Nợ Âm Khó Thoát

Chương 206: Hướng đi của người trong thôn

Suốt dọc đường, chúng tôi đều đi qua rất nhiều tòa kiến trúc cổ kính, cuối cùng đến một lầu các nhỏ nằm giữa lưng chừng núi.

Nơi này không thấy những lầu các mới khác, có lẽ đã khá cũ rồi, nhưng chỉ nhìn thấy vết tích của tháng năm, chứ nhìn không ra chỗ nào hỏng hóc.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên trên lầu các, treo một tấm biển đã cũ kỹ, trên tấm biển gỗ có ba chữ lớn, “Cửu Cung Các”.

Ba chữ này nhìn không ra khí thế hào hùng, ngược lại còn để lại ấn tượng rất bình dị tầm thường.

Tôi nhìn ba chữ này một lúc, cũng phát hiện, ba chữ này khiến cho người ta có cảm giác không biết phải diễn tả thế nào.

- Cục phó, Lý Nhất Lượng đến rồi!

Lúc này, tiếng Mễ Trần bỗng vang lên, tôi thấy thân người anh ta hơi khom xuống, cực kỳ tôn kính hành lễ vào trong lầu các, tiếng nói vô cùng kính trọng.

Két kẹt...

Đột nhiên, hai cánh cửa gỗ phía trước mở ra hai bên, phát ra như âm thanh ma sát, Mễ Trần nhìn tôi một cái, sau đó bước trước vào trong.

Tôi vội vàng theo sau, mà vừa vào trong phòng, tôi đã nghe thấy những âm thanh quen thuộc.

Cướp địa chủ, tôi cướp.

Gấp đôi!

Không gấp đôi!

Cả người tôi cứng đờ, lòng như bị đả kích, cái quái gì vậy? Đấu địa chủ*?

Đưa mắt nhìn, lập tức thấy trước mắt, ở trước một cái bàn, có một người đàn ông trung niên đang ngồi bên, mặc dù chỉ nhìn nghiêng, nhưng tôi cũng cảm nhận được khí thế anh hùng phát ra từ trên người ông ta.

Nhưng, lúc này trên gương mặt của người đáng lẽ phải rất nghiêm nghị kia, lại bắt đầu co giật, không không ngừng lèm bèm:

- Tao nổ chết mày, giết địa chủ của tao!

Tiếng nói vừa vang lên, lập tức đã nghe thấy âm thanh của hệ thống, vương nổ! Đùng đùng.

Ơ...

Lần này tôi hoàn toàn đứng hình, quay đầu nhìn Mễ Trần, phát hiện mặt mày anh ta rất bình thản, ra hiệu cho tôi đừng lấy làm lạ, sau đó chúng tôi đứng yên tại chỗ chờ đợi.

Trong lòng tôi mặc dù có chút khó tiếp nhận, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng đợi, đây chính là vị cục phó tính khí hơi xấu mà Mễ Trần nói với tôi sao?

Theo lý mà nói, cục phó chính là hai cánh tay của cục số chín?

Mấy phút sau, một âm thanh thất bại vang lên, chỉ thấy cục phó trước mặt trực tiếp ném điện thoại xuống mặt bàn.

- Đồng đội ngu như lợn, lại thua rồi, ba vạn xèng của tôi ơi!!!

Cục phó không ngừng phát ra những tiếng gầm gừ đầy ai oán, kế đó ông ta đứng dậy, chính vào lúc ông ta đứng lên, cái bàn trước mặt đã vỡ vụn, hòa thành một đóng bột gỗ, rơi xuống dưới mặt đất.

- Haiz, lại phải thay bàn rồi!

Cục phó nhíu mày, nhàn nhạt lên tiếng.

Cả người tôi đã bị những gì trước mặt dọa sợ đứng hình bất động, chân dính chặt tại chỗ.

Bởi vì bàn gỗ kia đã vỡ vụn, tôi nói là vụn, không phải là vỡ thành từng miếng như bình thường, mà là hóa thành một đống bột, nếu như chỉ dùng một tay đập vỡ bàn thành mấy miếng, tôi cũng làm được, nhưng những gì trước mắt, không đơn giản như vậy.

Muốn làm được như thế, đầu tiên cần phải có thực lực thượng thừa, sau đó là chuẩn xác của linh khí.

Lần này, tôi đã biết, Mễ Trần nói tính khí khá xấu là có ý gì rồi, lúc này Mễ Trần cũng nói thầm vào tai tôi.

- Lúc đầu những cái bàn ở đây đều làm bằng gỗ đàn hương xịn, nhưng từ khi cục phó lên chức, đã làm hỏng bàn gỗ đàn hương đầu tiên, về sau toàn bộ đều chuyển thành mười cái bàn bình thường như thế này.

Nghe vậy khóe miệng tôi khẽ co giật, thực quá đỗi kỳ cục.

- Cơm trắng*, mau đổi cho tôi cái bàn khác!

