Tôi và Trúc Tẩm Ngưng nhìn nhau một cái, cùng cười.
Lúc trước khi ra ngoài, Trúc Tẩm Ngưng đã dính con chíp theo dõi lên
một chiếc xe ô tô, ít nhất thì như thế chúng tôi cũng biết được bọn họ
đi tới nơi nào.
Nhìn thấy dòng xe phía trước đã đi xa, tôi vào Trúc Tẩm Ngưng mới mò
ra ngoài, khởi động xe, đi theo sau bọn họ. Nửa tiếng sau, chúng tôi đã
đi đến cổng một nơi được gọi là karaoke Anh Hoàng.
Chỗ để xe trước cổng quán karaoke này đã chật kín, nhìn được ra, đến
đây tiêu tiền, không phải phú thì cũng là quý, Trúc Tẩm Ngưng quan sát
vị trí xung quanh một lát, kéo tôi đi vào trong tòa khách sạn phía đối
diện.
Trúc Tẩm Ngưng trực tiếp thuê một căn phòng trên tầng cao nhất, mà
sau khi vào trong khách sạn, tôi nhìn thấy Trúc Tầm Ngưng lấy ra từ
trong cốp xe một chiếc va-li xách tay, đợi sau khi đã vào đến phòng,
Trúc Tẩm Ngưng mới mở chiếc va-li ra.
Lúc này tôi mới biết, trong chiếc va-li ấy, là một bộ trang bị giám sát, kính viễn vọng!
Sau khi đặt kính viễn vọng vào trong giá đỡ, Trúc Tẩm Ngưng đi vào
trong trạng thái giám sát, nhìn thấy bộ dạng trang bị đầy đủ của cô ta,
tôi đoán, xem ra tối nay cô ta đã chuẩn bị rất kỹ càng.
Xã hội bây giờ, người vì nước quên thân vì dân phục vụ giống như Trúc Tẩm Ngưng này đã không còn nhiều rồi, có rất nhiều người sau khi biết
được thân phận của Phương Trình Chu, đã trực tiếp từ bỏ.
Ai cũng không tự nguyện đi trêu ghẹo ngọn núi lớn như tập đoàn Phương Hoa, nhưng Trúc Tẩm Ngưng không chỉ chẳng quan tâm, ngược lại còn tự
mình âm thầm đi điều tra.
Chuyện này nếu chẳng may để người bên trên biết được, Trúc Tẩm Ngưng còn không yên thân.
Thời gian tiếp theo, tôi và Trúc Tẩm Ngưng bắt đầu thay nhau giám
sát, bởi vì bất kể lúc nào cũng đều phải nhìn kỹ, để tránh trường hợp
bọn người Phương Trình Chu rời đi, chúng tôi lại không biết.
Vậy thì đêm nay, những gì chúng tôi đã làm đều sẽ trở thành công cốc, tôi nhìn thời gian, đã hơn mười một giờ, uống một ngụm nước, tôi đi tới bên cửa sổ.
- Để tôi, cô nghỉ chút đi.
Trúc Tẩm Ngưng không từ chối, gật đầu, trực tiếp tránh sang một bên,
tôi đi tới bên cạnh kính viễn vọng, sau đó mắt nhìn chằm chằm vào cổng
quán karaoke Anh Hoàng.
Lần này, vèo cái đã sắp tới một giờ sáng, mà cuối cùng, tôi cũng nhìn thấy ngoài cửa quán karaoke, xuất hiện vài bóng người.
Mà trong đó, còn có một gương mặt khá quen, chính là lúc đang ở trong bữa tiệc, gã thanh niên đã trách mắng tôi. Gã ta mỗi tay ôm một người,
đang đi ra bên ngoài.
- Ra ngoài rồi!
Phát hiện tình hình này, tôi vội vã lên tiếng, Trúc Tẩm Ngưng phía
sau lưng cũng mau chóng đứng dậy, lấy thêm một chiếc kính viễn vọng
khác.
- Không đúng, tại sao lại không nhìn thấy Phương Trình Chu?
Trúc Tẩm Ngưng thấp tiếng nói, đây cũng là điều tôi đang thấy ngờ
vực, mà hiện tại, tôi phát hiện, trong dòng người, đích thực là không có hình bóng của Phương Trình Chu.
