Khi nghe thấy âm thanh này, lông mày tôi nhíu chặt lại, bởi vì tôi cảm thấy âm thanh này có gì đó sai sai, tôi liền đứng dậy, áp sát tai vào tường
để nghe.
Nhưng vừa nghe, cả người tôi lập tức cứng đờ tại chỗ, ông nội nó chứ, đây chẳng phải chính là tiếng kêu của Hoàng Tiểu Tiên hay sao? Hơn nữa
còn là tiếng kêu? Tôi hình như chỉ nghe qua tiếng kêu giống như thế này
trong phim khoa học giáo dục. (chắc mọi người đoán được là phim gì rồi
đúng hôn?:<)
Hôm nay Hoàng Tiểu Tiên còn nói chị ta không phải là loại con gái
phóng đãng, nhưng tình hình lúc này, hoàn toàn không phù hợp với lời nói của chị ta?
Ấy, không đúng, tôi hình như chỉ nghe thấy tiếng của Hoàng Tiểu Tiên, ngoài ra không hề nghe thấy có tiếng của đàn ông, tôi lập tức hiểu ra,
sợ rằng chắc là Hoàng Tiểu Tiên tự mình giải quyết?
Chuyện này cũng rất bình thường, dù sao thì chồng chị ta cũng đã chết được hai năm, gặp phải tình trạng này, không ra ngoài tìm người khác đã rất tốt rồi, đây hoàn toàn không thể trách chị ta.
Tôi thu lại tâm tình, bèn tiếp tục vẽ bùa, nhưng lại phát hiện bản
thân không thể tĩnh tâm được, ông trời ơi, âm thanh ở phòng bên cứ rót
vào tai, có thể tập trung vẽ bùa được thì mới lạ.
Hơn nữa vừa hay tôi cũng nhận thấy tôi sắp thành công rồi, nếu như cứ tiếp tục vẽ bùa dưới tình hình này, chỉ lãng phí tư liệu.
Tôi quay trở về phòng ngủ, ngồi khoanh chân xuống, nhưng âm thanh từ
phòng bên cạnh lại càng lúc càng lớn, việc này khiến người tôi nóng
bừng, còn thế nào được nữa? Không có cách? không thể đi ngăn cấm chị ta? Nghe nói tình cảnh giống như chị ta thì tránh không được.
Nhưng đã tiếp diễn hơn mười phút, vẫn còn tiếp tục, cả người tôi đã
bị hành hạ tới mức chẳng còn cách nào khác, thậm chí đã đi vào nhà tắm
hất nước lạnh lên người mình hai lần.
Cuối cùng, tôi chỉ có thể gõ tay vào tường:
- Này này, chị Tiểu Tiên, chị có thể nhỏ tiếng chút được không?
Nhưng lời nhắc nhở của tôi dường như không hề có chút tác dụng gì,
ngược lại còn nghe thấy tiếng kêu ở phòng bên còn to hơn, tiếp đó, tôi
nhíu chặt mày, bởi vì tôi cảm nhận được âm thanh này có gì đó không
đúng.
Đã không còn là cảm giác hưởng thụ như lúc mới bắt đầu, hình như còn
nhiều thêm một tý đau khổ? Lòng tôi giật một cái, Hoàng Tiểu Tiên này
đang làm gì?
Giây tiếp theo, theo bản năng, tôi điều động linh khí trong người,
vận chuyển vào lòng bàn tay, sau đó vỗ tay lên trên mặt tường, mắt tôi
mở lớn, bởi vì tôi cảm nhận được, phòng bên cạnh truyền đến một luồng âm khí lạnh lẽo.
Âm khí?
Lòng tôi lộp bộp một tiếng, âm khí ở đâu ra chứ?
Biết được có gì đó sai sai, cả người tôi xông ra khỏi phòng, sau đó
trực tiếp bổ về phía phòng của Hoàng Tiểu Tiên, đến nơi, tôi bắt đầu gõ
cửa, nhưng bên trong vẫn truyền ra tiếng vùng vẫy của Hoàng Tiểu Tiên.
Mà tôi cũng không ngừng gõ cửa, nhận thấy căn bản không có chút hiệu
quả nào, tôi lắc lắc đầu, đem linh khí vận chuyển vào lòng bàn tay, sau
đó trực tiếp đập tay xuống ổ khóa cánh cửa.
