa theo bản năng. Hắn rong ruổi trên thảo nguyên xanh ngát này, tựa như hồn lìa khỏi xác, tự do phiêu bạt, tiêu dao không trói buộc.
Sau nửa canh giờ, hắn hòa hai viên Yên Chi hoàn cho Bạc Dã Cảnh Hành. Bạc Dã Cảnh Hành vẫn nằm dưới sàn, Giang Thanh Lưu ôm nàng lên giường, mắt nàng chưa từng đảo, từ từ nhắm mắt uống nửa bát Yên Chi lộ rồi ngủ thiếp.
Giang Thanh Lưu sửa lại hắn phục, hắn hiểu được vừa nãy đã quá hoang đường. Chuyện Đan Vãn Thiền vẫn làm hắn đau đáu, nhưng trên đời này quá nhiều chuyện phải học cách bỏ xuống, đau đến mấy rồi cũng sẽ nguôi.
Hắn không biết đây có phải cảm giác khi yêu một nữ nhân hay không, nếu đúng như vậy, hai chữ Tình Ái, không khỏi quá hời hợt.
Bạc Dã Cảnh Hành ngủ đã say, Giang Thanh Lưu thử vận công lực, giờ đã khôi phục được đến hai phần. Không đến một tháng nữa, hắn chắc chắn sẽ khôi phục hoàn toàn. Hắn duỗi tay, khẽ bóp cần cổ thon dài trắng nõn của Bạc Dã Cảnh Hành, hơi thoáng yên lòng.
Trước mặt lão gia hỏa này, anh hùng nghĩa hiệp cũng biến thành lớp mặt nạ giả dối. Hắn gần như có chút quá phận mà buông lỏng.
Mười ngày tiếp theo, Giang Thanh Lưu ra ngoài một chuyến chuẩn bị cho đại hội võ lâm. Đại hội võ lâm cứ ba năm tổ chức một lần, thường định vào tháng mười, là nơi để người mới rạng danh, người cũ đào thải.
Đại hội võ lâm lần này, dù không đề cập đến chuyện thay đổi Minh chủ võ lâm, nhưng nếu chuyện Giang Thanh Lưu mất đi hơn nửa nội lực bị truyền ra, các đại môn phái chắc chắn sẽ không để một kẻ không còn nội lực làm Minh chủ.
Đây cũng là lí do Giang Thanh Lưu trăm sự đều nhịn Bạc Dã Cảnh Hành.
Giang Ẩn Thiên cũng biết đây không phải chuyện đùa, vậy nên từ tháng tám, lão không phái thêm trọng trách gì cho Giang Thanh Lưu. Giang Thanh Lưu mỗi đêm đều tìm Bạc Dã Cảnh Hành luyện công, đôi lúc sẽ cùng nàng mây mưa.
Mỗi ngày Khổ Liên Tử đều phối thêm thuốc bổ vào hoa lộ, thường là thuốc đông y, nàng uống rất khó khăn. Mấy ngày gần đây Giang Thanh Lưu đến nhiều hơn, trong bụng lão cũng ngờ ngợ: "Chẳng lẽ Giang Thanh Lưu nảy sinh tình cảm với Cốc chủ sao?"
Bạc Dã Cảnh Hành đang uống hoa lộ, cười lạnh: "Già rồi hay sao mắt lại kém thế?Tiểu tử Giang gia nhìn ngoài có vẻ bất động, nhưng trong bụng đã tính toán hết rồi. Đại hội võ lâm sắp tới, hắn còn khả năng khôi phục công lực. Nếu không để lão phu thấy triển vọng, lão phu sao sẽ tận lực giúp hắn?"
Sắc mặt Khổ Liên Tử sâu xa: "Hắn thật sự muốn để Cốc chủ mang thai sao?"
Bạc Dã Cảnh Hành gật đầu: "Nội lực chảy qua thất kinh bát mạch, một chút bất cẩn cũng đủ kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Hắn sao lại không biết. Hiện tại chính là thời điểm quan trọng, tất nhiên hắn sẽ nghe theo yêu cầu của lão phu."
