Lời nói của lão Doãn khiến cả người tôi ngây ra, tôi hiểu ý của lão, ác quỷ này được người nuôi? Chứ không phải cô hồn dã quỷ?
Điều này khiến tôi mơ mơ hồ hồ, tiểu quỷ nếu đã bị người nuôi qua,
vậy thì việc gã đến gây chuyện với Hoàng Tiểu Tiên cũng là do có người
chỉ thị?
Có điều lại nói, ác quỷ được người nuôi, làm sao có thể dễ dàng để
cho tôi thu phục thế này chứ? Nuôi quỷ rất lãng phí tinh lực, không đến
lúc tuyệt đường thì nhất định sẽ không để mất tiểu quỷ mà mình nuôi.
Nghĩ đến đây, tôi trực tiếp xông đến trước mặt ác quỷ, lạnh giọng nói:
- Nói mau, là ai nuôi ngươi?
Đột nhiên bị tôi gắt gỏng, thân hình của ác quỷ lại bắt đầu run lên
bần bật, lắp ba lắp bắp nói, chủ nhân của gã trước nay đều chưa bao giờ
để lộ ra gương mặt thật, gã cũng không biết chủ nhân mình là ai.
Câu trả lời của ác quỷ khiến tôi ngây ngẩn, đến ngay cả chủ nhân nuôi gã mà gã cũng không biết? Việc này cũng khiến tôi thấy khó khăn, tự bản thân gã cũng không biết, vậy tôi phải đi đâu tìm?
- Được rồi nhóc con, là phúc không phải là họa, là họa trốn không
nổi, lão đây không có tâm tình giúp anh siêu độ thứ rẻ rách này, quyển
sách này tự anh cầm lấy xem.
Lúc này, tiếng của lão Doãn lại vang lên, đợi khi tôi quay đầu lại,
đã nhìn thấy có một quyển sách đang bay về phía mình, tôi vội vàng giơ
tay ra đỡ lấy.
Nhìn thấy chữ viết trên quyển sách là " Vãng Sinh Kinh".
Tôi hơi ngây người, xem ra đây là kinh văn siêu độ quỷ hồn, tôi lập
tức nói câu cảm ơn với lão Doãn, cũng không để ý, trực tiếp tìm một nơi
ngồi xuống.
Sau đó lật sách ra đọc, đây chính xác là kinh văn siêu độ vong hồn, khá dễ hiểu.
Tôi đọc mất hai tiếng, lão Doãn cũng không thúc giục tôi, ác quỷ
ngoan ngoãn ở trong tiệm, không dám chạy linh tinh, hai tiếng sau, tôi
đóng quyển sách này lại.
Hít sâu một hơi, sau đó đi về phía ác quỷ, không sai, đây là kinh văn siêu độ, thời gian hai tiếng, cũng đủ để tiêu hóa, nói đúng hơn chính
là tiêu hóa một mục trong quyển sách.
Bởi vì nội dung trong mục đó, đã đủ để siêu độ tiểu quỷ trước mặt.
Đi đến trước mặt tiểu quỷ, tôi giơ tay ra, điều động linh khí trong
cơ thể vào lòng bàn tay, sau đó trong miệng bắt đầu lầm bầm câu thần chú Vãng Sinh Kinh, tiếp đó cảm nhận được một luồng sức mạnh trực tiếp bao
phủ lên người ác quỷ.
Một lúc sau, thân hình ác quỷ càng lúc càng nhạt, khoảng mấy phút,
hồn phách của ác quỷ trực tiếp hóa thành một làn khói trắng, biến mất
trước mặt tôi.
Sau khi ác quỷ được siêu độ xong, lòng tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lập tức, tôi quay đầu nhìn lão Doãn, đem kinh văn trả lại cho
lão ta, có điều không ngờ lão Doãn lại xua tay, nói tôi cứ giữ lấy, dù
sao để ở chỗ lão ta cũng không có tác dụng gì.
- A, thế này thì ngại quá ạ?
Nghe vậy tôi lập tức cảm thấy ngài ngại, lần nào đến đây cũng lấy đồ miễn phí xong mới rời đi.
