Trúc
Ngọc Anh nói xong, Hoàng Tiểu Tiên bỗng cười kinh ngạc, vẻ lo lắng trong đáy mắt
đã tan biết đi hết.
- Thật không ngờ, thằng nhóc này lại
có thể trong vòng một tuần đột phá hẳn hai tầng cảnh giới.
***
đối với những chuyện bên ngoài, tôi hoàn toàn không hay biết gì, lúc này, tôi
chỉ cảm thấy cơ thể mình đang thay đổi rất kì lạ, trong khí hải tôi, chân
nguyên như hình thành một vòng xoáy, vòng xoáy đang không ngừng hút lấy luồng
khí cuồng bạo ở bên ngoài.
Luồng
khí trực tiếp chui vào trong vòng xoáy, cuối cùng, vẻ luồng khí đục ngầu ngông
cuồng cũng bỗng hóa thành chân nguyên thanh thuần, dung nhập vào trong người
tôi.
Tốc
độ thế nào, rõ ràng đã nhanh hơn trước gấp bội lần, trong lòng bất ngờ đồng thời
cũng không biết đây là tình trạng gì.
Có
điều có một câu nói rất hay, chưa ăn qua thịt lợn, chẳng nhẽ cũng chưa thấy lợn
chạy bao giờ sao?*
Đoán
già đoán non một lúc, tôi cũng biết, có lẽ tôi đã sắp bước vào cánh cửa cảnh giới
Tiên Thiên, mà hiện tại tôi chỉ cần bước qua từng cảnh giới một ở trong cánh cửa
này, thì mới có thể tiến vào cảnh giới kế tiếp.
Cảnh
giới Tiên Thiên!
Mặc
dù tôi quen không ít người cũng đang ở trong cảnh giới này, thậm chí là còn cao
hơn, nhưng tôi của hiện tại, mong ước lớn nhất chính là có thể bước chân vào cảnh
giới này, bởi vì tôi không thể ngay lập tức trở thành kẻ mạnh.
Bỏ
qua Tiên Thiên, bỏ qua Nguyên Đan, trực tiếp bước vào cảnh giới Ngũ Khí Triều
Nguyên, đây là điều không thể, cho nên, nhất định phải từng bước từng bước,
kiên trì không nóng vội.
Ví
dụ, thực lực Trúc Cơ điên phong của tôi hiện giờ, cảnh giới mà tôi đang muốn
theo đuổi chỉ có thể là Tiên Thiên.
Mà
sau khi bước vào Tiên Thiên, muốn theo đuổi cảnh giới cao hơn, cũng là điều
bình thường,
Có
điều hiện tại, vấn đề quan trọng nhất của tôi, chính là tiến vào Tiên Thiên, luồng
khí cuồng bạo xung quanh dường như đang dùng một tốc độ nhanh nhất chui vào
trong cơ tôi, khi luồng khí chui vào trong khí hải thì đồng thời, cũng bị hút
trực tiếp vào trong vòng xoáy chân nguyên.
Kế
đó, vòng xoáy tự mình ngưng luyện, hút lấy những chân nguyên hữu dụng, dung nhập
vào trong cơ thể.
Luồng
khí điên loạn xung quanh không ngừng bao
vây quanh người tôi, lúc này người tôi như động không đáy, từ từ hấp thụ vào
trong người.
Cũng
may, năng lượng bao hàm bên trong nội đan vô cùng khủng bố, bằng không, năng lượng
xung quanh chỉ sợ đã bị tôi hút sạch từ sớm.
Điểm
này, lại chứng minh một vấn đề khác trong tu luyện, đó chính là tư nguyên, nhất
định phải có tư nguyên vô tận, thì mới có tư nguyên để tu luyện, từ đó mới phát
huy được thiên phú của bản thân.
Bằng
không có dù bản thân bản có thiên phú trời cho, nhưng lại không có giúp đỡ bởi
tư nguyên, thì vẫn không khác gì người không có thiên phú.
