Khi nhìn thấy đôi bàn tay màu đen, trái tim tôi như ngừng đập,
linh khí trong người mau chóng vận hành, mắt nhìn chằm chằm quan tài đá.
Lúc này, nắp quan tài bật ra, ‘thình!’ một tiếng, rơi mạnh xuống dưới đất, bụi đất bay lên mù mịt.
Trong quan tài đá, một luồng khí màu đen lập tức toát ra ngoài, tan ra trên
không trung, tôi và Mễ Trần lúc nào cũng trong trạng thái chuẩn bị.
Ha...
Một tiếng thở hắt ra bỗng vang lên, đồng tử tôi hơi co lại, bởi vì tôi nhìn thấy, trong quan tài đá, một thân hình đang từ từ ngồi dậy.
Thân hình này có bộ tóc dài đườn, nhưng gương mặt lại gầy gò hốc hác, nói
chính xác hơn, trên mặt không còn chút thịt nào, chỉ còn lại một lớp da
bọc xương.
Đôi mắt thậm chí không hề có ánh sáng, chỉ có duy một màu đen sì kỳ dị, còn cả hàm răng đen
thui, cứ như vậy mà lộ ra bên ngoài,, trong miệng phát ra những tiếng
gầm gừ đáng sợ.
Thình...
Một âm thanh trầm đục, thi thể đột nhiên đứng thẳng người dậy khỏi quan
tài, lập tức tôi nhìn thấy trên người thi thể treo rất nhiều những miếng vải rách lua tua, đây có lẽ là quần áo của thi thể, nhưng chắc do thời
gian đã quá lâu, quần áo đều đã mục nát.
Thi thể đem đến cho tôi cảm giác sắp gặp nguy hiểm, nhưng khi tôi nhìn kỹ,
trên người thi thể lại không có lông trắng, cũng chẳng có lông đen,
chứng mình thi thể vừa không phải là bạch cương cũng chẳng phải là hắc
cương, vậy nó là thứ gì?
Lòng tôi cảm thấy cực kỳ nghi hoặc, nhìn Mễ Trần bên cạnh, sắc mặt anh ta cũng rất nặng nề.
- Đây là thứ gì, anh biết không?
Tôi gặng hỏi Mễ Trần.
Mễ Trần gật đầu, nói anh ta biết một chút, nhưng không nhiều, anh ta từng
nhìn thấy qua ghi chép giống với thi thể trước mặt kia trong tài liệu
của cục số chín.
Thứ này không
khác với cương thi là mấy, nhưng thi thể lại có chút khác biệt, gọi là
vu thi, chính là thi thể dùng vu thuật để chế luyện.
Điểm khác biệt giữa vu thi và cương thi là, tinh huyết toàn thân vu thi sẽ
bị hút cạn, chỉ còn lại một lớp da bọc lấy xương, hơn nữa vu thi còn
không cần hút tinh huyết để duy trì bản thân, cho nên điểm này khác đặc
biệt.
- còn những điểm không giống nhau khác, chỉ sợ phải đợi sau khi giao thủ xong mới biết được!
Tiếng nói của Mễ Trần truyền đến bên tai, lòng tôi bỗng nghẹn lại.
Vu thi trực tiếp nhảy vọt lên, nhảy ra khỏi quan tài, lúc này cũng đã
chứng minh được những gì Mễ Trần nói, trên người vu thi, đúng thật là
không có chút máu thịt nào, toàn bộ đều là da bọc xương.
Không thể không nói vu thuật kỳ dị đến đáng sợ, không ngờ còn có thể khiến
cho một xác chết khô vẫn hành động được, không sai, vu thi trước mặt,
chỉ có thể dùng từ xác chết khô để hình dung.
- mẹ nó chứ, bây giờ cũng không còn đường lùi rồi, chỉ đành đấu một trận
với thứ này thôi, tôi cũng muốn xem xem thứ này rốt cuộc có điểm nào
khác thường!
Nói xong, lòng tôi trùng xuống, kế đó trong tay xuất hiện một lá bùa Phá Sát, ném về phía vu thi.
- Cẩn thận một chút, lúc chiến đấu chúng ta cố gắng hỗ trợ nhau khống chế nó.
Mễ Trần nhìn tôi, cất tiếng nói, tôi gật đầu, sau đó cả người Mễ Trần đã lao lên trước.
Kiếm trong tay lóe lên hàn quang, đương nhiên là được lấy ra từ trên người anh ta, thấy vậy, tôi vội vã nhào lên theo Mễ Trần.
Vu thi há to miệng, phát ra những âm thanh cổ quái, lòng bàn tay với những bộ móng tay dài đườn cào về phía chúng tôi.
- Cẩn thận móng tay của nó, nếu bị nó cào rách da, sẽ phiền phức lắm đấy!
Mễ Trần nhắc nhở tôi một tiếng, tôi nhìn chằm chằm lòng bàn tay đang sắp tới gần, miệng hô to:
- Bùa Ngũ Lôi, tật!
Tiếng hô của tôi vừa dứt, một lá bùa đã bay lên trên không trung, hóa thành tia sét, đánh xuống người vu thi.
Mặc dù hiện tại khả năng nhìn trong bóng tối của tôi vẫn chưa quá tốt,
nhưng nếu muốn nhìn xem vu thi kia đang ở chỗ nào, cũng không vấn đề gì.
Ầm ầm...
Một tiếng vang chói tai truyền ra, một đạo lực lôi điện trong nháy mắt hiện ra trên không trung, đánh xuống vu thi bên dưới.
