Thời khắc nhìn thấy tin nhắn của Đàm Bằng, cả thân người tôi bỗng run rẩy,
bị dọa tới mức điện thoại trong tay thiếu chút nữa đã rơi xuống dưới
đất.
Mắt nhìn vào màn hình điện thoại có dòng tin nhắn của Đàm Bằng, tôi
đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, lông mao toàn thân không tự chủ
được mà dựng thẳng lên.
"Con mẹ nhà cậu, đừng đùa, lá gan mình bé."
Đôi tay tôi run rẩy, gõ một dòng tin nhắn như vậy gửi cho Đàm Bằng, sau đó đặt điện thoại xuống, đưa tay xoa xoa gò má mình.
Tiếng rung vang lên từ trong điện thoại, tôi vội vàng cầm điện thoại lên, nhìn tin nhắn trên màn hình.
"Nhất Lượng, mình nói thật, mình đã chết rồi, hơn nữa còn là chết từ bốn ngày trước."
Nhìn thấy dòng tin nhắn được gửi tới lần nữa, tim gan tôi lộp bộp một tiếng.
Có điều tôi vẫn ôm một tia hi vọng đến cùng:
"Cậu hài hước ghê, tín hiệu WIFI ở dưới địa phủ không tệ chứ?"
"Chuyện này mình cũng cảm thấy thật kỳ lạ, đợi mình từ từ nói với cậu, nhưng mình có thể khẳng định, mình đã chết rồi."
Mắt tôi dán chặt vào bốn chữ "mình đã chết rồi" trên màn hình, bốn
chữ này là liên tiếp xuất hiện rất nhiều lần, lòng tôi nặng nề, vẫn
không đồng ý đi chấp nhận việc này.
"Cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Sau khi gửi dòng tin nhắn này cho Đàm Bằng, bàn tay tôi nắm chặt lấy
điện thoại, mắt nhìn trân trân vào màn hình, bởi vì tiếp theo đây, tôi
cần Đàm Bằng giải thích với tôi, một lời giải thích hợp lý.
Mà Đàm Bằng cũng không ngừng gửi tin nhắn đến, nói với tôi từ đầu đến cuối.
Đàm Bằng nói, nửa tháng trước cậu ta đến Qúy Dương, cậu ta muốn tìm
một công việc hè không tồi, sau đó để cho bản thân sau khi vào đại học,
có thể tiêu sài phóng khoáng một tý.
Hai ngày trước không có kết quả, nhưng ngày thứ ba, Đàm Bằng nhìn
thấy quảng cáo tuyển người của Đại Doanh Pha, hơn nữa lương lậu cũng khá cao.
Lúc đó Đàm Bằng căn bản chẳng tin những thứ quỷ thần gì gì đó, trực
tiếp đến thẳng Đại Doanh Pha này, mà thông qua sự dẫn dắt của người
khác, Đàm Bằng gặp được ông già Tôn.
Tất cả mọi thứ đều không có gì ngoài ý muốn, Đàm Bằng nói ngoài việc
ông già Tôn hơi xấu xí một tý, còn lại tất cả đều bình thường.
Dựa vào lời nói của Đàm Bằng, sau khi cậu ta đến, hầu như đều là làm
ca sáng, thỉnh thoảng mới giao ca làm ca đêm với ông già Tôn.
Thời gian nửa tháng trôi qua rất bình thường, mãi cho đến ba hôm
trước, là ca đêm của ông già Tôn, mà Đàm Bằng nửa đêm dậy đi vệ sinh,
vừa vặn thuốc của bản thân cũng đã hút hết, mới chuẩn bị tìm ông già Tôn đang trực ban xin một vài điếu.
Nhưng khi Đàm Bằng đến phòng bảo vệ, vừa hay lại nhìn thấy ông già Tôn đang men theo con đường nhỏ đi về phía đằng sau nhà xác.
Lúc đó Đàm Bằng rất tò mò, nửa đêm rồi, ông già Tôn đi ra sau nhà xác làm gì? Bởi vì là trời tối, nên Đàm Bằng cũng không lớn tiếng gọi, mà
từ từ đi theo sau ông già Tôn.
Khi đến một ngã rẽ, nhìn thấy ông già Tôn bật đèn pin đi thẳng vào
sâu trong rừng, Đàm Bằng cũng tò mò, cậu ta đợi ông già Tôn đi xa, lúc
này mới đi theo.