- Đừng phí lời, không còn chuyện gì nữa thì cút đi!
Lão Doãn lại lên tiếng, có điều tôi cũng không vội vã rời đi, bởi vì trong lòng tôi, vẫn còn vài điều cần hỏi lão.
Lão Doãn dường như cũng nhìn ra, nói tôi có rắm mau thả, tôi nghĩ một lát, trực tiếp lên tiếng gặt hỏi:
- Lão Doãn, mạo muội hỏi một chút, lần trước ông nhìn thấy dấu vết
trên tay cháu, tại sao lại kích động như thế? có phải ông biết thứ này
không ạ?
Nói chính xác hơn, lão Doãn không có nhìn, bởi vì từ đầu đến cuối,
lão Doãn đều không mở qua mắt, nhưng tôi rất lấy làm lạ, mặc dù lão ta
không hề mở mắt, nhưng đối với tất cả mọi thứ bên ngoài, lại như đã nắm
chặt trong lòng bàn tay.
- Thứ gì?
Lúc đầu cho rằng khi hỏi xong, còn kỳ vọng lão Doãn cho tôi một đáp án, chẳng ngờ đây lại chính là đáp án của lão ta.
- Không phải, lão Doãn lần trước không phải nhìn thấy dấu vết trên cổ tay của cháu sao? sau đó còn trở lên rất kích động nữa ạ?
Nói xong, tôi vội vàng để lộ dấu vết trên cổ tay, giơ ra cho lão Doãn nhìn.
Nhưng lần này, biểu cảm trên mặt lão Doãn lại không chút thay đổi, mà rất bình thường.
- Thứ này có gì đặc biệt chứ? Không phải chỉ là một dấu vết bình thường sao? Nhóc con nghĩ nhiều rồi.
Tiếng nói của lão Doãn lại truyền vào tai tôi, mà cả người tôi ngây ngẩn tại chỗ, không động đậy nhìn lão Doãn trước mặt.
Sắc mặt lão Doãn vẫn không thay đổi, lòng tôi cũng đã đoán ra, lão
Doãn nhất định biết, nhưng lão ta không muốn nói với tôi mà thôi.
Nếu như lão Doãn đã không muốn, vậy tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa, bởi vì cho dù tôi có tiếp tục hỏi, lão Doãn cũng sẽ không nói với tôi.
Lòng tôi có chút thất vọng, cuối cùng chỉ có thể từ chỗ lão Doãn lấy thêm vài trang giấy vẽ bùa, sau đó rời khỏi khu phố đồ cổ.
Khi về đến nhà, đã sắp bốn giờ, không ngờ Hoàng Tiểu Tiên vẫn chưa đi ngủ, tôi hỏi chị ta, chị ta nói vẫn luôn đợi tôi trở về.
Tôi nói quỷ hồn của chồng chị ta đã được siêu độ, bảo chị ta yên tâm, mà tôi cũng cảm thấy toàn thân mệt nhừ, trực tiếp quay trở về phòng
mình nghỉ ngơi.
Đêm nay tôi cũng không tu luyện, mà nằm vật xuống giường ngủ như chết.
Những ngày tháng tiếp theo, trôi qua có chút đơn điệu, ngoại trừ việc Hoàng Tiểu Tiên thỉnh thoảng lại sang nói chuyện với tôi đôi ba câu,
thời gian còn lại tôi đều đắm chìm trong tu luyện.
Cứ như thế nửa tháng đã trôi qua, cũng không biết Mễ Trần đã đi đâu,
không ngờ vẫn chưa quay lại, mà ngày hôm nay, tôi cũng nhận được một
cuộc điện thoại.
- Xin chào, xin hỏi có phải anh Lý Nhất Lượng không?
Tôi vừa mới nhấc điện thoại lên nghe, bên trong đã truyền tới một nói ngọt như kẹo kéo, đồng thời cũng có chút lạnh lùng, tôi hơi ngây ra,
hỏi cô ta là ai?
- Tôi là đội trưởng tiểu đội cảnh sát đặc cảnh của cục công an Qúy
Dương, Trúc Tẩm Ngưng. Chúng tôi bên này có một vụ án cần sự trợ giúp
của anh, đúng rồi, là ý của anh Mễ Trần.
