Có điều khi tôi nắm hộp ngọc trong tay, Lục Thanh Sơn có chút buồn buồn, nhìn tôi nói:
- Lý huynh, ông trời thật không công bằng!
Nghe vậy, tôi chỉ cười nhạt, sau đó đáp:
- “chiến tranh không ngại dối lừa”, Lục huynh, nhường tôi rồi!
Lúc trước tôi cố ý làm ra tư thái công kích, thực ra tôi không hề tấn công, nhưng Lục Thanh Sơn lại tưởng tôi muốn tấn công hắn, nên đã điều động đòn chống trả, trong lúc điều động chân nguyên, sẽ làm giảm tốc độ, cho nên, tôi đến nhanh hơn một bước.
Đợi Lục Thanh Sơn phản ứng lại, thì đã muộn rồi, hộp ngọc đã nằm trong tay tôi!
- Thôi bỏ đi, Lục mỗ tôi không phải là người thích hơn thua, coi như là để kết bạn với Lý huynh nhé!
Lục Thanh Sơn có phần rộng lượng, trực tiếp xua tay, thu hộp ngọc của mình lấy được vào trong túi càn khôn, tôi cũng thế, không cần biết bên trong hộp ngọc có gì, lúc này không thích hợp để mở ra.
- Đúng rồi Lý huynh, không biết cậu có phát hiện nơi này có gì đó không đúng không?
Chính lúc này, Lục Thanh Sơn nhíu mày, kế đó cất tiếng hỏi tôi.
Nghe vậy tôi khẽ ngây người, hỏi Lục Thanh Sơn có ý gì? Lục Thanh Sơn không vội vàng trả lời ngay, mà đi đánh giá quanh hang động một lát, một lúc sau, mới lên tiếng.
- Lẽ nào cậu không phát hiện ra sao? Những hang động này, tôi cứ có cảm giác là bị người khác cố tình di chuyển qua nơi này?
Lục Thanh Sơn nói xong, tôi giật nảy cả mình, nghe Lục Thanh Sơn nói vậy, đúng là tôi cũng mới phát hiện ra.
Thực ra lúc vừa bước vào trong hang động, đã phát hiện quang cảnh trong này có gì đó không đúng, hình như không nhất thể với nhau.
Lúc này, Lục Thanh Sơn lại lên tiếng:
- Dựa theo những gì tôi biết, trận đại chiến năm đó không phải xảy ra ở trong hố trời Âm Tang, nhưng tại sao những bộ xương của các vị tiền bối trong các hang động phía trên, lại xuất hiện ở trong này chứ? Chỉ có một khả năng, đã bị người khác cố ý di chuyển đến đây.
Lục Thanh Sơn nói xong, sắc mặt hắn bỗng chốc trở nên nặng nề, khả năng mà Lục Thanh Sơn nói không phải tôi chưa từng nghĩ qua, nhưng nếu vậy, thì lại có chút hoang đường.
- Anh cảm thấy làm như vậy là vì mục đích gì?
Tôi nhìn Lục Thanh Sơn, thấp tiếng hỏi.
Lục Thanh Sơn ngẩng đầu lên, nhìn tôi một cái, nhàn nhạt lên tiếng:
- Mục đích rất đơn giản, khiến người khác tự sinh ra ảo giác, bị mê hoặc mà không ngừng đi sâu xuống bên dưới!
- Cậu nghĩ xem, nếu như ở trong huyệt động đầu tiên cậu đã lấy được bảo bối, sau đó xuống đến huyệt động thứ hai, lại lấy được bảo bối tốt hơn, vậy cậu sẽ nghĩ gì đầu tiên?
Lục Thanh Sơn nhìn tôi, nói đến đoạn này, hắn dừng lại, mà trong lòng tôi cũng bắt đầu rối rắm, không sai, nếu như vậy, suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu tôi, sẽ là đi xuống hang động phía dưới, nhất định vẫn còn bảo bối tốt hơn.