Đi được một lúc, chính vào lúc này Đàm Bằng nói cậu ta nhìn thấy ông
già Tôn, mà sự việc trước mắt, hoàn toàn đem người có lá gan lớn như Đàm Bằng dọa cho suýt chút nữa đã hét lên thành tiếng.
Tôi vội vàng hỏi Đàm Bằng đã nhìn thấy gì? Đàm Bằng gửi một icon
hoảng sợ, nói nếu không phải cậu ta tận mắt trông thấy, thì hoàn toàn
không dám tin những việc mà mình đang nhìn thấy kia tất cả đều là thật.
Đàm Bằng nói, cậu ta tận mắt nhìn thấy ông già Tôn dùng cuốc đào đất
lên, không lâu sau, ông ta từ dưới hố đào lên một cỗ thi thể.
Không sai, một thi thể trần truồng của phụ nữ, mà sau khi ông già Tôn lôi thi thể người phụ nữ này lên, không ngờ ông ta bắt đầu cởi bỏ quần
áo trên người mình, trực tiếp nằm bò lên thi thể kia, bắt đầu đẩy thân
dưới. ( OH NO!! buồn nôn quá các bae ơi T.T)
Quan hệ với xác chết nữ? Tôi hỏi Đàm Bằng có phải là ý này không, Đàm Bằng nói không sai, ông già Tôn chính là đang làm chuyện đó với xác
chết kia, mà lúc làm tất cả những việc này, trên mặt ông già Tôn không
có chút cảm xúc nào, cứ giống như đang làm một chuyện bình thường hơn cả bình thường.
Mắt Đàm Bằng dán chặt vào tất cả những hành động của ông già Tôn, sau khi quan hệ xong với xác chết, Đàm Bằng nói đây vẫn chưa phải đoạn kết, cậu ta thấy trong tay ông già Tôn nhiều thêm một bình ngọc nhỏ, bên
trong đựng thứ gì cậu ta cũng không biết.
Nhưng cậu ta nhìn thấy ông già Tôn đổ thứ trong bình ngọc vào miệng
của nữ thi thể, quan trọng nhất là, nữ thi thể đó còn bập bập môi.
Khuôn miệng của nữ thi thể khẽ động đậy, coi như đã hoàn toàn dọa
chết Đàm Bằng, lúc đó cậu ta chuẩn bị xoay người chạy, nhưng thời khắc
xoay người, lại không ngờ rằng chiếc điện thoại ở trong túi quần bỗng
reo lên.
Cũng chính bởi vì tiếng điện thoại reo lên mà Đàm Bằng bị ông già
phát hiện, lúc đó Đàm Bằng cũng không nghĩ nhiều, chuẩn bị trực tiếp bỏ
chạy, nhưng cậu ta không ngờ rằng, lão già họ Tôn nhìn yếu ớt sắp xuống
lỗ đó, không ngờ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt cậu ta.
Hướng về phía cậu ta, lộ ra một nụ cười kỳ dị, sau khi bị phát hiện,
Đàm Bằng rất nhanh đã điều chỉnh lại trạng thái, bởi vì chiều cao một
mét tám của cậu ta không phải chỉ là để trưng bày.
Nhưng Đàm Bằng không ngờ đến, ông giàTôn một người có bộ dạng yếu ớt
cứ như một cơn gió cũng có thể thổi bay kia, không ngờ lại vô cùng khỏe
mạnh, trực tiếp nắm chặt lấy nắm đấm của Đàm Bằng, sau đó một nắm đấm
của ông ta đập lên phần cổ của Đàm Bằng.
Đàm Bằng không kịp phản ứng, bị ông già Tôn đấm lên trên cổ, dùng lời của cậu ta để miêu tả, chính là lúc đó cậu ta không còn chút tri giác
nào nữa.
Có lẽ là bị nắm đấm của ông già Tôn đánh chết, mà Đàm Bằng nói, trước khi cậu ta chết, hận nhất chính là điện thoại của mình, nếu như không
phải điện thoại đến cuối cùng bỗng dưng reo lên, căn bản không thể chết.
Thời gian sau đó, Đàm Bằng nói với tôi, cậu ta không còn nhớ bất kỳ
điều gì nữa, mãi cho đến ngày hôm qua, cũng chính là lúc tôi gửi tin
nhắn cho cậu ta.
Cậu ta tỉnh lại không lâu, lại phát hiện đang ở một nơi xung quanh
tối đen như mực, cậu ta hét lớn, nhưng không có bất kỳ ai trả lời cậu
ta.
