Nợ Âm Khó Thoát

Chương 255: Lo lắng trong lòng

Tiếng nói nhàn nhạt của Cửu chấp sự vang ra, tôi thấy sắc mặt đội trưởng Long bỗng nặng nề, thánh địa môn phái âm thi mở ra, những chuyện xảy ra phía sau đã không nằm trong dự liệu của rất nhiều người.

Thân mang danh cục số chín, nhất định phải điều tra rõ ràng, lại nói, cho dù thế nào, thì Lương Triều Sinh cũng là một phiền phức lớn.

Vị nhân vật lớn thứ hai đột nhiên xuất hiện trong căn phòng đá lúc trước, cũng không biết đã nghĩ gì, mà lại kêu Lương Triều Sinh rời đi.

Việc này đã khiến cục số chín nhiều thêm không ít rắc rối, có điều, thế lực thần bí kia còn lẽ còn rắc rối hơn, bởi cánh tay như của quái thú, có lẽ là thứ bọn chúng rất cần.

Đây là suy nghĩ lúc đầu của nhân vật lớn nọ, muốn tạo thêm phiền phức cho thế lực thần bí, nhưng đồng thời cũng đã gây rắc rối cho cục số chín.

Nghĩ đến đây, tôi không biết phải làm gì, chuyện các nhân vật lớn làm, khiến ai cũng đoán không ra, nếu lúc trước người nọ không đột nhiên xuất hiện, chỉ e tất cả chúng tôi, đều đã gặp khó khăn.

Vị đại nhân của thế lực thần bí muốn làm gì, vậy tôi chắc cũng chẳng dám phản kháng, nếu người nọ không xuất hiện, tôi dám đảm bảo, tất cả chúng tôi đều không ai sống sót bước ra ngoài.

Nhưng khó hiểu là, vị kia vì sao lại phải giúp Lương Triều Sinh, điểm này cực kỳ khiến người ta khó hiểu.

Lẽ nào là nói, người đó là người đứng sau lưng Lương Triều Sinh?

Có điều rất nhanh, suy nghĩ này đã bị tôi phủ nhận, bởi có thể nhìn thấy, lúc Lương Triều Sinh nhìn thấy nhân vật bí ẩn xuất hiện, hình như cũng chưa chuẩn bị sẵn tâm lý.

Bản thân vào lúc ngàn cân treo sợi tóc được cứu sống, còn vui mừng không kịp, căn bản không giống như đã biết trước, cho nên tôi đoán, nhân vật bí ẩn chỉ đơn thuần muốn ngăn cản thế lực thần bí.

Còn về mục đích của người đó là gì, e rằng chỉ có tự người đó mới biết.

Người này ngay từ lúc bắt đầu cũng không chịu lộ diện, nói chuyện còn cố ý kìm nén giọng nói, hoàn toàn chứng minh không muốn người khác biết mình là ai.

Mà hiện tại, tôi chỉ cần nghĩ đến cảm giác quen thuộc kia, lại thấy toàn thân khó chịu, bởi tôi thực sự nghĩ không ra, cảm giác quen thuộc đó, rốt cuộc đến từ đâu.

Không biết từ lúc nào, chúng tôi đã về tới thị trấn Long Sơn.

Đêm nay đoàn người đội trưởng Long không định rời đi ngay, mà ở lại thị trấn Long Sơn nghỉ một đêm, một đêm này, có lẽ đội trưởng Long phải hồi báo qua chút tình hình bên đây với cục số chín.

Hơn nữa tự ông ấy cũng phải điều chỉnh lại cho đâu vào đấy trước.

Cứ như thế, sau khi chúng tôi quay về nhà nghỉ, phòng đã chật kín, Hoàng Tiểu Tiên trực tiếp nằm xuống giường tôi, Mễ Trần lúc này không còn đủ nghĩa khí, vội vàng chuồn mất, nói anh ta đi xem đội trưởng Long có gì phân phó.

Có phân phó cái đầu anh ta ấy, trận chiến kết thúc rồi còn phân mới phó cái gì.

- Ô, cái đó, chị Tiểu Tiên, chị ngủ ở đây nhá, em ra ngoài hóng chút gió!