Vòng
xoáy chân nguyên đã được hóa luyện hoàn toàn, lúc này, tôi cũng cảm nhận thấy,
trong khí hải mình, như đang nổi lên một trận cuồng phong.
Luồng
năng lượng cuồng bạo kia không hề chịu khống chế, cứ chui thẳng vào trong người
tôi.
A!!!!
Cả
người truyền đớn cơn đau thấu xương, tôi không kiềm được mà hét lớn một tiếng,
nhưng giây tiếp theo, tôi đã nuốt những âm thanh còn lại phía sau ngược vào
trong.
Khí
mùi quanh người ngay thời khắc này bắt đầu bạo phát.
ầm…
Đột
nhiên, trong khí hải truyền ra một tiếng nổ, ngay sau đó, những luồng khí điên
cuồng xung quanh đều đã bị tôi hút cạn.
Lúc
này, tôi thấy trong khí hải mình, trên đạo cơ, có một vòng xoáy không lớn không nhỏ đang quay
chầm chậm.
Vòng
xoáy quay, linh khí lại tự động bị hút vào trong, kế đó chuyển hóa thành chân
nguyên.
Cảm
nhận được tình hình lòng tôi bỗng cả kinh, như vậy, thực sự quá tốt, gần như
lúc nào tôi cũng có thể tu luyện.
Mặc
dù tốc độ rất chậm, nhưng ít nhất đây cũng là một chuyện tốt, cứ vậy, không cần
phải cố ý dành thời gian tu luyện nữa.
- Cảnh giới Tiên Thiên? Đây chính là
Tiên Thiên sao?
Cảm
nhận năng lượng của vòng xoáy chân nguyên trong người, lòng tôi không khỏi cảm
thán, thực lực cảnh giới Tiên Thiên đã mạnh thế này rồi, vậy còn Nguyên Đan thì
sao? Cả Ngũ Khí Triều Anh trên Nguyên Đan nữa?
Vậy
chẳng phải sẽ còn càng mạnh hơn? Nghĩ đến điểm này, trong lòng bỗng cảm thấy
hưng phấn, bởi tôi biết, bây giờ tôi đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, vậy thì
đương nhiên cũng có lòng theo đuổi những tầng cao hơn.
Đứng
dậy, khí thế trên người tôi bạo phát, cả người rung lên, cảm thấy toàn thân thoải
mái sáng khoái.
Cảm
giác này, thực không thể miêu tả bằng lời, kế đó, tôi đưa mắt sang nhìn vào điện
thoại.
Nhìn
thấy ngày tháng ở trên đó, cả người tôi hãi hùng.
- Thôi chết rồi, ngày mai là ngày diễn
ra đấu trường kén rể rồi, phải đi ngay thôi, bằng không đến không kịp mất!
- Nói xong, tôi chạy nhanh vào nhà tắm,
tắm táp qua loa, không ngờ đã bế quan cả một tuần, bây giờ mới ra ngoài.
Xong
xuôi, tôi lập tức mở cửa phòng, không ngờ, ngay cửa, đã có hai thân hình đứng
đó,
Chính
là Hoàng Tiểu Tiên và Trúc Ngọc Anh, thấy hai người nhìn chằm chằm vào trong
phòng mình, tôi hơi ngây ra, lập tức hô lên hai người đang làm gì đấy?
- Anh Nhất Lượng, cuối cùng anh cũng
ra ngoài rồi, chúng em đã đợi anh mấy ngày liền rồi đấy, vốn dĩ định nếu không
đợi được nữa, sẽ phải quay về trước, nhưng bây giờ anh đã xuất quan, vậy chúng
ta xuất phát ngay đi!
Trúc
Ngọc Anh lên tiếng trước, kế đó, ôm chặt lấy cánh tay tôi, hớn hở cười nói.