Quan trọng nhất là, Đàm Bằng nói với tôi, cậu ta chỉ có ý thức suy nghĩ, chứ không hề nhìn thấy cơ thể của mình.
Cậu ta nghiên cứu nửa ngày, phát hiện đây là một hiện tượng rất kỳ
quái, hình như cậu ta đã biến thành một chiếc điện thoại, đây con mẹ nó
chính xác không phải là hoang đường bình thường.
Đàm Bằng biến thành điện thoại? Con mẹ nó chứ tôi trải qua nhiều
chuyện kỳ dị như vậy, đều vẫn cảm thấy chuyện mà Đàm Bằng nói không thể
tưởng tượng nổi.
"Lời mình nói là thật, hơn nữa còn biến thành điện thoại của bản thân, mình còn có thể điều khiển trật tự bên trong điện thoại."
Nói xong, không ngờ Đàm Bằng còn lợi dụng mục âm nhạc trong QQ bật
cho tôi nghe một bài hát, tôi lập tức cạn lời, con mẹ nhà cậu ta nữa đã
là lúc nào rồi mà cậu ta vẫn có tâm tình nghe nhạc.
Có điều tôi nghĩ ngợi một lúc, liền nghĩ tới một loại khả năng, tôi
cũng không biết khả năng này có tồn tại hay không, nhưng hiện tại tôi
chỉ có thể nghĩ đến điều ấy.
Đó chính là hồn phách của Đàm Bằng, đã ám lên trên điện thoại của cậu ta, không sai, nghe thì rất là hoang đường, hồn ma ám lên trên thân thể người sống, điều này nói ra còn người tin.
Nhưng ám lên trên điện thoại, sợ rằng mười người thì cả mười người
đều nói đồ thần kinh. Nhưng bây giờ tôi cũng chỉ cảm thấy cách giải
thích này hợp lý nhất rồi.
"Khả năng mà cậu nói cũng không phải là không thể xảy ra, có điều đến ngay cả mình cũng không biết hiện tại bản thân mình đang bị làm sao."
Đàm Bằng tiếp tục nói với tôi, nói vừa hay cậu ta nhận được tin nhắn
của tôi, sau đó liền trả lời, phản ứng đầu tiên chính là muốn báo thù,
cho nên cậu ta bảo tôi đến đây phỏng vấn.
Nhưng sau đó Đàm Bằng lại có chút hối hận, cậu ta cảm thấy làm thế
này sẽ hại tôi, cho nên muốn tìm một cơ hội bảo tôi đừng làm việc ở đây
nữa.
Không ngờ chưa kịp bảo tôi rời đi, tôi đã để xảy ra chuyện như vậy rồi.
Mà lúc này, Đàm Bằng cũng bảo tôi sáng sớm mai lập tức rời đi, tranh
thủ hiện giờ ông già Tôn vẫn chưa có lòng sát hại tôi, bằng không đến
lúc đó, tất cả đều đã muộn.
"Đi thì không thể đi, cả đời này đều không được đi, chỉ cần báo được
thù cho cậu, mới có thể tiếp tục duy trì cuộc sống này được."
Cảm thấy khí nóng trong người đang bị kìm nén, tôi cũng trực tiếp
dùng một câu nói gần đây rất hot trên mạng để nhắn cho Đàm Bằng. Lập
tức, Đàm Bằng phía đối diện liền gửi đến một icon chửi rủa.
"Chúng ta có thể báo cảnh sát không?"
Tôi gặt hỏi Đàm Bằng, nhưng cậu ta lại nói tính khả thi không lớn,
đến thi thể của bản thân cậu ta còn không biết bây giờ đang ở nơi đâu.
Lại nói, ông già Tôn kia đã di chuyển nữ thi thể kia đi chỗ khác hay
chưa cũng đều không biết, nếu như đã chuyển đi, vậy thì tôi sẽ hoàn toàn bị bại lộ, đến lúc đó mọi chuyện ngược lại còn tệ hơn.
Nhìn những dòng tin nhắn trên màn hình, tôi nhăn mày, sau đó nhắn một tin gửi cho Đàm Bằng.
"Nói như vậy, con đường báo cảnh sát này cũng không đi được rồi, có
điều ông già đó hại chết người anh em của mình, đến lúc đó mình muốn xem xem, ông già Tôn rốt cuộc là thần thánh ở nơi nào."