Khi câu nói này truyền ra từ trong miệng của người thanh niên, cả
người tôi hốt hoảng, mắt trợn lớn, có điều giây tiếp theo, tôi liền ý
thức được hình như bản thân hơi lộ liễu.
Đây không phải rõ ràng tự làm mình bị lộ tẩy sao? Sau khi tôi đem
biểu cảm trên mặt cất đi, phát hiện trên mặt người thanh niên kia, khóe
miệng đã nhếch lên tạo thành một nụ cười nhạt.
- Thế nào? Uống cà phê chứ!
Người thanh niên lại lên tiếng, nói với tôi, mà lòng tôi cũng ngưng
lại, sau đó gật đầu, đương nhiên, điểm quan trọng nhất chính là tôi
không hề cảm thấy một chút ác ý nào từ trên người anh ta.
Người này mặc dù thần bí, nhưng anh ta thế mà lại biết chuyện thôn
chúng tôi, những người biết chuyện của thôn chúng tôi có lẽ rất nhiều.
Nhưng lại có thể ở trong dòng người đông đúc trực tiếp tìm ra tôi,
vậy nhất định anh ta biết tôi cũng biết chuyện của thôn Lý gia, đã đến
lúc này, tôi cũng không tiếp tục che đậy nữa.
Bởi vì tất cả những che đậy của tôi, đối với đối phương, đều chỉ là một trò cười.
Sau đó, người thanh niên đưa tôi đến một quán cà phê ở gần nhà nghỉ,
tìm một chiếc bàn dành cho hai người, chiếc bàn nằm trong góc, hơn nữa
ánh sáng cũng không tốt, tôi thấy có rất nhiều người đều không muốn ngồi ở chiếc bàn này.
Đương nhiên, đây cũng là lý do mà người thanh niên trực tiếp đưa tôi
đến đây, gọi hai cốc cà phê, người thanh niên đứng dậy, chỉnh đốn một
chút quần áo trên người, đưa tay ra, lên tiếng nói với tôi:
- Xin chào, tôi tên Mễ Trần!
Thấy vậy tôi cũng vội vã đứng dậy đưa tay, nói với Mễ Trần:
- Lý Nhất Lượng!
Mễ Trần cười cười, nói:
- Tôi biết, có điều tên của cậu nghe có chút kỳ lạ.
Nghe vậy tôi hơi ngây ra, sau đó nói với Mễ Trần, tên của anh ta đọc
cũng không thuận miệng, trước nay chưa bao giờ nghe qua họ Mễ.
- Họ Mễ trong trăm họ xếp ở vị trí gần cuối, đương nhiên người biết cũng không nhiều.
Mễ Trần ngồi xuống, uống một ngụm cà phê, lên tiếng nói với tôi.
Tôi cười cười, sau đó nhìn Mễ Trần, lên tiếng:
- Nói chuyện chính đi!
Sau khi tôi nói xong, nụ cười trên mặt Mễ Trần cũng hơi thu lại, sắc
mắt cũng trở lên nghiêm túc hơn, sau đó anh ta nhìn tôi, thấp giọng nói:
- Bây giờ tôi xin tự giới thiệu chút, Mễ Trần, đến từ Hoa Hạ* cục số
chín, đội trưởng phân đội Hoàng Tổ Cửu, thụ lý án thôn Lý gia mất tích
ly kỳ.
Trong tiếng nói của Mễ Trần, có một luồng chính khí tự nhiên vốn có,
giọng nói rõ ràng, sau khi nói xong, lông mày tôi nhăn lại, có chút ngại ngùng hỏi:
- Xin lỗi, Hoa Hạ cục số chín là....?
Đối với câu hỏi này, Mễ Trần cũng không tỏ ra cự tuyệt, sau đó anh ta nói với tôi, nói người bình thường đều không biết đến Hoa Hạ cục số
chín, đây là chuyện rất thường tình.
- Chắc là cậu hiểu rõ hơn ai hết, thế giới này tồn tại một mặt mà con người không hề hay biết, mà quốc gia bề ngoài cũng không cho phép lan
truyền những tin tức như vậy, thực ra cũng là vì không muốn để cho người bình thường phải chịu những áp lực này, nhưng không có nghĩa là quốc
gia không coi trọng.
- Mà cục số chín, là một bộ môn đặc thù của nước ta, chuyên môn thay mặt phía chính phủ xử lý những loại chuyện này.
- Ví dụ như những chuyện tương tự, nông trang thuộc biên giới Thiểm Tây biến mất ly kỳ, sự kiện cương thi ở Thành Đô năm 1995, vụ án cậu bé váy đỏ treo cổ ở Trùng Khánh năm 2009.
