Tiếng hô kinh hãi phát ra từ trong miệng Mễ Trần, trái tim tôi cũng lập tức
nghẹn lại, mắt nhìn trân trân vào thân hình trước mắt.
Tôi nhớ rất rõ, hơn một tháng trước, lúc còn ở trong thôn, người phụ
nữ này hình như mới chỉ vừa bước vào giai đoạn bạch cương, mà hiện tại,
trên mặt người phụ nữ ấy, không ngờ lại đang bao phủ một tầng lông tóc
màu đen.
Hắc cương, đây là cảnh giới kế tiếp của bạch cương, nghe nói bạch
cương gần như đều không thể bị dao súng làm bị thương, đừng nói đến sức
mạnh vô biên, tốc độ cũng trở lên vô cùng nhanh.
Lúc này, nhìn nữ hắc cương trước mắt, tôi phát hiện cứ mỗi lần ả ta
hít thở, từ trong miệng và mũi đều truyền ra một luồng khí màu đen.
- Mẹ nó, nơi này tại sao còn có thứ quỷ đó chứ?
Sắc mặt Mễ Trần tái nhợt, có chút khó mà tin nổi, mắt dính chặt vào thân hình của hắc cương.
Sau lưng, một cơn gió lạnh bỗng dưng thổi tới, tiếp đó là tiếng nói u ám đằng đằng sát khí của Lương Triều Sinh:
- Tao nói rồi, không đứa nào được chạy thoát, đều phải chết.
Mắt nhìn thấy trước sau đều bị kẻ địch tấn công, tôi đặt Trúc Tẩm Ngưng xuống, cảm thấy sau lưng mình đã ướt sũng mồ hôi lạnh.
Không thể ngờ tới, Lương Triều Sinh đã luyện nữ thi thể thành hắc cương rồi? Ông ta rốt cuộc đã làm như thế nào?
Mễ Trần lãng phí nhiều thời gian để nói nhăng nói cuội như thế, mục
đích cũng là vì muốn chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Lương Triều Sinh,
cũng chính là nói chỉ có một mình ông ta, cũng đủ khiến chúng tôi mệt
muốn đứt hơi.
Hiện tại lại nhiều thêm một hắc cương, thực lực của hắc cương, chỉ sợ không yếu hơn Lương Triều Sinh tý nào, cũng có thể nói không chỉ có
vậy, cũng may từ sau khi hắc cương xuất hiện, vẫn chưa lập tức ra tay
với chúng tôi.
Mà lúc này tôi càng cảm nhận được, ánh mắt của hắc cương cứ dính chặt lên người tôi, ánh mắt hung hăng lúc đầu cũng giãn ra rất nhiều.
- Giết chúng nó!
Đột nhiên, sau lưng vang lên tiếng nói của Lương Triều Sinh, mà khi
tiếng nói của Lương Triều Sinh vừa dứt, hắc cương phía đối diện ngẩng
cao đầu lên trời, gầm lên một tiếng, một luồng khí màu đen toát ra từ
trong miệng của ả.
Giây tiếp theo, hắc cương đã biến mất khỏi chỗ cũ, hình như biết được Mễ Trần khó nhằn hơn tôi, mục tiêu đầu tiên của hắc cương, chính là lựa chọn tấn công Mễ Trần trước.
Sắc mặt Mễ Trần nhợt nhạt, kinh hãi, vẻ nặng nề trên mặt không thể
dùng ngòi bút để tả, lập tức, cả người Mễ Trần mạnh mẽ lùi ra sau, đồng
thời, tôi cũng nhìn thấy trong tay Mễ Trần xuất hiện một viên đan dược
màu đỏ.
Khi viên đan dược xuất hiện, tôi cảm nhận được một luồng năng lượng
cuồng bạo từ từ phát ra từ trên viên đan dược, không đợi tôi đi cảm nhận kỹ càng, đã thấy Mễ Trần nuốt chửng đan dược vào trong cổ họng.
Cả người Mễ Trần ngã phịch xuống đất, thân người anh ta khẽ run lên,
quần áo trên người đã bắt đầu lay động, càng khiến tôi kinh ngạc hơn,
chính là khí mùi trên cơ thể anh ta, không ngờ lại đang bắt đầu dâng lên mau chóng.