Đi sâu xuống dưới, người bị dẫn dụ, sẽ không ngừng đi xuống sâu hơn, nếu đây là mục đích ban đầu, vậy thì mục đích dẫn dụ mọi người xuống bên dưới kia sẽ là gì?
Tôi nhìn Lục Thanh Sơn, đem nghi hoặc trong lòng mình nói ra, mà lúc này, Lục Thanh Sơn nhíu mày, sau đó nhàn nhạt nói:
- Thực ra cái này tôi cũng không biết, lần này tôi đi vào trong đây, hoàn toàn là ngẫu nhiên, phát hiện ra có nơi kì lạ, liền tò mò muốn tới xem thử, không ngờ, trong này lại khá thú vị!
Mặc dù Lục Thanh Sơn nói thú vị, nhưng vẻ nặng nề trong đôi mắt hắn vẫn chưa thuyên giảm.
Sau khi nghe Lục Thanh Sơn nói vậy, tôi cũng lập tức cảm nhận được, trong này e rằng có không ít điều mờ ám, mà hiện tại, có nên tiếp tục đi xuống dưới không, mới là vấn đề.
Tôi không cần nghĩ nhiều, nhất định vẫn phải đi tiếp, bởi vì tôi còn phải cứu Trúc Tẩm Ngưng!
- Xem ra trong lòng Lý huynh đã có quyết định của mình, khó gặp được một người tâm đầu ý hợp với mình, hôm nay Lục mỗ nguyện bầu bạn cùng Lý huynh!
Lục Thanh Sơn nói câu này, chắc không phải là giả dối, bạn nói xem nếu Lục Thanh Sơn là vì bảo vật, tôi lại không cho rằng như vậy, thực sự về thân phận của Lục Thanh Sơn, tôi cũng đã có phán đoán, nếu Lục Thanh Sơn thực sự cảm nhận được phía dưới có nguy hiểm, vậy hắn ta hoàn toàn không cần thiết phải tiếp tục đi xuống.
Thứ nhất, hắn tò mò, thứ hai, tôi cũng không hiểu lắm, là muốn xem xem tôi có thể đi đến bước nào sao? Không chỉ có vậy, hắn là một người che đậy rất kĩ càng, tôi cũng không có ý đồ muốn nhìn thấu.
Lúc này, tôi cùng Lục Thanh Sơn, dẫn theo Trúc Tẩm Ngưng đi ra khỏi hang động, chính lúc này, tôi nghĩ đến điều gì đó, quyết định thăm dò Lục Thanh Sơn:
- Đúng rồi Lục huynh, người con gái cầm đầu nhà họ Lý mà anh nói, không biết có phải tên là Lý Tuyết Nhi hay không?
Thực ra đối với vấn đề này, tôi chỉ muốn hỏi dò thử xem thôi, dù sao tôi và Lý Tuyết Nhi cũng có duyên gặp nhau một lần, tôi không hiểu quá nhiều về cô ta, chỉ đại khái nghe Liêu béo nói qua, Lý Tuyết Nhi là người nhà họ Lý.
Mà lúc trước Lục Thanh Sơn cũng nói đến nhà họ Lý, theo tôi thấy, những người nổi tiếng trong nhà họ Lý có lẽ không nhiều, có khả năng là cùng một người!
- ồ, cậu gặp qua cô ta?
Lục Thanh Sơn nhíu mày nhìn tôi, cất tiếng hỏi, mà câu trả lời của Lục Thanh Sơn cũng coi như đã chứng minh đáp án mà trong lòng tôi muốn biết.
Tôi cười cười, nói với Lục Thanh Sơn, tôi và cô ta có duyên gặp mặt nhau một lần, có điều lúc đó chưa chắc chắn lắm về thân phận của cô ta, cho nên muốn hỏi một chút.
- Haizz, cô em đó mặc dù xinh đẹp, nhưng mà lạnh lùng vô cảm lắm, hơn nữa còn rất mạnh mẽ, dù sao nếu muốn tìm vợ, tôi cũng không tìm người như thế!