Khổ Liên Tử chau mày: "Như Cốc chủ dự định, nếu như Cốc chủ có thai, hắn lại không niệm tình cảm, chẳng phải vẫn gặp nguy hiểm sao?"
Bạc Dã Cảnh Hành đem bát ngọc trả lại hắn: "Cái này phải trông đợi vào ngươi. Khổ Liên Tử, giả sử hắn biết lão phu sinh con là việc vô cùng nguy hiểm, căn bản không có khả năng mẫu tử bình an, hắn vẫn sẽ xuống tay sao?"
Khổ Liên Tử mày rậm khẽ nhếch: "Thuộc hạ đã hiểu."
Bạc Dã Cảnh Hành nhẹ nhàng phủi lá rụng trên áo: "Nếu là ngươi nói với hắn, hắn sẽ không khỏi hoài nghi. Nghĩ biện pháp để Thương Thiên Lương nói ra, hắn sẽ tin tưởng không nghi ngờ."
Khổ Liên Tử gật đầu: "Thương Thiên Lương yêu tiền như mệnh, cũng vô cùng si mê dược vật. Lão tử lấy bản nghiên cứu cả đời Đồng Tâm cổ ra trao đổi, lão ta nhất định đồng ý."
Bạc Dã Cảnh Hành hừ một tiếng: "Lão già đó cũng không biết thân phận của lão phu, chỉ biết si mê thể chất của Yên Chi nữ. Lão ta không nỡ để lão phu bỏ mình, chắc chắn sẽ đáp ứng. Ngươi chỉ cần hứa hẹn, một năm sau sẽ đem Yên chi nữ cho lão, lão sẽ tự biết cách bảo toàn tính mệnh của lão phu. Ngươi vạn lần không được tiết lộ thân phận, để lão hoài nghi."
Khổ Liên Tử sắc mặt đại biến: "Dù là một năm nữa, sao Cốc chủ có thể đem mình cho lão?!"
Bạc Dã Cảnh Hành lắc đầu: "Một năm sau nữa lão phu đã dùng thuốc dẫn, khôi phục công lực, một lão già sáu chục tuổi tay trói gà không chặt, có gì sợ?"
Khổ Liên Tử chắp tay tuân mệnh, Bạc Dã Cảnh Hành lại hỏi: "Lan San khách có truyền đến tin gì không?"
Khổ Liên Tử móc ra hai phong thư: "Diệp Hòa đã trốn về Âm Dương đạo. Nơi đó thủ vệ rất nghiêm ngặt, Lan San khách cũng không cách nào tiến thêm một bước điều tra, nhưng hắn đã ghi lại vị trí cụ thể, xin ngài chỉ thị."
Bạc Dã Cảnh Hành gật đầu: "Người mà ta và ngươi tin tưởng được, dăm ba tin tức không đáng giá hắn dùng tính mạng đổi lấy. Bảo hắn trước quay lại đi."
Khổ Liên Tử vâng lệnh, Giang Thanh Lưu từ ngoài đi tới, lão rất biết ý lui xuống. Giang Thanh Lưu tiện tay cầm miếng dưa trên bàn cắn một miếng, hoa trái ở chỗ Bạc Dã Cảnh Hành đều là đám người Xuyên Hoa Điệp, Thủy Quỷ Tiêu đi hái thuốc trên núi mang về. Nhìn hơi nhỏ nhưng vỏ mỏng ruột dày, mọng nước, so với đồ bán ở chợ ngon hơn bao nhiêu.
Giang Thanh Lưu ngồi xuống đối diện nàng, nàng đang mặc một bộ trường bào vàng kim nhàn nhạt, kiểu dáng rất đơn giản. Duy có ống tay áo và đai gấm bên hông thêu thêm hoa văn mây bay thếp vàng cực kỳ tinh xảo. Nhìn ra được, là hắn sam Đan Vãn Thiền tự tay thêu.