Mễ Trần lấy cho tôi ba ví dụ, sự việc năm 1995 tôi chưa nghe qua bao
giờ, có điều vụ án cậu bé váy đỏ treo cổ ở Trùng Khánh tôi đã từng đọc
qua trên báo.
Lúc đó có rất nhiều người phán đoán có ai đó cố tình chế luyện cậu bé váy đỏ thành tiểu quỷ, có điều về sau chuyện này cũng lắng xuống, xem
ra đã bị chính phủ áp chế.
Lúc này, tôi nhìn Mễ Trần, sau đó lên tiếng hỏi:
- Tôi có thể hiểu cục số chín như là một môn phái mà chịu sự quản thúc của quốc gia không?
Mễ Trần nhíu mày, sau đó cười nói:
- Hoàn toàn có thể hiểu như vậy.
- Tôi làm thế nào để tin lời anh nói là thật?
Tôi nhìn Mễ Trần, cũng không cảm thấy tôi nói câu vừa rồi có gì không thỏa đáng, dù sao chỉ cần để cho tôi tin tưởng anh ta, tôi mới có thể
yên tâm hợp tác.
Mễ Trần cười cười, cũng không phí lời, trực tiếp móc ra một quyển số
nhỏ đưa cho tôi, bảo tôi cứ tùy ý xem, tôi cũng chẳng khách khí, nhận
lấy, bên trên chính xác là quốc hiệu của quốc gia.
Sau khi mở quyển sổ ra, thứ đầu tiên đập vào mặt tôi chính là hình vẽ của thái cực*, bên dưới là những thông tin cơ bản, giống hệt với những
gì Mễ Trần nói với tôi, cuối cùng là một dấu in nổi.
Hoa Hạ cục số chín!
Sau khi xem xong, tôi cũng trực tiếp trả quyển sổ lại cho Mễ Trần.
- Vậy bây giờ chúng ta nói chuyện thôn Lý gia nhé, cậu có thể đem tất cả những gì cậu biết kể với tôi không?
Lấy lại quyển sổ, Mễ Trần cũng không khách khí, lên tiếng nói với tôi.
Tôi nhìn Mễ Trần, đột nhiên bị hỏi đến vấn đề này, tôi bỗng dưng
chẳng biết phải trả lời ra làm sao, càng không biết nên bắt đầu nói từ
đâu.
- Cái đó, nếu như tôi nói tôi cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh tin không?
Khi tôi vừa nói xong, sắc mặt của Mễ Trần hơi ngây ra, anh ta chắc không ngờ tôi đột nhiên sẽ nói câu này.
- Ồ, vậy thì, để tôi nói với anh, nguyên do của sự việc này là từ đâu đến?
Tôi nghĩ một lát, sau đó đem những thứ tôi biết kể lại với Mễ Trần,
cũng lược bớt đi một ít, khi tôi kể xong toàn bộ, lông mày Mễ Trần nhíu
chặt lại, hình như đang rơi vào trầm tư.
- Cậu là nói, Lão Thi Tượng vào cả Lương Triều Sinh vì muốn luyện thi, cho nên mới dẫn đến bi kịch này?
Nghĩ một lúc, Mễ Trần nhìn tôi, nói.
- Tôi chỉ nói ra những gì tôi biết, có phải bọn họ hay không e rằng vẫn phải do các anh đi điều tra.
Tôi nhìn Mễ Trần, nói với anh ta.
Sự tình chia nặng nhẹ, tôi cũng không thể nói là bởi vì ông nội kết
hợp với Lương Triều Sinh mượn dương thọ cho tôi? Mà Mễ Trần này mặc dù
không có ác ý với tôi, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi cũng học được cách che giấu.
Đều nói lòng phòng người không thể thiếu, tôi uống một hớp cà phê,
mùi vị chẳng ra sao, đắng ngòm, lúc này, Mễ Trần lại lên tiếng:
- Vậy thì cậu làm thế nào trốn ra ngoài?
Tôi đặt cốc cà phê trong tay xuống, nói:
- Bố và ông nội tôi đều có chút bản lĩnh, sau khi phát hiện ra sự tình có gì đó không đúng, liền bảo tôi mau chạy khỏi thôn.
Có điều khi tôi vừa nói xong, Mễ Trần trực tiếp lên tiếng:
- Không đúng, chúng tôi điều tra qua, hơn mười ngày trước, nhà nghỉ
mà anh đã từng ở là phòng hai giường, mà căn cước của người thuê phòng
lúc đó, là Hạ Mạch.