Khi tôi chuẩn bị quay người rời đi, lại nghe thấy tiếng nói không vui của Hoàng Tiểu Tiên vang lên:

- Chậc, nhìn cũng đã bị chị nhìn thấy hết rồi, chẳng biết em còn sợ cái gì nữa!

Hoàng Tiểu Tiên lười biếng nói, thậm chí giọng điệu còn có chút khinh thường tôi, nghe vậy mặt tôi đỏ lừ, nói thế là sao?

Tôi cũng rất tuyệt vọng chứ, lúc trước ở trước mặt tôi chẳng phải chỉ là một con hồ ly thôi sao? Tôi tưởng đó là sủng vật, ai mà biết là do bà Hoàng Tiểu Tiên đó biến thành?

Có điều bây giờ nói gì cũng vô dụng, cho dù nhảy xuống sông hoàng hà cũng rửa không sạch, thôi tôi cũng chẳng ra ngoài nữa, bởi vì lúc trước tôi và Mễ Trần đã được phân phòng đôi, tôi trực tiếp đi tới một chiếc giường khác ngồi khoanh chân lên.

Thương thế trên người không nhẹ, hiện tại nhất định phải đi vào trạng thái trị thương.

- Chị Tiểu Tiên, em thấy chị cũng đã bị thương, chúng ta mau trị thương đi!

Lúc Hoàng Tiểu Tiên cùng Cửu chấp sự và gã áo choàng đen đối phó cánh tay kỳ dị, cũng đã bị thương rồi, mà thương thế trên người tôi cũng khá nghiêm trọng, tôi không nhập nhằng với Hoàng Tiểu Tiên nữa, mà đi luôn vào trạng thái tu luyện.

Nhưng ngay khi tôi vừa ngồi khoanh chân xuống, đã ngửi thấy một mùi hương xộc thẳng vào mũi mình, sau đó từ từ bao phủ lên phần ngực tôi, tôi vội vàng mở to mắt.

Lập tức nhìn thấy gương mặt xinh đẹp như hoa của Hoàng Tiểu Tiên cách mình chưa tới nửa mét.

- Ơ, chị Tiểu Tiên, chúng ta không được như thế!

Hành động của Hoàng Tiểu Tiên trực tiếp dọa tôi nhảy dựng cả lên, bây giờ chị ta đang sờ nắn ngực tôi. (T.T thích anh nào cứ phải xông lên như chị hồ ly thì mới có ny nhá các bạn gái =))) đùa tý thui)

- Thằng nhóc này em đang nghĩ cái gì thế? Bây giờ cả người em đã bị trọng thương, phải phá cái cũ đi thì mới lên được tầng cảnh giới mới có biết chưa? Chị đang giúp em đột phá lên tầng cảnh giới cao hơn đấy, bây giờ là cơ hội đẹp nhất!

Không ngờ, Hoàng Tiểu Tiên lại phẫn nộ, gầm lên với tôi, nghe vậy tôi bỗng thấy xấu hổ, ông nội nó, xem ra tôi hiểu lầm rồi.

Sau khi lí nhí thốt ra câu ‘cảm ơn’, tôi bèn nhắm chặt mắt lại, lập tức cảm thấy một luồng khí chân nguyên thanh thuần đang lan ra khắp cơ thể, mục đích của nó chính là dùng tốc độ nhanh nhất hồi phục thương thế trên người tôi.

Lòng tôi hơi cả kinh, bởi tôi cảm thấy thương thế trong người mình rất nhanh đã dần dần bình phục.

Thật không thể ngờ, chân nguyên của Hoàng Tiểu Tiên lại có hiệu quả trị thương tốt đến vậy.

Hít sâu một hơi, giây tiếp theo, tôi tập trung toàn bộ tinh lực của mình lại, không muốn lãng phí ý tốt của Hoàng Tiểu Tiên.

Không lâu sau, tôi cảm thấy thương thế đã bình phục hoàn toàn, từng chút linh khí cứ không ngừng chui vào trong khí hải.

Hội tụ vào đạo cơ hình bán nguyệt, đạo cơ bán nguyệt từ từ xoay chuyển, hút những linh khí đó vào trong, tôi bắt đầu nhận thấy khí thế trong người đang dùng tốc độ cực nhanh để dâng trào,

Cảm giác này, khiến toàn thân tôi thoải mái nói không thành lời.

