Đúng lúc đó, Bạc Dã Cảnh Hành đang sai tiểu nhị mang nước nóng vào phòng, chuẩn bị cọ rửa thùng tắm. Kinh nghiệm giang hồ của nàng rất phong phú, sơm đã nhìn ra bầu không khí khác thường trong tiểu trấn, lúc này liền lên tiếng hỏi: “Gần đây có xảy ra vụ thảm án nào à?”.
Tiểu nhị đổ nước nóng vào thùng gỗ: “Khách quan từ nơi khác đến đúng không? Chỗ chúng tôi có một nơi gọi là Kinh Phong ổ, mấy ngày trước bị người ta giết sạch cả nhà. Hơn hai trăm mạng người, chậc chậc, thê thảm vô cùng.” Bạc Dã Cảnh Hành còn chưa kịp nói gì, hắn đã lại tiếp lời, “Nhưng ở lại trong quán trọ của chúng tôi thì khách quan cứ thừa yên tâm đi.”
Hắn nói với vẻ tràn đầy tự tin, khiến Bạc Dã Cảnh Hành hừ lạnh: “Hử?”.
Thấy nàng không tin, vẻ mặt tiểu nhị hiện lên vẻ an ủi đầy hảo ý: “Minh chủ võ lâm Giang Thanh Lưu cùng với ba vị đại hiệp bằng hữu của ngài ấy đều đang ở trọ trong quán của chúng tôi! Hơn nữa, phòng của khách quan còn ở ngay sát cạnh phòng của ngài ấy, khắp chốn giang hồ này tìm được chỗ nào an toàn hơn ở đây nữa, khách quan nói xem có đúng không?”.
……
Bạc Dã Cảnh Hành có mà yên tâm cái rắm ý!
Nhưng nàng cũng không bỏ chạy, giờ Xuyên Hoa Điệp vẫn chưa quay về, thằng ngốc đó nhất định là đã đầu hàng địch rồi! Thể lực của nàng lúc này rất kém, thân thể quả thực là yếu không thể ra gió. Một thân một mình đến núi Kinh Vân, nếu trên đường đi không có người quan tâm thì chắc chắn là không xong.
Hơn nữa chọc giận Giang Thanh Lưu rồi, hắn sẽ thật sự công khai thân phận của mình, Mai Ứng Tuyết, Cung Tự Tại chắc chắn sẽ xẻ thịt nàng ra nhồi thành bánh bao mất. Nàng dứt khoát tắm rửa một trận thật thoải mái, thay một bộ y phục sạch sẽ, rồi nằm xuống giường cuộn mình trong chăn, đánh một giấc.
Giang Thanh Lưu cùng với ba người Cung Tự Tại, Mai Ứng Tuyết, Tô Giải Ý dựa vào vị trí cửa sổ của đại sảnh quán trọ, gọi chút đồ ăn ngon, hâm một bình rượu mạnh. Xuyên Hoa Điệp bị trói lại như một cái bánh tro, nhưng vẻ mặt lại không hề sợ sệt chút nào. Ngược lại biểu cảm lại như vừa thoát khỏi bể khổ.
Sắc mặt Giang Thanh Lưu xanh mét, Cung Tự Tại chỉ nghĩ là hắn không tiện mở lời, vì thế bèn ép hỏi Xuyên Hoa Điệp tung tích “ái thiếp” của Giang Thanh Lưu. Xuyên Hoa Điệp không chút giấu giếm, khai tuốt tuồn tuột như thể dốc ống.
Thế nhưng ba người Cung Tự Tại, Mai Ứng Tuyết, Tô Giải Ý lại nửa tin nửa ngờ. Tên Xuyên Hoa Điệp này trước giờ nổi tiếng gian trá xảo quyệt, lại cộng thêm khinh công trác tuyệt, đồng đạo trong võ lâm đã nhiều lần truy bắt nhưng đều để hắn bỏ trốn mất dạng. Giờ lại tự đồng đầu thú như vậy, lẽ nào là có âm mưu?
Giang Thanh Lưu uống rượu xong, dằn mạnh ly rượu xuống bàn, đứng dậy đi lên lầu.
Thế nhưng cửa phòng của Bạc Dã Cảnh Hành lại không hề khóa! Hắn đẩy cửa vào, thấy lão tặc đó đang nằm trên giường, thậm chí còn ngủ rất say! Giang Thanh Lưu mặt mày không chút cảm xúc đi tới trước giường của nàng, nàng nở nụ cười hồn hậu: “Giang minh chủ, thật là có duyên quá.”
Giang Thanh Lưu nhìn nàng chằm chằm bằng ánh mắt âm u lãnh lẽo, nàng trở mình xoa xoa tay, một lúc sau khuôn mặt quay trở lại vẻ nghiêm túc nói: “Thật ra lão phu thực sự rất nhớ Giang minh chủ, nên mới không quản ngại vất vả, đi suốt ngày đêm chạy tới đây!”.