Lập tức, trên người vu thi toát những luồng khí đen, ngưng tụ lên trên đỉnh đầu của nó, lực lôi điện rơi lên trên luồng khí đen.
Một tiếng ầm ầm vang lên, ngay sau đó, lực lôi điện và khí đen đã biến mất không còn vết tích.
Nhìn thấy vậy lòng tôi kinh hãi, tôi hoàn toàn không ngờ tới, vu thi lại lợi hại đến vậy, uy lực của bùa Ngũ Lôi không phải là yếu, nhưng cứ như vậy mà bị ngăn lại một cách dễ dàng.
Có điều lúc này, tôi nhìn thấy một ánh hàn quang lóe lên, một luồng kiếm
khí chém xuống đỉnh đầu vu thi, Mễ Trần mượn cơ hội này để ra tay.
Nếu nói lúc trước là vì thực lực của tôi quá yếu, nhưng bây giờ là công
kích của Mễ Trần, tôi muốn xem xem vu thi có khả năng nhẫn nại đến mức
nào.
Sau đó, chính vào lúc trường kiếm của Mễ Trần chém xuống, đập vào người vu thi, lòng tôi bỗng dưng
kinh hãi, bởi vì tôi nhìn rất rõ, trên không trung lóe lên những tia
lửa.
Thân hình Mễ Trần loạng
choạng lùi ra sau, sắc mặt Mễ Trần cũng bất ngờ không thể tin nổi, hình
như chưa từng nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện thế này.
Đến ngay cả trường kiếm của Mễ Trần cũng không làm vu thi lung lay? Vừa rồi vu thi trực tiếp dùng cánh tay để ngăn trường kiếm của Mễ Trần.
Nhưng Mễ Trần chính là cao thủ trong cảnh giới Tiên Thiên đấy! Có điều lúc
này vu thi kia lại hoàn toàn không hề hấn gì, lẽ nào thực lực của nó đã
vượt qua cả Tiên Thiên?
Trong lòng đang kinh hãi đồng thời tôi cũng nghe thấy một tiếng gầm, phát hiện vu thi đã bổ nhào tới chỗ Mễ Trần.
Tôi đương nhiên không thể đứng nhìn Mễ Trần một mình chiến đấu với vu thi,
lòng trùng xuống, thân người lao ra, ấn kết trong tay bắt đầu biến động.
Khi vu thi đã đến trước mặt Mễ Trần, trường kiếm trong tay Mễ Trần vung lên, lại lần nữa đối kháng với vu thi.
Ấn kết trong tay đã biến đổi xong, linh khí trong người mạnh mẽ ngưng tụ
vào trong lòng bàn tay, cảm nhận thấy ấn kết đã ngưng tụ thành công, tôi lập tức đẩy ấn kết về phía vu thi.
- Ấn Ngũ Nhạc!
Một ngọn núi ngưng tụ bằng linh khí, bên trên có nhất nhiều những hàng phù văn lờ mờ, ép thẳng xuống người vu thi.
Lúc này vu thi và Mễ Trần đang mãi mê chiến đấu với nhau, dối với công kích đột ngột của tôi, vu thi gần như không có ý né tránh, nói đúng hơn, là không thể né được.
Ấn Ngũ Nhạc
đập vào phần lưng của vu thi, rầm một tiếng cực lớn, tôi thấy thân người vu thi hơi rung lên, cuối cùng dường như ấn Ngũ Nhạc cũng có tác dụng
đối vu thi.
Khi thân hình vu thi
rung lên, Mễ Trần nhắm trúng cơ hội, trường kiếm của Mễ Trần phát ra
luồng kiếm khí mãnh liệt, trực tiếp chém lên phía cổ của vu thi.
Sau đó, không đợi tôi vui mừng, tôi nhìn thấy trường kiếm tiếp xúc với phần cổ vu thi, bắn ra tia lửa, xem ra vu thi trước mặt dù bị dao súng tấn
công cũng không hề hấn gì.
Sắc mặt Mễ Trần khó coi, tôi và Mễ Trần tại thời giữa khoảng cách với vu thi.
- Làm thế nào bây giờ? Thứ này hình như khó đối phó hơn so với trong tưởng tượng của chúng ta!
Mắt tôi nhìn chằm chằm vu thi, cất tiếng hỏi Mễ Trần.
Bởi vì trước khi vào đây tôi đã nói rồi, lần này đều nghe theo chỉ đạo của Mễ Trần.
- Con mẹ nó, vu thi này rốt cuộc là quái vật phương nào, cho dù là cương
thi cùng đẳng cấp, đáng lẽ ra cũng đã bị tôi xử lý rồi, đây đúng là tà
môn!
Tiếng nói phẫn nộ của Mễ Trần vang lên, đồng thời tôi cũng nghe ra trong giọng điệu của anh ta có chút không cam tâm.
Đúng vậy, sau khi giao thủ, tôi cũng đã phát hiện, vu thi này, hình như còn
khó đối phó hơn cương thi rất nhiều, trường kiếm trong tay Mễ Trần không phải là kiếm bình thường, mà chính là pháp bảo.
- Mẹ nó, tôi không tin đấy, trên người thứ này rất định có điểm yếu, chỉ
là chúng ta tìm chưa ra mà thôi, chiến tiếp, tôi không tin không giết
nổi quái vật này!
Ánh mắt Mễ Trần lóe lên tia nhìn kiên định, hình như là không phục, tiếp tục xông lên.