Luồng khí khủng bố truyền ra từ trên người Mễ Trần, khi Mễ Trần ngẩng đầu, tôi nhìn thấy trong đôi mắt của anh ta, đã xuất hiện những tơ máu
màu đỏ, phủ kín cả tròng mắt.
Trúc Tẩm Ngưng bên cạnh ôm chặt lấy bả vai tôi, rõ ràng đã bị những
sự việc diễn ra trước mặt dọa cho không nhẹ, mà Lương Triều Sinh hình
như cũng không có ý muốn ra tay, đứng yên lặng quan sát trận đấu giữa Mễ Trần vào hắc cương.
Nhìn thấy trạng thái của Mễ Trần, tôi cũng đã có phán đoán, anh ta
hình như đã sử dụng bí pháp gì đó, nâng cao thực lực của bản thân, mặc
dù loại bí pháp này có thể tăng nhanh thực lực, tôi không quá hiểu về
các loại bí pháp, nhưng tôi biết, thường thì sau khi sử dụng bí pháp,
đều sẽ xuất hiện triệu chứng bị ảnh hưởng sau khi sử dụng.
- Chú phá sát!
Tiếng hô của Mễ Trần vang lên, tôi nhìn thấy trong tay Mễ Trần kết thành một chú ấn, tiếp đó đập về phía hắc cương.
Nữ hắc cương dường như chẳng hề kinh sợ chú ấn này, đôi bàn tay mọc đầy lông tóc màu đen bỗng giơ lên, cào về phía chú ấn.
Khi tay của hắc cương tiếp xúc với chú ấn, vòng chú ấn đột nhiên bốc
cháy, phát ra âm thanh khản đục, tôi nhìn thấy khí âm sát trên cánh tay
của nữ hắc cương, lúc này đang bị ngọn lửa của chú ấn thiêu đốt càng lúc càng tan ra.
Chỉ có điều giây tiếp theo, lại nhìn thấy càng nhiều khí âm sát dồn
về phía cánh tay hắc cương hơn, chú phá sát dường như không có chút ảnh
hưởng gì đối với hắc cương.
Gầm lên một tiếng, hắc cương lại bổ nhào về phía Mễ Trần, sắc mặt Mễ
Trần trắng ngắt, trong tay xuất hiện một chiếc gương bát quái.
Mễ Trần không do dự, trực tiếp cắn đứt đầu ngón tay của mình, sau đó
vẽ vẽ gì đó lên mặt trên của gương bát quái, vừa dao động cổ tay, trong
miệng vừa lầm bầm.
- Thiên địa vô cực, càn khôn mượn pháp, âm dương bát quái, kinh sợ yêu dã, cấp bách như pháp lệnh, sắc chỉ!
Câu chú phát ra từ trong miệng Mễ Trần, gương bát quái cũng ngay tức
khắc chiếu về phía hắc cương, đột nhiên, một luồng ánh sáng màu bạc kim
truyền ra từ trong chiếc gương bát quái.
Không ngờ lại xuất hiện hình ảnh bát quái màu bạc kim, ánh sáng màu
bạc kim hình như cũng có tác dụng đối với hắc cương, chỉ thấy hắc cương
vội vàng thò đôi tay ra, che chặt đôi mắt của mình.
Tiếp đó, ấn kết hình bát quái cũng trực tiếp phóng tới, giao thoa với đôi cánh tay của hắc cương.
Ngay lập tức, tôi nghe thấy tiếng thét thảm thiết của hắc cương, cả người bị ấn kết bát quái đánh văng ra khoảng hơn mười mét.
Thậm chí quần áo chỗ nơi cánh tay của hắc cương đã bị đốt để lại một dấu vết.
Mà khi người hắc cương ngã xuống, tôi nhìn thấy trên người của hắc
cương, từng luồng khí âm sát như mây đen đang không ngừng toát ra bên
ngoài.
Lòng tôi thầm kêu lên một tiếng không hay, hắc cương đã bị Mễ Trần
chọc cho tức giận, lúc này như đã trở lên dữ tợn, hung hăng hơn trước.
Nhìn vậy lòng tôi nóng như lửa đốt, chuẩn bị tiến lên giúp sức, nhưng không đợi tôi xông lên, Lương Triều Sinh đã phóng tới trước mặt tôi.