Ý nghĩ nổi điên lên dần cho nàng một trận thật sự trào lên trong người Giang Thanh Lưu! Nhưng nhìn dáng vẻ ngây thơ trong veo như nước của nàng lúc này, nếu đánh thì quả thực có chút tổn hại mặt mũi quá —— Trong cuốn sổ tay chăm nuôi của Thương Thiên Lương, sao lại không nói gì đến chuyện không nghe lời thì phải làm sao nhỉ!
Tuy hắn đã hành tẩu trên giang hồ nhiều năm, nhưng luận về độ độc địa thì chắc chắn là không thể bằng được lão tặc này —— Cứ nhìn thử xem nàng ta đã tra tấn Xuyên Hoa Điệp tiêu sái phong lưu thành ra cái dạng gì kia!
Giang Thanh Lưu lục soát tịch thu hết toàn bộ số Yên Chi Hoàn trong chiếc hộp ngọc tím, sau đó rời khỏi phòng, hiện giờ Bạc Dã Cảnh Hành không thể ăn bất cứ loại thức ăn nào khác, không có Yên Chi Hoàn, thì nàng ta không thể chạy nhảy lung tung được. Giang Thanh Lưu quay trở lại bàn rồi ngồi xuống, đám người Cung Tự Tại quan sát sắc mặt hắn, chỉ nhìn thấy sự phẫn nộ. Tô Giải Ý đành an ủi khuyên giải một câu: “Hay là Giang đại ca cứ dỗ dành tẩu tẩu đôi lời đi, dù sao xảy ra những chuyện kiểu thế này, cũng không phải là điều con gái nhà người muốn. Nói thêm vài câu, an ủi cho tẩu ấy đỡ sợ là được mà.”
Giang Thanh Lưu nhướng mắt lên nhìn hắn, bên này Xuyên Hoa Điệp với khuôn mặt đau khổ đã vội hét toáng lên: “Các ngài nên an ủi cho ta bớt sợ thì có!”.
Tô Giải Ý nhất thời nổi giận, đạp cho hắn một phát.
Cung Tự Tại và Mai Ứng Tuyết đều đưa mắt nhìn hắn, Giang Thanh Lưu thoáng trầm ngâm, hỏi Cung Tự Tại: “Nếu có một người thường xuyên không nghe lời, nhưng đệ lại không thể trực tiệp động tay động chân với nàng ta. Thì nên giáo huấn nàng ta như thế nào?”.
Cung Tự Tại còn chưa kịp trả lời, thì bên này Xuyên Hoa Điệp đã chõ miệng vào: “Ta biết ta biết, Giang minh chủ, ngài nên điểm liên tiếp lên mấy huyệt đạo trên người nàng ta, cứ sáu canh giờ mà không giải huyệt lưu thông kinh mạch cho nàng ta một lần, thì nàng ta sẽ đau đớn đến không tài nào chịu nổi, cuối cùng cơ thể nổ tung mà chết.”
Giang Thanh Lưu trừng mắt lên nhìn hắn, khuôn mặt Xuyên Hoa Điệp chứa đầy vẻ cay đắng: “Giang minh chủ, tôn phu nhân đã làm vậy với ta đấy!”.
Hàng lông mày của Mai Ứng Tuyết khẽ nhướng lên, bắt mạch sơ qua cho hắn, sau đó quay trở lại bàn của ba người nói: “Mạch tượng của hắn, đúng là có chút kỳ lạ.”
Giang Thanh Lưu không mảy may để tâm: “Đáng đời!”.
Biết Xuyên Hoa Điệp gặp phải bi kịch thê thảm, ba người Mai, Cung, Tô đều thở phào nhẹ nhõm, bất luận là thế nào đi chăng nữa, thì cũng coi như cái mũ xanh này Giang Thanh Lưu không phải đội nữa. Nhưng hắn lại không hề thấy nhẹ nhõm chút nào —— Chiếc mũ này không phải đội, vậy còn Đan Vãn Thiền đội…… trời ạ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Bạc Dã Cảnh Hành ngủ một giấc đã đời, lúc rời giường thì đám người Giang Thanh Lưu đã ăn xong bữa sáng, đang ở trung đình luyện kiếm. Khách Ý cư là một quán trọ nổi tiếng khắp chốn gần xa, nguyên nhân là vì giá cả đắt đó, khách ở lại trọ không nhiều, khung cảnh cũng yên tĩnh.
Lúc mời bắt đầu Bạc Dã Cảnh Hành còn có chút hứng thú ghé mắt nhìn tí chút, về sau nàng liên tục lắc đầu: “Trò trẻ con, trò trẻ con.”
Cung Tự Tại, Mai Ứng Tuyết và Tô Giải Ý đưa mắt nhìn nhau, biết nàng ta là “ái thiếp” của Giang Thanh Lưu, nên cũng không tính toán với nàng. Giang Thanh Lưu trừng mắt lên nhìn, nàng trừng trả lại: “Cửu Phân Kiếm Pháp của Giang gia, tuy rằng dựa vào sự phân chia biến hóa vô cùng của kiếm thức, nhưng hiện giờ nội lực của hắn hoàn toàn không còn, dựa vào bản lĩnh của hai người các ngươi, tiếp hắn sáu mươi tám đến bảy mươi hai kiếm thì hoàn toàn không có vấn đề gì. Nhưng nếu đấu pháp của các ngươi vẫn cứ như thế kia, thì chỉ ba mươi sáu, ba mươi bảy kiếm thôi là cực hạn rồi.”