"thình!" một tiếng vang lớn, khóa bị tôi đập hỏng, tôi cũng không chậm trễ, giật cửa đi vào trong.
Khi chân bước vào trong phòng, một luồng âm khí lạnh lẽo như băng xộc thẳng vào mặt tôi, mà tôi cũng nhanh chân chạy vào trong phòng ngủ của
Hoàng Tiểu Tiên, lúc này chị ta không ngừng vùng vẫy trên giường, quần
áo trên người xộc xệch, mà trong vô hình, dường như còn có một người
đang không ngừng lôi kéo chị ta.
Tay của Hoàng Tiểu Tiên giống như bị ai đó nắm chặt, quần áo trên
người đã bị kéo ra gần hết, lòng tôi nghẹn lại, quả nhiên có vấn đề.
Sau đó tôi vội vàng móc chu sa từ trên người ra, sau đó lấy ngón tay quẹt một cái, điểm lên mi tâm của bản thân.
- Mở thiên nhãn, mở địa nhãn, tam thanh trợ tôi mở nhân nhãn, tật!
Tôi mở thiên nhãn của mình, lập tức nhìn thấy, trên người của Hoàng
Tiểu Tiên, không ngờ còn có một ông già mặc áo liệm màu xanh đang nằm bò lên trên, nói chính xác hơn, là một con quỷ.
Hơn nữa còn là quỷ già háo sắc, lúc này quỷ già hình như đã cảm nhận
được sự có mặt của tôi, ngay lập tức quay đầu lại, trong đôi mắt ấy, lóe lên ánh hào quang lạnh lẽo u ám, nhìn chằm chằm vào tôi.
Miệng há to, lộ ra hàm răng sắc nhọn đã không còn đầy đủ, phối hợp
thêm gương mặt trắng ngắt không có chút sắc máu, nhìn cực kỳ dữ tợn.
Mà đây cũng là lần đầu tiên tôi đứng trực diện với một con ác quỷ,
trái tim tôi không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy, nhưng lúc này, tôi
cũng không thể giương mắt đứng nhìn Hoàng Tiểu Tiên bị ác quỷ làm nhục.
- Nghiệp chướng, còn không thả ra mau!
Tôi lấy hết dũng khí, hô lên một tiếng, đồng thời linh khí trong cơ thể cũng bắt đầu vận chuyển, ngưng tụ vào lòng bàn tay.
Từng giây từng phút đều chuẩn bị để đối phó với hành động của gã
trước mặt, chính vào lúc tôi hô lên, tôi nhìn thấy quỷ già háo sắc nọ
cuối cùng cũng buông đôi tay gầy guộc đen sì đang nắm chặt Hoàng Tiểu
Tiên ra.
- Hô hô hô, một thằng nhãi con không có đạo hành, dám làm hỏng chuyện tốt của tao, tìm chết!
Một tiếng cười lạnh lẽo vang vọng khắp phòng, tôi nhìn thấy quỷ già
háo sắc trước mặt thu móng vuốt lại, từng luồng khí đen trên người bắt
đầu tỏa ra ngoài, mà nhìn thấy những việc này lòng tôi cũng nghẹn lại,
bởi vì tôi cảm nhận được, quỷ già háo sắc trước mắt, hình như không phải là ác quỷ bình thường.
Sau khi tiếng nói của quỷ già vừa dứt, gã ta quay ngược gót chân, không ngờ lại là bay về phía tôi, lòng tôi lộp bộp một tiếng.
Quỷ già háo sắc càng lúc càng tiến sát lại gần, mà lòng tôi thì hoảng hốt, cả cơ thể bỗng gập người xuống dưới đất, lăn qua một vòng tránh
khỏi quỷ già.
Đi đến bên giường của Hoàng Tiểu Tiên, ánh mắt tôi vẫn dính chặt vào ác quỷ nọ, lên tiếng hỏi:
- Chị Tiểu Tiên, chị không sao chứ?
Vừa nói, vừa liếc nhìn Hoàng Tiểu Tiên một cái, phát hiện cả người
chị ta co rúm vào một góc giường, toàn thân đều run rẩy, sắc mặt tái
nhợt.