- Nhãi con, không xuống tay giết mày, là bởi vì giữ mày lại còn có tác dụng, đừng không biết điều.
Ánh mắt Lương Triều Sinh âm u, nhìn tôi chằm chằm, ánh nhìn lạnh lẽo
ấy khiến cả người tôi rét run, ông ta vẫn luôn không ra tay, xem ra
không phải là bởi vì động lòng từ bi, mà chỉ vì giữ tôi lại còn có tác
dụng mà thôi.
Lòng tôi trùng xuống, xem ra không có cách giúp Mễ Trần rồi, nhìn
thấy hắc cương trực tiếp bổ nhào về phía Mễ Trần, lòng tôi không khỏi
cảm thấy lo lắng.
Chính vào lúc này, tiếng Lương Triều Sinh lại vang lên:
- Có điều con ranh bên cạnh mày, lại là dưỡng liệu không tồi, lát nữa vừa hay để cho hắc cương bổ thân.
Nói xong, tôi đã nhìn thấy Lương Triều Sinh xông tới chỗ Trúc Tẩm Ngưng, tôi làm sao có thể để ông ta ra tay.
Lập tức, trong tay tôi xuất hiện hai lá bùa liệt hỏa, đập về phía
Lương Triều Sinh, lòng tôi rõ hơn ai hết, bùa liệt hỏa căn bản không gây ra sát thương đối với Lương Triều Sinh.
Cho nên khi hai lá bùa liệt hỏa bay ra, tôi trực tiếp đưa tay kéo Trúc Tẩm Ngưng bên cạnh, tăng tốc chạy thật nhanh.
- Hừ! Muốn chạy?
Có điều tôi mới kéo Trúc Tẩm Ngưng chạy chưa được bao xa, đã nghe
thấy sau lưng vang lên tiếng hừ lạnh, tôi không kịp phản ứng, đưa tay
đẩy mạnh Trúc Tẩm Ngưng.
Đồng thời vào lúc này, tôi lập tức cảm nhận được sau lưng mình, bị
một luồng sức mạnh mãnh liệt đánh trúng, cả người tôi loạng choạng, ngã
bò xuống đất, miệng phun ra một dòng máu tươi.
- Hừ, không biết tự lượng sức mình!
Tôi lập tức bò dậy, nhìn Lương Triều Sinh đang đứng sau lưng, ông ta
không vui vẻ, lườm tôi một cái, tiếp đó lại bổ nhào về phía Trúc Tẩm
Ngưng.
Mắt nhìn Lương Triều Sinh sắp bắt được Trúc Tẩm Ngưng, tôi nóng ruột, gần như không hề chuẩn bị, một nắm đấm giơ lên đập về phía Lương Triều
Sinh.
Tôi điều động hết toàn bộ linh khí trong người, đây là đã dốc cạn sức lực, mặc dù cũng chẳng ảnh hưởng gì tới Lương Triều Sinh mấy, nhưng chỉ cần có thể kéo dài thời gian, cứu được Trúc Tẩm Ngưng.
- Mau chạy!
Khi nắm đấm giơ lên cao, tôi cũng nhanh miệng gào lên một tiếng với Trúc Tẩm Ngưng.
Trúc Tẩm Ngưng vội vã bò dậy, lúc này Lương Triều Sinh cũng quay đầu
lại, đôi tròng mắt âm u kia như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, cả người tôi vẫn theo đà, nắm đấm vung ra đã không kịp thu lại nữa.
- Tìm chết!
Tiếng nói lạnh lẽo như băng của Lương Triều Sinh truyền tới, tôi cảm
nhận được không khí xung quanh Lương Triều Sinh đột ngột thay đổi, một
bàn tay của ông ta cũng đưa lên đập về phía tôi, trong lòng bàn tay, còn có một luồng khí màu đen dày đặc, nhìn mà phát sợ.
Lông mao toàn thân tôi dựng đứng cả lên, đây là phản ứng tự nhiên khi gặp phải nguy hiểm.
Nhưng giây tiếp theo, tôi lờ mờ cảm nhận được từ trên cổ tay mình,
truyền ra một cảm giác hơi hơi ấm nóng, trong lúc lòng đang đầy nghi
hoặc, thì đồng thời nắm đấm của tôi và Lương Triều Sinh cũng trực tiếp
va đập vào với nhau.