Cung Tự Tại cảm thấy có chút hứng thú: “Nghe những lời đệ muội nói, thì hình như rất am hiểu về kiếm đạo.”
(Đệ muội là để chỉ vợ của em trai, hoặc vợ của người kém tuổi hơn mình.)
Vẻ mặt của Bạc Dã Cảnh Hành rất khiêm tốn: “Không dám không dám, đạo kiếm mênh mông rộng lớn, những gì lão phu biết chỉ là muối bỏ bể mà thôi.” Trong lúc mọi người đang cảm thấy nàng rất khiêm nhường, thì đột nhiên nàng lại nghiêm sắc mặt lại nói, “Nhưng nếu sở hữu kiếm pháp giống như của các ngươi mà được coi là kiếm khách, thì lão phu có thể gọi là rất am hiểu.”
Giang Thanh Lưu bị nàng chọc tức đến thiếu chút nữa là lăn đùng ra ngất, ba người Cung Tự Tại, Mai Ứng Tuyết và Tô Giải Ý quay ra nhìn nhau, bật cười “ha hả”.
Đợi nàng đi tới rồi, Giang Thanh Lưu liền cố tình sỉ nhục: “Gọi nàng ta là tiểu Cảnh là được rồi.”
Bạc Dã Cảnh Hành chắp tay sau lưng, cười to đầy sảng khoái: “Lão phu Giang Thiếu Cảnh.”
Lần này mọi người đã hơi tin rằng nàng thật sự là Giang Thiếu Cảnh rồi. Lẽ nào gia gia của Giang Thanh Lưu còn có chị em ruột thịt sao? Nhưng vẻ ngoài cũng quá…… xinh đẹp thì phải!
Bạc Dã Cảnh Hành hoàn toàn không quan tâm: “Sinh sau vãn bối, mà chẳng biết kính lão gì cả. Ngươi được lời lắm đấy biết không hả! Mất rìu sắt, được rìu vàng, vậy mà lại không biết quý trọng!”.
Cuối cùng Giang Thanh Lưu cắt luôn bữa sáng của nàng.
Nghe nói không có bữa sáng, Bạc Dã Cảnh Hành đập bàn chuẩn bị nổi bão: “Tên tiểu tử họ Giang kia……” Lời còn chưa nói hết, nàng nước mắt lên nhìn bốn người bên cạnh. Gia gia của Mai Ứng Tuyết, bị nàng phế hết võ công, kẻ thù truyền kiếp! Cung Tự Tại, khụ khụ, kẻ thù truyền kiếp! Tô Giải Ý, sư phụ của hắn ít nhất chỉ bị nàng chặt tay, khiến hắn mất máu mà chết, huyết hải thâm thù!
Đám người Cung Tự Tại bị mối quan hệ giữa nàng và Giang Thanh Lưu làm cho rối tinh rối mù, Giang Thanh Lưu chỉ có thể đau khổ nói: “Đừng hỏi gì hết.”
Bạc Dã Cảnh Hành đòi đi cùng, nhưng thể lực lại tiêu hao cực kỳ nhanh, đi theo đám người Giang Thanh Lưu là chuyện không thể. Thêm vào đó địa thế của Kinh Phong ổ phức tạp, rất nhiều nơi chỉ có thể đi bộ. Giang Thanh Lưu suy nghĩ một lúc, không thể không đưa ánh mắt nhìn về phía Xuyên Hoa Điệp.
Xuyên Hoa Điệp đã từng lấy cái chết ra để đấu tranh, nhưng đến khi Bạc Dã Cảnh Hành tuyên bố nhất định sẽ tổ chức đại tang hoành tráng cho hắn thì hắn lại không dám chết nữa. Bạc Dã Cảnh Hành hứa rằng sau khi hắn chết chắc chắn sẽ lột trần hắn ra treo ở tường thành, để cho mỹ nhân thiên hạ vây xung quanh chiêm ngưỡng, tuyệt không lãng phí nhan sắc mĩ mạo của hắn.
Xuyên Hoa Điệp bất lực, đành phải cõng Bạc Dã Cảnh Hành lên đường tới Kinh Phong ổ cùng đám người của Giang Thanh Lưu. Khinh công của hắn quả thực rất giỏi, cho dù bọn Giang Thanh Lưu cưỡi ngựa, hắn cũng không hề bị rớt lại phía sau.
Nhìn thấy gã trai hãm hại biết bao nhiều nữ tử khuê các giờ cõng Bạc Dã Cảnh Hành như gia súc, đám người Cung Tự Tại muôn phần thổn thức. Cũng may vì có sự quản chế của Giang Thanh Lưu, nên Bạc Dã Cảnh Hành không tùy tiện tẩn hắn. Mới khiến những ngày tháng của hắn miễn cưỡng trôi qua.