Tôi
gật đầu, đúng thực, chúng tôi xuất phát luôn trong ngày hôm nay, cũng chưa chắc
sẽ không đến chậm, mà những người kia vừa tới, nhất định sẽ trực tiếp khai mạc
đấu trường.
- Anh Nhất Lượng, thời gian không thể
chậm trễ nữa, chúng ta đi ngay bây giờ đi!
Nói
xong, Trúc Ngọc Anh kéo kéo tay tôi, chuẩn bị kéo ra bên ngoài.
Tôi
vội vàng xua tay, nói với Trúc Ngọc Anh, bây giờ muốn không muộn nhưng cũng đã
muộn rồi, chi bằng cứ bình tĩnh đã.
Bộ
dạng của Trúc Ngọc Anh, cứ giống như mọi chuyện đã nước sôi lửa bỏng.
Tôi
đưa mắt nhìn Hoàng Tiểu Tiên bên cạnh, mà Hoàng Tiểu Tiên thì cũng đang nhìn
tôi, thấy tôi nhìn, chị ta vội vàng quay đầu đi, nhàn nhạt nói:
- Nhìn chị làm gì? Muốn đi thì mau đi
đi!
Hoàng
Tiểu Tiên nói xong, bèn chuẩn bị đi về phòng mình, vẫn chưa đợi Hoàng Tiểu Tiên
nói thêm gì, tôi vội vàng cất tiếng:
- Ơ ơ, lần này có thể đi cùng em tới
làng Lê gia không? Nói thật, một mình em đi, em thực sự cảm thấy hơi sờ sợ.
Tôi
nói câu này không phải là giả, mà là nói thật, tôi muốn Hoàng Tiểu Tiên đi
cùng, cho dù thế nào, thực lực của Hoàng Tiểu Tiên cũng rất mạnh.
Nếu
có chị ta đi theo, lòng tôi cũng cảm thấy an toàn hơn nhiều.
- Được rồi, nếu em đã mời mọc tận tình
như thế, chị đây đành phải đồng ý thôi!
Không
ngờ, tôi vừa nói xong, Hoàng Tiểu Tiên đã quay người lại, đáp lời tôi.
Xem
ra Hoàng Tiểu Tiên ngay từ lúc bắt đầu đã muốn đi cùng tôi tới làng Lê gia, bằng
không không thể nào tôi vừa nói, chị ta đã đồng ý ngay.
Nhưng
bây giờ lại có thêm một vấn đề khác, làm thế nào để đưa Hoàng Tiểu Tiên tới
làng Lê gia cùng? Nếu thật sự dẫn theo chị ta, vậy chẳng phải là quá lộ liễu
trước mặt bao người rồi sao?
Lẽ
nào cứ như vậy mà đi?
Làm
vậy chỉ e là không được hay cho lắm, tôi muốn Hoàng Tiểu Tiên đi cùng, là vì sợ
giữa đương xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Hoàng Tiểu Tiên cũng được coi như là lá
bài chống đỡ cho tôi.
Nếu
cứ vậy lộ liễu trước mặt người khác, vậy làm gì còn ý nghĩa gì nữa?
Tôi
nói vấn đề này cho Hoàng Tiểu Tiên nghe, nghe xong, chị ta cười nhạt.
- Không sao, chuyện này chị xử lý được!
Nói
xong, chị ta đã chui vào trong phòng mình, không lâu sau, trước mắt chúng tôi
xuất hiện một thân hình màu trắng, là một con tiểu hồ ly toàn thân lông trắng
phau phau.
Khi
thấy tiểu hồ ly, tôi không kiềm được mà hồi tưởng lại, khoảng thời gian tiểu hồ
ly chung sống với tôi thực sự không hề ngắn, hiện tại nhìn thấy tiểu hồ ly,
lòng tôi bỗng thấy nhơ nhớ.