Lục Thanh Sơn đặt hai tay ra sau đầu, nói, nghe vậy tôi không biết phải nói gì, sao cái tên này lại nói sang vấn đề này rồi?
- Này, các người có ý gì, mẹ nó, đây là do béo gia tìm thấy, dựa vào cái gì mà phải đưa cho các người?
Chính lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng nói phẫn nộ vang ra, nghe thấy giọng nói này, cả người tôi khựng lại, sau đó đưa mắt nhìn lên bậc thang đang phát ra những tiếng nói ồn ào.
Nơi đó đã bị một đám người vây lại, nhìn không rõ tình cảnh phía bên trong, có điều tôi lại cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, lúc trước còn nghe thấy “béo gia’, lẽ nào trùng hợp vậy sao?
Tôi nghĩ thầm trong lòng, mà Lục Thanh Sơn bên cạnh cũng phát hiện ra biểu hiện kì lạ của tôi, liền hỏi:
- Lý huynh? Sao vậy?
- Hình như gặp được người quen, chúng ta qua đó xem xem!
Nói với Lục Thanh Sơn, kế đó tôi lập tức đi tới chỗ bậc thang bên kia, đứng bên ngoài đoàn người, lại nghe thấy những tiếng nói khinh miệt truyền ra.
- Thằng béo chết dẫm này không muốn sống rồi, bảo mày giao ra thì giao ra đi, lại còn phí lời như thế để làm gì, có tin tao đánh mày tàn phế không hả?
Đây là một giọng nói vô cùng kiêu ngạo, mà quan trọng nhất là, giọng nói này cũng rất quen tai, mặc dù kiêu ngạo, nhưng giọng nói vẫn có chút hụt hơi, cảm giác giống như vừa bị thương.
Tôi đẩy đám người ra tiến vào trong, khi nhìn thấy thân người đang nằm dài dưới đất, tôi thật không biết phải miêu tả cảm xúc của mình thế nào, xem ra đúng là không phải trùng hợp bình thường.
- Liêu béo, làm gì thế? Mắc màn ngủ dưới đất luôn hả?
Khi tôi nói xong, Liêu béo nằm dưới đất lập tức nhìn tôi, ánh mắt khẽ phát sáng, vẻ vui mừng chỉ lóe qua trong chốc lát.
- Thằng nhóc kia, cậu là ai thế? Béo gia tôi có quen cậu không? Mau cút đi!
Liêu béo nói xong, lập tức,những người xung quanh bắt đầu dùng ánh mắt xem kịch hay nhìn tôi, có điều tôi biết, Liêu béo cố tình nói như vậy.
Tôi không tiếp tục nói chuyện với Liêu béo nữa, mà ngẩng đầu, nhìn thân người ở bên cạnh Liêu béo, người này không phải ai khác, mà chính là gã cảnh giới Nguyên Đan cấp một lúc trước đã bị Lục Thanh Sơn hạ gục.
- Ô, người anh em này, có duyên quá đi!
Nghe tôi nói vậy, gã đó cũng đã nhìn thấy tôi, sắc mặt gã đen lại, biểu cảm trên mặt trong chốc lát đã hoàn toàn thay đổi, biến thành bộ dạng hung dữ.
- Thằng ranh, mày nghĩ mày là ai hả? lúc trước nếu không phải do ông đây bị thương, mày cho rằng mày có thể sống sót bước ra ngoài à?
Giọng điệu của gã này vô cùng kiêu ngạo, tôi cũng lập tức hiểu ra, gã cho rằng tôi chẳng qua chỉ là có giao tình với Lục Thanh Sơn thôi, còn thực lực của tôi thì chẳng ra làm sao.
Có điều đối với việc ấy, tôi lại không muốn giải thích nhiều, không đợi tôi nói gì, sau lưng lại vang lên một giọng nói.
- Lý huynh, có chuyện gì à? Giải quyết xong chưa?
Khi tiếng nói truyền tới, gã trước mặt khẽ run lên một cái, mà Lục Thanh Sơn thì đã đứng sau lưng tôi!