Tiếng nói của cục phó bỗng vang lên, Mễ Trần vội vàng xông tới, dùng tốc độ trong vòng một nốt nhạc quét dọn đóng bột gỗ dưới đất, sau đó lao như bay ra ngoài.

Lập tức, trong phòng chỉ còn lại tôi và cục phó.

- Thằng nhóc kia, anh là Lý Nhất Lượng hả?

Đột nhiên, tiếng nói của cục phó vang lên, cũng có thể là do sự việc lúc nãy, cả người tôi bỗng run rẩy.

- Chính là cháu đây ạ, đúng rồi tiền bối, Mễ Trần vẫn chưa nói cho cháu biết quý danh của ngài, không biết phải xưng hô thế nào?

Hiện tại tôi vẫn chưa phải là người của cục số chín, cho nên tôi thấy, gọi là tiền bối thì có vẻ hợp lý hơn.

- Tần Liễu Thanh, tôi nghe nói thằng nhóc này vẫn chưa muốn gia nhập vào cục số chín của tôi? Hình như khá kiêu ngạo đấy nhỉ? Xem thường cục số chín của tôi hay là làm sao?

Đột nhiên, tiếng cục phó Tần truyền tới, lòng tôi giật một cái, đến rồi? Mới vào đã là một màn chỉ trích, đây là muốn gọi tôi tham gia vào cục số chín sao?

Cục phó Tần quả nhiên là một người đáng sợ, thảo nào Mễ Trần nói tính khí ông ta khá xấu?

- Cục phó Tần đừng nói vậy, con người cháu, thích chơi bời lêu lổng, đây chẳng phải là vì sợ tham gia vào cục số chín rồi càng gây thêm phiền phức hay sao ạ?

Tôi cười khì khì, cất tiếng nói với cục phó Tần, mà sau khi nói xong, tôi cũng chú ý đến thay đổi trên gương mặt của ông ta.

- Hứ, trong lòng thằng nhóc anh nghĩ cái gì tưởng giấu được tôi sao? Có phải sợ chịu ràng buộc không? Nói thật với anh, cục số chín mặc dù là tổ chức của quốc gia, nhưng vẫn chưa có ai điều khiển được cục số chín, hiểu chưa? Nói thông tục một chút, cục số chín chẳng qua cũng chỉ là một môn phái mà thôi, chỉ có điều, những gì chúng tôi làm là bảo vệ sự an toàn cho nhân dân nước nhà.

Cục phó Tần hừ một tiếng, cất lời, tôi hơi ngơ ra, vội vàng gật đầu nói “vâng”.

- Được rồi, qua đây ngồi đi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng.

Đột nhiên, cục phó Tần chuyển chủ đề ngay, khiến tôi chẳng kịp phản ứng, tôi nhìn thấy cục phó Tần chỉ ghế gỗ trước mặt, lúc này đã không còn bàn nữa, vừa rồi đã bị cục phó Tần đập tan.

Tôi không nói gì, đi tới ngồi xuống trước mặt cục phó Tần, tôi phát hiện ánh mắt của ông ta rơi vào trong lòng tôi.

- Cậu nhóc, trong lòng có cái gì đấy?

Tôi ngơ người, sau đó kêu tiểu hồ ly thò đầu ra, nói với cục phó Tần, đây là vật nuôi của một người bạn nhờ tôi chăm sóc hộ.

- vật nuôi?

Cục phó Tần nhíu mày, biểu hiện của ông ta giống hệt với lão Doãn, hình như có chút ngạc nhiên đối với vật nuôi như thế này.

- He he, vật nuôi này có chút thú vị.

Cục phó Tần cười cười nói, tôi cảm nhận được tiểu hồ ly trong lòng hơi co rúm người lại, tôi không hiểu ý của cục phó Tần, nhưng cũng không hỏi.

Kế đó, cục phó Tần lại lên tiếng:

- Cậu nhóc, chuyện thôn nhà cháu mất tích, chúng tôi đã có chút manh mối, có điều chỉ là phán đoán, cũng không dám chắc chắn.

Lòng tôi bỗng vui mừng, tôi thật không ngờ, cục phó Tần lại nói đến vấn đề này, tôi mừng ra mặt, trực tiếp hỏi cục phó Tần:

- Cục phó Tần, là thật sao?

Tần Liễu Thanh gật đầu, sau đó nhìn tôi hỏi:

- trước lúc vào đây, có lẽ Mễ Trần đã nói với cháu về chuyện tổng cục của cục số chín rồi phải không?

Tôi gật đầu, đúng là lúc trước Mễ Trần đã giải thích với tôi, cục số chín nằm trong một thế giới nhỏ.

Bỗng nhiên, tôi giật nảy mình, thế giới nhỏ, lẽ nào, người trong thôn chúng tôi đều đã đi vào trong một thế giới nhỏ nào đó rồi sao?