Có điều những kẻ đi ra ngoài kia hình như không có vội vàng rời đi, tôi lên tiếng nói với Trúc Tẩm Ngưng:
- Bọn họ đang đợi người, có lẽ đang đợi Phương Trình Chu.
Không lâu sau, quả nhiên nhìn thấy Phương Trình Chu đi ra khỏi cửa lớn, thân hình xiêu xiêu vẹo vẹo, xem ra đã uống rất nhiều.
Tất cả sự chú ý của tôi và Trúc Tẩm Ngưng đều đổ dồn lên người Phương Trình Chu. Bọn họ tụ tập với nhau vào một góc, không ngừng nói gì đó,
nhưng vì cách quá xa, cũng không nghe ra được gì.
Khá lâu sau, tôi mới nhìn thấy bọn họ chia nhau chui vào trong xe,
sau đó bắt đầu rời đi, mà lần này, lông mày tôi bỗng nhíu chặt.
Mặc dù nhìn giống như mọi thứ rất bình thường, nhưng tôi vẫn phát
hiện có chỗ không bình thường. Đầu tiên là Phương Trình Chu tự mình lái
xe.
Không sai, trên xe hắn không có thêm bất kỳ người nào khác, tôi còn
nhớ lúc đến, trên xe của Phương Trình Chu còn có hai người con gái khá
xinh đẹp, nhưng hiện tại, lại trèo lên xe của người khác.
Còn một điểm nữa, đó chính là tất cả mọi người đều đã rời đi, nhưng
một người con gái trong đó, không ngờ lại không hề bước lên bất kỳ chiếc xe nào trong dòng xe đó, mà tự mình bắt một chiếc taxi.
- Có chút cổ quái!
Tôi đặt kính viễn vọng trong tay xuống, lên tiếng nói với Trúc Tẩm Ngưng, lúc này, lông mày của cô ta cũng đang hơi nhíu lại.
- Bây giờ làm thế nào? Theo dõi ai?
Trầm mặc một lúc, Trúc Tẩm Ngưng ngẩng đầu nhìn tôi, cất tiếng hỏi.
Tôi nghĩ một lát, nói với cô ta, đầu tiên, con chíp theo dõi của cô
ta vẫn đang dính ở trên xe Phương Trình Chu, còn đối với người con gái
kia, bây giờ tôi dám đoán rằng, không cần biết là theo dõi ai, cuối cùng hai người này nhất định đều sẽ gặp lại nhau, cho nên, vẫn là theo dõi
chính chủ Phương Trình Chu.
Đối với phán đoán của tôi, Trúc Tẩm Ngưng cũng tỏ ý đồng tình, gật đầu, nói:
- Được, vậy thì theo dõi Phương Trình Chu.
Nói xong, Trúc Tẩm Ngưng lấy trong va-li ra hai bộ quần áo khác, sau
đó bảo tôi mau đi thay, sau đó cô ta cũng đi vào trong nhà vệ sinh.
Sau khi thay xong quần áo, tôi và Trúc Tẩm Ngưng cũng ra khỏi khách
sạn, khi tôi và cô ta đến nơi dừng xe, lại kinh hãi phát hiện xe của
Trúc Tẩm Ngưng đã hoàn toàn chuyển sang một màu khác.
Tôi kinh ngạc nhìn Trúc Tẩm Ngưng, lúc này, cô ta cười nhạt nhìn tôi, bảo tôi lên xe đi, tôi cũng không dám do dự nhiều, sau khi lên xe,
chúng tôi theo sát dấu vết của Phương Trình Chu.
Mà lúc nào Trúc Tẩm Ngưng cũng giữ một khoảng cách một cây số với xe
của Phương Trình Chu, mà tôi cũng phát hiện, phương hướng của Phương
Trình Chu không ngờ lại là khu ngoại ô.
Đi theo một lát, phát hiện xe của Phương Trình Chu trước mắt bỗng
dừng lại, có điều chỉ khoảng hai phút, lại tiếp tục tiến về phía trước.
Tôi nhìn Trúc Tẩm Ngưng đang lái xe, sau đó nói:
- Nếu như tôi đoán không sai, vừa rồi có lẽ Phương Trình Chu đón người con gái tự bắt xe lúc nãy.
Sắc mặt Trúc Tẩm Ngưng lạnh lùng, gật gật đầu, lên tiếng:
- Dựa vào những gì tôi biết, phương hướng mà Phương Trình Chu đang
lái xe, chính là một tòa biệt thự tư nhân của hắn, có một lần cũng mời
tôi tới, nhưng tôi không đi.