Không biết đã trôi qua bao nhiêu lâu, tôi từ từ mở mắt, lập tức, tôi cảm thấy khí thế trong người mình đã lên tới Trúc Cơ cấp sáu, mà khoảng cách với cấp bảy cũng chỉ còn rất gần, chỉ cần vượt qua khoảng cách ngắn ngủi này, linh khí trong người tôi sẽ chuyển hóa thành Chân nguyên.

Như vậy tôi mới có thể bước vào Trúc Cơ cấp bảy, nhưng chuyện này tôi không được phép nóng vội, nhất định phải từ từ, nếu quá vội vã, một chi tiết nhỏ cũng dễ gây ra họa lớn.

Chân Nguyên tan đi, đến lúc đó còn muốn ngưng tụ thành Chân Nguyên, sẽ khó khăn hơn trước gấp chục lần, rất nhiều người tu đạo đã phải dừng bước ở đoạn này.

Vượt qua, mới có thể bước lên một cảnh giới khác.

Phù!

Thở hắt ra một hơi, nhìn Hoàng Tiểu Tiên đang ngồi trị liệu trên giường, tôi cũng không lên tiếng làm phiền, xem ra lúc trước sau khi giúp tôi xong, chị ta đã tự mình đi vào trạng thái tu luyện.

Tôi xem thời gian, đã hơn hai giờ sáng, lúc tôi từ thánh địa quay về trời chưa tối được bao lâu.

Có nghĩa, chúng tôi đã ở trong thánh địa được cả một ngày trời.

Tôi nhìn Hoàng Tiểu Tiên bên cạnh, vốn dĩ đang định ra ngoài đi loanh quanh một vòng, nhưng Hoàng Tiểu Tiên đang trị thương, tôi đương nhiên cũng muốn giúp chị ta trông coi.

Lúc này, Hoàng Tiểu Tiên từ từ mở mắt, nói với tôi:

- Muốn đi thì đi đi, chị xong rồi!

Nghe vậy, tôi hơi ngây ra, hóa ra Hoàng Tiểu Tiên không phải đang trị thương, có điều thấy chị ta tỉnh lại, tâm tư muốn ra ngoài của tôi cũng không còn nữa, tôi đi tới cạnh Hoàng Tiểu Tiên, cất tiếng hỏi:

- Chị Tiểu Tiên, sao lúc trước chị phải hiện nguyên hình rồi sống chung với em?

Tôi rất tò mò, thực lực của Hoàng Tiểu Tiên khủng bố như vậy, vì sao lại hiện nguyên hình, trốn ở bên cạnh tôi?

Hoàng Tiểu Tiên lườm tôi một cái, sau đó nói:

- Em nghĩ chị muốn thế à? Bà cố nội đây nếu không phải vừa độ kiếp, đang trong giai đoạn yếu đuối, chỉ có thể hiện nguyên hình để gặp người, mà trong khoảng thời gian nhất định, Chân Nguyên trong người không thể điều động, bằng không chị đây sẽ ở bên cạnh em sao?

- Nghĩ thôi cũng thấy hối hận, nếu như chị bị liên lụy gì đó, đúng là thiệt hại quá nặng!

Nghe vậy đầu tôi chằng chịt tơ nhện, có thể khẳng định, lúc ở cạnh tôi mặc dù thực lực của Hoàng Tiểu Tiên tạm thời mất đi, nhưng suy nghĩ thì lại rất rõ ràng, mà mỗi tối lúc đi ngủ, cả đầu cứ rúc vào trong lòng tôi thì là thế nào hả?

Tôi không muốn nói nữa, lúc này,tôi cũng hỏi chị ta, chị ta là yêu tộc, tại sao lại xuất hiện ở một nơi nhỏ bé như Qúy Dương?

Chủng tộc của bọn họ không phải nên ở sâu trong rừng núi sao? Thậm chí còn có một thế giới nhỏ mà không ai biết, người khác đều tìm không ra, như vậy rất an toàn đối với bọn họ.

Nhưng vừa hỏi tới vấn đề này, đã phát hiện sắc mặt chị ta thay đổi, ánh mắt bỗng trở lên ác liệt, kế đó nụ cười trên miệng chị ta đã tắt ngúm.