Nghe vậy tôi ngẩng đầu, nhìn Mễ Trần phía đối diện, không ngờ anh ta
còn điều tra cẩn thận từng li từng tí như vậy, có điều anh ta có thể tìm chính xác đến tôi, biết những điều kia cũng là bình thường.
- Không sai, Hạ Mạch là giữa lúc xảy ra chuyện đã đến thôn chúng tôi, cô ấy hình như là đệ tử của môn phái nào đó, có kinh nghiệm từng trải
bên ngoài, mà bố tôi đến cuối cùng cũng nhờ cô ấy đem theo tôi trốn đi,
có điều khi đến đây chưa được mấy ngày thì cô ấy đã đi rồi.
Tôi cũng không nghĩ nhiều, nói với Mễ Trần, nghe vậy Mễ Trần lại hỏi tôi, tôi không hiểu gì về Hạ Mạch sao?
Tôi nghĩ một lát, cất tiếng:
- Ngoài tên ra, còn có cô ấy không có điểm gì xấu, ngoài ra cái gì cũng không biết.
Mễ Trần lại rơi vào trong trầm tư, xoa xoa cằm, lộ ra một biểu cảm mà tôi cho rằng rất mê người, anh ta rất đẹp trai, nếu như đi tán gái,
nhất định sẽ săn được cả lưới đem về.
Nghĩ đến đây, tôi không tự chủ được tự xoa xoa mặt mình, mặc dù không đẹp trai bằng anh ta, có điều cũng không tệ.
Lúc này, tiếng của Mễ Trần lại cất lên:
- Chúng tôi đến thôn điều tra qua, có một điểm có thể chứng thực lời
cậu nói là thật, đó là khi chúng tôi ở trong thôn, cũng chính là ngọn
núi sau nhà cậu, cảm nhận được tàn dư của âm sát, còn có thi khí rất
nồng nặc.
- Mà phong thủy ngọn núi sau nhà cậu, đúng thật là một nơi tốt để
nuôi thi. Có thể cậu không biết, nhưng tôi tin, chuyện này nói không
chừng cũng có quan hệ trực tiếp với gia đình cậu.
Lúc Mễ Trần nói câu này, lời lẽ đanh thép, rõ ràng, anh ta rất nghiêm túc.
- Nói vậy, đối với việc cả thôn hơn trăm người mất tích ly kỳ, chuyện này các anh có manh mối gì không?
Tôi nhíu mày, hỏi Mễ Trần.
Mễ Trần lắc đầu, sau đó nói với tôi, chuyện này cục số chín vẫn đang
điều tra, tạm thời vẫn chưa có thu hoạch, có điều tôi đã là đương sự, vì vậy khi có manh mối gì, anh ta có thể nói với tôi, bảo tôi đưa cho anh
ta phương thức liên lạc.
Tôi đưa số điện thoại cho Mễ Trần, lúc này, tôi đột nhiên nghĩ đến điều gì đấy.
Nhìn Mễ Trần trước mắt, tôi vội vàng lên tiếng:
- Đúng rồi, tôi ở đây có một manh mối, có lẽ anh sẽ cảm thấy hứng thú, liên quan đến một người nuôi thi khác.
Chú thích*
Hoa Hạ: một cách gọi khác của Trung Quốc thời cổ đại, ngày nay
người Trung Quốc vẫn hay tự xưng mình là "con cháu Hoa Hạ"ý chỉ là người Trung Hoa, cũng giống như Việt Nam chúng ta có câu "con rồng cháu tiên" là để chỉ người dân Việt Nam.
sự kiện cương thi ở Thành Đô năm 1995*: là sự việc có thật, mọi người có hứng thú có thể tìm hiểu.
vụ án cậu bé váy đỏ treo cổ ở Trùng Khánh năm 2009*. cũng là một
sự việc có thật đến nay vẫn chưa có lời giải đáp và chưa bắt được hung
thủ, hơn nữa còn rúng động dư luận Trung Quốc một thời gian dài, mọi
người có hứng thú có thể tìm hiểu.
Thái cực: tương tự như hình bát quái ý ^^ giống hình ảnh mà mình để phía trên kia nà!^_^
(THÔNG BÁO!! huhu mình xin lỗi mọi người nhiều, ngày mai mình có việc nên không dịch và đăng truyện cho mọi người được T.T mình cũng khổ tâm
lắm, mọi người thông cảm cho mình nhé:* mái iuuuu <3)