Có
điều khác biệt là, bây giờ thì tôi biết rồi, tiểu hồ ly chính là Hoàng Tiểu
Tiên, cho nên cảm giác lúc trước đã không còn.
Tôi
ôm tiểu hồ ly dưới đất lên, nhìn tiểu hồ ly trong lòng, vốn dĩ định nói hai câu
trêu chọc tiểu hồ ly giống như lúc trước, nhưng lại không mở được miệng.
- Chị Tiểu Tiên, vất cả cho chị rồi!
Cuối
cùng, vẫn là thốt ra một câu với Hoàng Tiểu Tiên trong lòng.
Nói
xong, tôi thấy tiểu hồ ly lườm mình một cái, nhìn cực kỳ đáng yêu, tôi hơi kinh
ngạc, không ngờ bây giờ Hoàng Tiểu Tiên lại có thể tự do thay đổi hình dạng của
mình.
Trúc
Ngọc Anh ở một bên đã hoàn toàn bị dọa hóa đá, tôi nhìn nhỏ ta, nói đừng lấy
làm lạ.
Có
điều Trúc Ngọc Anh cũng không ngốc, kinh hô một tiếng:
- Anh Nhất Lượng? lẽ nào, chị Tiểu
tiên là yêu tộc sao?
Xem
ra, đối với một vài thứ, Trúc Ngọc Anh cũng biết chun chút.
Tôi
gật đầu, coi như đã trả lời, sau đó nói:
- Được rồi Ngọc Anh, thời gian của
chúng ta cấp bách, phải mau chóng đi ngay, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới làng
Lê gia.
Bởi
vì ngày mai chính là ngày diễn ra đấu trường kén rể cho Trúc Tẩm Ngưng, nếu
không đến kịp, thì tôi thực sự không thể giúp cô ta được nữa.
Thu
dọn đơn giản qua loa, hai người chúng tôi đem theo môt con hồ ly, bắt xe đi tới
Điền Châu.
Mấy
tiếng sau, chúng tôi tới Điền Châu, Trúc
Ngọc Anh hết dẫn chúng tôi đi xe chuyên chở, rồi lại ngồi xe khách, rồi lại bắt
xe ôm.
Tóm
lại, đường đi rất khó khăn, cuối cùng, buổi trưa ngày thứ hai, chúng tôi đã tiến
vào trong một ngọn núi lớn.
Bước
vào trong này, tôi rõ ràng cảm thấy ngọn núi này khác những ngọn núi khác, cây
cối trong này to cao hơn nhiều, cứ giống như cảm giác lạc vào khu rừng từ thời
nguyên thủy.
Dọc
đường, Trúc Ngọc Anh lanh lợi dẫn chúng tôi đi, thôi không ngờ, làng Lê gia lại
nằm ở nơi hẻo lánh đến thế.
Đi
mãi đi mãi, đột nhiên nghĩ ra gì đó, liền hỏi Trúc Ngọc Anh, có biết vì sao đám
người kia ăn đất không?
Không
ngờ, Trúc Ngọc Anh lại biết, nhỏ ta nói, hình như tổ tông củabọn họ ăn đất, có
người di truyền huyết thống khá tốt, cho nên mới có thói quen ăn đất giống tổ
tông, ăn nhưng cái khác lại không thể nuốt nổi.
Giải
thích này khiến tôi không biết nói gì, ăn đất cũng là di truyền, còn không nuốt
nổi những đồ ăn khác?
Đang
lúc tôi suy nghĩ linh tinh, Trúc Ngọc Anh bỗng dừng lại, thấp tiếng nói:
- Đến rồi!
Chú
thích*
1,
chưa ăn qua thịt lợn, chẳng nhẽ cũng chưa thấy lợn chạy bao giờ sao?
Ý
chỉ mặc dù chưa từng trải qua một chuyện gì đó, nhưng ít nhất cũng từng nghe,
biết chút gì đó về chuyện ấy.