Tôi ý thức được mình đã hỏi câu không nên hỏi, cũng không biết phải mở miệng thế nào.

Hoàng Tiểu Tiên bỗng nhìn tôi:

- Bà cố nội đây thấy bức bối, muốn ra ngoài lượn một vòng không được sao? Thằng nhóc này sao lại nhiều chuyện thế?

Hoàng Tiểu Tiên nhíu mày, nhìn tôi nói, tôi không biết làm sao, xoa xoa mũi, tôi cũng muốn nói, nhưng trong lòng thực sự có rất nhiều câu hỏi.

- Ơ, chị Tiểu Tiên, đây chẳng phải là vì không biết thân phận của chị, nên rất tò mò mấy chuyện lúc trước sao? Với lại, em phát hiện mấy khách thuê phòng của chị có gì đó rất lạ, chắc cũng không phải do chị làm trò gì đấy chứ?

Tôi nhìn Hoàng Tiểu Tiên, cất tiếng hỏi tiếp, lần này Hoàng Tiểu Tiên không hề tránh né.

- Mấy thằng đó đều bị t*ng trùng bơi ngược lên não rồi, hút tý dương khí của chúng nó, coi như là bồi bổ tu vi cho chị, có điều không chết được, quay về ăn thêm nhiều đồ bổ vào, sẽ khỏe mạnh lại ngay.

Nghe giọng điệu nhẹ nhàng của Hoàng Tiểu Tiên, tôi cảm thấy sống lưng mình bỗng lạnh toát, ông nội nó, đúng là thần không hay quỷ không biết!

Tôi thật quá vui mừng, không ngờ mình lại thoát được kiếp nạn này, tôi đã ra quyết định lần này quay về phải chuyển nhà ngay lập tức, người con gái này nói không chừng hôm nào đó không vui, tự nhiên lôi tôi ra hút sạch dương khí, vậy tôi phải tìm ai để cáo trạng đây?

Với thực lực của chị ta, tôi chẳng có tý lực phản kháng nào, nhìn bộ dạng nhẹ nhõm ung dung của chị ta, trong lòng cứ thấy ngứa ngáy.

Tại sao tôi lại không biết bên cạnh mình có một mối họa chứ?

Tôi nhìn Hoàng Tiểu Tiên, tự nhiên lại chẳng biết nói gì, mà chị ta thì hình như đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi, ngay sau đó nói:

- Thằng nhóc nhà em đang nghĩ cái gì đấy? có phải muốn chuyển nhà không? Chị nói cho em biết, nghĩ cũng đừng có nghĩ, em chuyển đến đâu chị cũng tìm ra, tự em suy nghĩ đi!

Nghe thấy Hoàng Tiểu Tiên nói vậy, tôi ngơ ngác, thôi chết thật rồi, đây là hạ lệnh không cho tôi chuyển đi luôn cơ à?

Lẽ nào, Hoàng Tiểu Tiên muốn nuôi tôi, sau đó hút dần hút mòn dương khí trên người tôi, đợi tôi hồi phục lại, lại hút tiếp?

Tôi âm thầm nuốt xuống một ngụm nước miếng, nhìn Hoàng Tiểu Tiên.

- Cái đó, chị Tiểu Tiên, em, em còn rất nhiều chuyện vẫn chưa làm!

Tôi trưng ra vẻ mặt hiền lành thơ ngây vô số tội nhìn Hoàng Tiểu Tiên nói.

Hoàng Tiểu Tiên lại không vui liếc tôi một cái, đáp:

- Đừng có trưng cái bộ mặt đó ra với chị, nếu chị muốn hại em, em còn sống được đến bây giờ không, đến nghĩ cũng đừng nghĩ, chỉ chút bản lĩnh quèn này của em, thì cứ ở yên đi!

Nhìn bộ dạng của Hoàng Tiểu Tiên, cũng không giống đang nói đùa với tôi, lẽ nào tôi thật sự đã hiểu lầm rồi?

Có điều bên cạnh có một yêu tộc, lòng tôi thực sự cứ thấy sao sao, cho dù diện mạo của yêu tộc nhìn như thần tiên, thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi!

Lúc này, tôi nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

- Nhất Lượng, cậu có ở trong đó không? Tôi có chút chuyện muốn tìm cậu!

Đây là tiếng của Mễ Trần!