Xem ra bị dọa không nhẹ, lòng tôi trùng xuống, hiện tại Hoàng Tiểu
Tiên đã bị dọa cho ngơ ngốc, tạm thời vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh,
mà mục tiêu bây giờ chính là đuổi ác quỷ kia đi.
Bởi vì tự tôi rõ hơn ai hết, muốn tiêu diệt gã, tôi không làm được,
mà trên người tôi đến một lá bùa cũng không có, chỉ đơn thuần dựa dẫm
vào linh khí trong người, căn bản cũng chẳng chống đỡ được bao lâu.
- Nghiệp chướng to gan, chết rồi không xuống địa phủ mà đầu thai, đã
lưu lại trên dương gian, không ngờ còn chuẩn bị ra tay hại người, còn
không mau cút đi, bằng không tôi sẽ khiến ông hồn siêu phách lạc.
Tôi trấn tĩnh tâm trạng của mình, sau đó lạnh lùng đối diện với ác
quỷ kia, hô lớn, đồng thời cũng là muốn dọa nạt gã ta. Nếu như gã có thể rời đi, vậy thì quá tốt rồi.
Nhưng giây tiếp theo, tôi nhìn thấy ác quỷ trước mặt há to miệng, lộ
ra một nụ cười lạnh lẽo, sau đó giọng nói đem theo chút mỉa mai vang
lên:
- Nhãi con, người phải chạy sợ rằng chính là mày mới đúng, làm hỏng chuyện tốt của tao, tao không thể để mày sống!
Âm thanh lạnh lẽo mang theo sát ý truyền ra, ác quỷ trước mặt lại lần nữa bổ về phía tôi, lần này, trái tim tôi cũng đã nhảy lên tận cổ,
nhưng tôi biết, tôi không được lùi bước.
Nếu như tôi đi rồi, Hoàng Tiểu Tiên nhất định xong đời, đã vậy, tôi chỉ có thể bạt mạng.
Linh khí trong người trực tiếp ngưng tụ vào lòng bàn tay, mắt nhìn
thấy gã trước mắt đang áp sát lại gần, một tay tôi mạnh mẽ đưa lên đập
về phía gã.
Khóe miệng của ác quỷ, nhếch lên thành nụ cười lạnh giá, một cánh tay thò ra, bên trên nồng nặc âm khí, tiếp đó cũng trực tiếp đập về phía
lòng bàn tay tôi.
Hai luồng công kích va đập vào nhau, mà một luồng sức mạnh cực lớn
lập tức công kích vào cánh tay tôi, thân hình tôi lùi ra sau mấy bước,
trực tiếp đập lưng vào tường, đồng thời vào lúc này, tôi cũng cảm nhận
được trên lòng bàn tay, có một luồng âm khí đang muốn chui vào trong cơ
thể mình.
Tôi vội vàng vận chuyển linh khí, ép luồng âm khí đó ra, mà tôi lại
nhìn thấy sắc mặt của ác quỷ tự nhiên như chẳng hề hấn gì, sau đó hừ
lạnh với tôi.
- Hừ! Nhãi con, có tý bản lĩnh bọ, mà dám đòi chống lại tao? Xem ra mày nghĩ quá nhiều rồi.
Nói xong, ác quỷ trước mặt giơ ra bộ móng vuốt, trực tiếp bổ nhào về
phía tôi, cảm nhận được luồng âm khí đang áp sát lại gần, lòng tôi nóng
như lửa đốt, quỷ già chết tiệt, còn thực sự muốn ra tay giết chết tôi.
Có nhiều lúc tôi cảm thấy bản thân mình con mẹ nó thật đen đủi, làm
sao mà đi thuê một căn nhà thôi cũng gặp phải loại chuyện này?
Mắt nhìn ác quỷ nọ đã rất gần với mình, đột nhiên trong đầu nghĩ tới
lời Mễ Trần từng nói, lòng tôi trùng xuống, không biết có tác dụng gì
không, nhưng cứ thử xem còn hơn là cái gì cũng không làm.
Mắt tôi sáng lên, giây tiếp theo, trực tiếp thò tay, móc ra một thứ từ trên người.