- Ồ, xem ra chỗ này càng thuận lợi cho hắn làm nhưng chuyện không thể để người ngoài biết.
Lông mày tôi nhíu chặt, sau đó nhỏ tiếng nói, hai mươi phút sau, xe
của Phương Trình Chu phía trước cuối cùng cũng dừng lại, mà dựa vào
những gì Trúc Tẩm Ngưng nói, hoặc cũng có thể đã tới tòa biệt thự tư
nhân của hắn.
Trúc Tẩm Ngưng ngừng xe cách chỗ biệt thự khoảng 500 mét, mà ở đây,
chúng tôi cũng đại khái có thể nhìn thấy một toà tiểu trang viên biệt
thự ba tầng, có lẽ chính là nơi Phương Trình Chu đặt chân tới.
- Sao đây? Có cần đi vào không?
Lúc này, Trúc Tẩm Ngưng quay đầu nhìn thấy, hỏi.
Mà cả người tôi cũng rơi vào trong trầm tư, nói thực, bây giờ tôi
cũng có chút không chắc chắn, nếu như đi vào, chỗ này tôi không hề quen
thuộc.
Nếu chỉ có Phương Trình Chu thì tôi không sợ, chỉ sợ sư phụ đứng sau
lưng hắn cũng ở trong tòa biệt thự này, nếu như thế, tôi và Trúc Tẩm
Ngưng gần như không có cơ hội thoát thân.
Tôi cũng không tự tin mà cho rằng bản thân còn may mắn như lần trước
gặp được quý nhân ra tay giúp đỡ trong lúc nguy cấp, nhíu chặt lông mày, rất lâu chưa lên tiếng.
Đột nhiên, điện thoại bên cạnh bỗng rung lên, tôi vội vàng móc điện thoại ra, không ngờ lại là Mễ Trần gọi đến.
Tôi ấn nghe, đầu bên kia truyền tới tiếng nói của Mễ Trần:
- Chú em Nhất Lượng ơi, anh quay lại rồi, cậu đang ở đâu? Thò mặt ra đây đón anh nào.
Nghe vậy, cả người tôi vui mừng, cũng lười nói lời thừa với Mễ Trần, trực tiếp nói:
- bên này có chuyện, rất có khả năng lại là một đệ tử của môn phái âm thi đang tác quái, tôi gửi chia sẻ vị trí cho anh, lập tức tới đây!
Tôi vừa nói xong, Mễ Trần cũng không nói gì nữa, trực tiếp nói một
chữ " Được!", sau đó tôi vội vàng chia sẻ vị trí cho anh ta, tiếp đó
đánh dấu vào tòa biệt thự ở gần đây.
Sau khi nói xong, tôi đưa mắt nhìn Trúc Tẩm Ngưng, thấp tiếng nói:
- Bây giờ an toàn hơn nhiều rồi, chúng ta cứ vào trước xem xem có thể kiểm tra ra thứ gì không.
Tôi hít sâu một hơi, Mễ Trần rời đi cũng được một thời gian rồi,
không ngờ đêm nay lại quay lại đúng lúc thế này, nói thực, nếu như không nhận được điện thoại của Mễ Trần, tôi phải tới tám mươi phần trăm có ý
định rút lui, có điều hiện tại, phía sau còn có Mễ Trần chuẩn bị đến
viện trợ, lòng tôi cũng yên tâm hơn nhiều.
Tiếp đó, tôi và Trúc Tẩm Ngưng bắt đầu từ từ tiến lại gần tòa biệt
thự, chúng tôi cố gắng tránh khỏi tầm nhìn của camera, trốn vào trong
đám cỏ dại để đi tới gần, đặc biệt quần áo mà Trúc Tẩm Ngưng chuẩn bị là màu đen.
Đến một góc của biệt thự, tôi nhìn thấy trong tay Trúc Tẩm Ngưng có
một con chíp điện tử rất nhỏ, cô ta trực tiếp ném vào trong, tiếp đó con chíp dính chặt lên trên bức tường.
Mà trong tay Trúc Tẩm Ngưng cũng nhiều thêm hai cái tai nghe, tôi và
cô ta mỗi người một cái, đeo tai nghe lên, lập tức từng tràng tiếng trò
chuyện cũng bắt đầu truyền ra.