Lá cây che bớt ánh mặt trời, những điểm sáng lấm tấm. Dưới tàng cây da nàng tựa như trong suốt, áo mỏng khoác nhẹ, giống như có một tầng ánh dương quang nhu hòa bao quanh, minh diễm như vậy.
Trên bàn có rượu, Bạc Dã Cảnh Hành tự mình rót cho hắn một chén, Giang Thanh Lưu bỗng thoáng chốc ngưỡng mộ loại đạm bạc này, phảng phất ma đầu rung chuyển giang hồ 30 năm trước vẫn chỉ là thiếu niên vui cười trong sân viện, như thể thế gian chưa từng có giang hồ.
Trời ngả bóng hoàng hôn, ráng chiều như gấm đỏ, ánh dương quang như tàn vụn. Bạc Dã Cảnh Hành cùng hắn cụng chén, âm vang thanh thúy. Nàng uống cạn rượu: "Ngươi biết hôm nay là ngày gì không?!"
Giang Thanh Lưu lơ đễnh: "Nói xem."
Bạc Dã Cảnh Hành đưa mắt nhìn ra phía xa: "Ngày này ba mươi mốt năm trước, là ngày toàn môn Hàn Âm cốc bị đồ sát. Là ngày giỗ của một số người."
Giang Thanh Lưu khẽ giật, cũng không nói nhiều, trở lại thư phòng lục ra một bản hồ sơ giang hồ kỳ án, tìm được đúng hôm nay của ba mươi mốt năm trước là ngày Hàn Âm cốc diệt môn.
Trong cốc, người già, trẻ nhỏ, phụ nữ phơi thây la liệt. Trong hồ sơ còn có ghi chép Giang Thiếu Tang bên cạnh, đi được vào cốc, giày lẫn tất ướt sũng. Mùi máu tanh tưởi tràn ngập, khiến người ta phát ói.
Vẫn còn kẻ may mắn sống ót, nhưng ác danh của Hàn Âm cốc trên giang hồ rõ như mặt trời ban trưa, đám người Giang Thiếu Tang tới nơi cũng góp đao giết tận.
Giang Thanh Lưu không đọc tiếp, nhưng hắn vẫn tưởng tượng được tràng cảnh đó. Cũng chẳng có gì đáng thương hại, một đám ma đạo mà thôi. Hắp khép quyển hồ sơ lại, không để ý nữa.
Nội lực của hắn dần phục hồi, xem tiến độ trước mắt, trước tháng mười Đại hội võ lâm khôi phục lại là có hi vọng. Giang Thanh Lưu suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn sai người đem ít nhang thơm giấy đốt đến viện của Bạc Dã Cảnh Hành. Giữa đường Chu thị hỏi, Giang Thanh Lưu chỉ đáp hôm nay là ngày giỗ cha mẹ của Bạc Dã Cảnh Hành.
Hôm sau, Thương Thiên Lương đặc biệt ghé thăm. Trước tiên là bắt mạch cho Giang Thanh Lưu, xác định kinh mạch đã hồi phục, nội lực trở lại chỉ là vấn đề thời gian. Thứ hai là hỏi thăm Bạc Dã Cảnh Hành. Trong lúc nói chuyện, Giang Thanh Lưu vô ý nhắc đến chuyện sinh con, Thương Thiên Lương đảo mắt sắc mặt nghiêm túc: "Giang minh chủ, Yên chi nữ thân thể mảnh mai, mang thai sinh con mệt mỏi, các nàng không thể chịu được."
Trong mắt Giang Thanh Lưu hiện lên vẻ kinh ngạc: "Nếu như cứ cố mang thai thì sao?"
Thương Thiên Lương nhíu mi: "Thai nhi sẽ hút hết dinh dưỡng từ cơ thể mẹ, càng trở nên khỏe mạnh hơn so với thai nhi bình thường. Nhưng cơ thể mẹ sẽ chết."