Lúc mới nghe thấy đoạn đầu, lông mày tôi theo bản năng đã nhíu chặt
lại, gần đây tôi cả ngày ru rú xó nhà, làm sao lại có liên quan đến vụ
án nào nữa?
Có điều khi nghe đến đoạn sau, tôi cũng phản ứng lại, là Mễ Trần bảo
tôi tới giúp. Nhưng cảnh sát phá án, tôi có thể giúp được chuyện gì chứ?
Cũng có thể là do tôi im lặng quá lâu, đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng của Trúc Tẩm Ngưng:
- anh Lý, anh còn ở đó không?
Tôi vội vàng lên tiếng trả lời, vẫn còn, nhưng vì sao Mễ Trần lại không gọi điện thoại cho tôi?
- Ồ, phía bên anh Mễ Trần không mấy thuận tiện, chúng tôi bên này có
một đoạn ghi âm của anh ấy, hay là anh tới đây một lát, đây cũng là lời
anh ấy để lại cho anh.
Nghe vậy lòng tôi trùng xuống, nếu đã nói đến mức này, cũng không
chạy được nữa, tôi vội vàng hỏi cô ta bây giờ qua đó có được không?
Đối phương nói lúc nào cũng được, tôi lập tức ra khỏi cửa, lúc này
Hoàng Tiểu Tiên nhìn thấy tôi định ra ngoài, hỏi tôi muốn đi đâu? Tôi
nói với chị ta ra ngoài có việc.
Sau khi ra khỏi nhà, tôi trực tiếp bắt xe đến thẳng cục cảnh sát, vừa đến cửa, đã nhìn thấy một mỹ nữ mặc đồng phục, dáng người cao gầy đứng
ngay bên ngoài.
- Xin chào, xin hỏi là anh Lý phải không? Tôi là Trúc Tẩm Ngưng lúc trước gọi điện cho anh.
Mỹ nữ thò tay ra, tôi vội vàng nắm lấy, Trúc Tẩm Ngưng này cũng khá
xinh đẹp, nhưng gương mặt lại quá nghiêm túc, mà tôi còn từ trong ánh
mắt của cô ta, nhìn thấy vẻ nghi ngờ.
Điều này khiến tôi không thoải mái, nếu đã nghi ngờ tôi, còn gọi cho
tôi đến giúp đỡ làm gì? Mà tôi cũng lên tiếng hỏi Trúc Tẩm Ngưng, đoạn
ghi âm lời Mễ Trần để lại cho tôi ở đâu?
Trúc Tẩm Ngưng trực tiếp dẫn tôi vào trong cục cảnh sát, sau đó đến
phòng làm việc, lấy ra một chiếc bút ghi âm, khi đoạn ghi âm được mở ra, cả căn phòng vang lên một giọng nói.
- Chú em Nhất Lượng, bây giờ tôi đang chấp hành nhiệm vụ, bên này có
chút nan giải, tạm thời không trở về được, vụ án của cục cảnh sát bên đó cần giúp đỡ, nhờ cậu ra tay giúp, mà lúc hành động đừng nóng vội, cẩn
thận chút, nói không chừng, vụ án này có liên quan tới Phó Sinh Hạo, cảm ơn nhé, khi nào anh quay lại mời chú một trầu bia.
Nói đến đây, tiếng nói đột nhiên ngừng lại, đây chính xác là giọng
nói của Mễ Trần, mà thứ tôi quan tâm không phải là điều này, mà là một
chuyện khác Mễ Trần nhắc tới trong đoạn ghi âm.
Anh ta nói vụ án này nói không chừng có liên quan với Phó Sinh Hạo,
Phó Sinh Hạo, cái tên này tôi rất quen thuộc, bởi vì ông già Tôn từng
nhắc qua tên này.
Hơn nữa cái chết của Đàm Bằng cũng có liên quan với con người này,
nghĩ đến đây, tôi vội vàng quay đầu, hỏi Trúc Tẩm Ngưng, đây là vụ án
như thế nào?