Hình như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi, cục phó Tần gật đầu:

- Cháu đoán không sai, đấy cũng là phán đoán của cục số chín, chúng tôi đến thôn nhà cháu điều tra rồi, không có bất kỳ dấu vết nào cả, chỉ có thế giới nhỏ mới làm được điều như thế.

- Tất cả mọi người đều mất tích trong một đêm, đi vào bên trong thế giới nhỏ, lập tức thế giới ấy đã bị khóa lại, cho nên thế giới bên ngoài căn bản không thể tìm ra bất kỳ dấu vết nào.

Lúc này, Tần Liễu Thanh tiếp tục lên tiếng giải thích với tôi.

Lòng tôi bắt đầu nghĩ ngợi, thế giới nhỏ? Nhưng thế giới nhỏ ở đâu ra chứ? Thôn chúng tôi thế mà lại có một thế giới nhỏ, điều này quá đỗi kinh ngạc.

Tôi nhìn Tần Liễu Thanh, hỏi:

- cục phó Tần, vậy có điều tra ra chút dấu vết nào của thế giới nhỏ không?

Nhưng khi tôi nói xong, Tần Liễu Thanh lại lắc đầu, ý nói không điều tra ra, không có dấu vết gì sao?

- Cậu nhóc đừng bày ra cái bộ mặt khóc tang như thế, mặc dù không tìm thấy dấu vết, nhưng phán đoán của cục số chín, có khả năng rất cao, nếu không biết vị trí cánh cửa không gian của thế giới nhỏ ở đâu, căn bản rất khó suy đoán, cho nên điều này rất bình thường, nếu không cũng khó mà giải thích hiện thượng biến mất trong một đêm.

Tần Liễu Thanh nhìn tôi, cất tiếng an ủi.

Nhưng lòng tôi thì vẫn đang suy nghĩ chuyện thôn chúng tôi, gật đầu với Tần Liễu Thanh, lúc này Mễ Trần tiến vào trong, trong tay đang bê một cái bàn.

Đặt xuống trước mặt chúng tôi, lúc này, Tần Liễu Thanh cũng đứng dậy.

- Cậu nhóc, điều kiện của cháu mặc dù chúng tôi đã chấp nhận, nhưng có thể vào cục số chín hay không, còn nằm ở sự kiên nhẫn nơi cháu, chỉ có thông qua khảo nghiệm, mới có thể trở thành người của cục số chín.

Cuối cùng, Tần Liễu Thanh mới nói đến vấn đề chính, lòng tôi bắt đầu cảm thấy nặng nề, gật gật đầu mới Tần Liễu Thanh.

- Cảm ơn cục phó Tần đã nhìn trúng, cháu nhất định dốc cạn sức lực!

Mặc dù không biết kiểm nghiệm của cục số chín là gì, nhưng đại khái cũng nghe Mễ Trần nói qua, đây là cuộc khảo nghiệm tâm địa, xem trong tâm có cất giấu tà tính hay không.

Người như vậy, cục số chín không nhận, bởi vì người có dã tâm, lúc nào cũng tồn tại một loại nguy hiểm, người như vậy nếu sinh ra lòng phản bội, vào những lúc quan trọng rất có khả năng gây ra chuyện lớn.

- Được rồi, đi theo tôi, tiếp theo đây, phải xem bản thân cháu rồi.

Tần Liễu Thanh đứng dậy, hay tay để ra sau, nói với tôi, sau đó ông ta đi sâu vào trong lầu các.

Phía sau có một màn chắn, mà tôi và Mễ Trần thì đi theo sau Tần Liễu Thanh.

Đi xuyên qua màn chắn, tôi thấy ở đây có một cánh cửa bằng đồng xanh, trong tay Tần Liễu Thanh xuất hiện một miếng lệnh bài hình tròn, sau đó đặt lên bên trên cửa.

Một âm thanh trầm đục phát ra, cửa đồng xanh từ từ mở ra.

Chú thích*

1. Đấu địa chủ: mọi người có xem phim “thần bài Macao” không? Trong phim chính là chơi bài đấu địa chủ ( landlords - bài tú lơ khơ), là một dạng chơi bài có ba người chơi (số lượng người chơi càng nhiều hơn thì các bộ bài được sử dụng cũng nhiều hơn).... 2 Nông Dân sẽ đấu bài với Địa Chủ, nếu Địa Chủ hết bài trước thì Địa Chủ thắng, còn 1 trong 2 Nông Dân ai hết bài trước thì 2 người đó thắng. Bài dùng cả Joker, và cũng là con to nhất. (cần tìm một bạn nam cao to không đen hôi đến Macao đánh bài với mình:v)

2. Cơm trắng: lại là một lỗ hổng mà ngay từ đầu mình quên không giải thích cho mọi người, Mễ Trần có biệt danh là cơm trắng là bởi vì tên tiếng Trung nguyên gốc là 米尘, mà trong tiếng Trung cơm trắng là 白米饭,bởi có chung một chữ 米 cho nên mọi người đặt cho anh ấy cái tên như vậy ha.