Tôi nhìn giáo sư Lâm, liên tục hỏi thêm vài câu, ông ta đều nói không biết, tôi nhìn ánh mắt của ông ta, cũng biết không phải nói dối.
Cảm thấy hơi buồn bực, trong lòng vẫn còn hai câu hỏi cuối cùng.
- Còn hai vấn đề nữa, thứ nhất, ông có biết thứ ở bên dưới thành cổ là gì không?
Đây là nỗi hoài nghi lớn nhất trong lòng tôi từ sau khi đến Nop Lor, mặc dù tôi không biết, nhưng tôi lờ mờ nhận thấy, bên dưới thành cổ, nhất định có thứ gì đó rất lợi hại.
Với
lại, Lý Tuyết Nhi cũng đã nói với chúng tôi, bởi vì tôi lấy đi trân châu huyết sát, đã phá hoại trận pháp của mười hai vu sư.
Lý Tuyết Nhi nói, sau khi mất đi thăng bằng, sẽ khiến thứ kia xuất thế
nhanh hơn, cho nên tôi cực kỳ tò mò, bên dưới rốt cuộc có thứ gì.
Sau khi tôi hỏi xong, sắc mặt giáo sư Lâm lập tức trở lên nặng nề, một lúc sau, mới cất tiếng:
- Việc này tôi cũng không biết, nhưng tôi nhìn được ra, khi nói đến thứ ở dưới thành cổ, lão Bao, thậm chí là người trong tổ chức, đều vô cùng
kính nể.
Tôi ít nhiều cũng đoán ra đáp án của giáo sư Lâm, xem ra ông ta không biết gì, nhưng câu cuối, lại là một tin tức có giá trị.
Tổ chức của giáo sư Lâm, không ngờ lại kính nể thứ đó? Vậy thứ bên dưới thành cổ là cái gì cơ chứ?
- Vấn đề cuối cùng, lão Bao nói Lý Tuyết Nhi là người nhà họ Lý, ông biết bao nhiêu về gia tộc ấy?
Nghĩ một lát, tôi đem câu hỏi cuối cùng trong lòng mình nói ra.
Giáo sư Lâm ngẫm nghĩ, sau đó nói, ông ta cũng không biết quá nhiều về nhà
họ Lý, chỉ biết, nhà họ Lý hình như ở trong đạo môn,là một trong những
gia tộc lớn trong giới tu đạo, cả một gia tộc đều cha truyền con nối,
tồn tại qua rất nhiều năm.
Sau
khi hỏi xong những thắc mắc trong lòng, tôi hít sâu một hơi, nghĩ đi
nghĩ lại một hồi, chắc chắn đã không còn chuyện để hỏi giáo sư Lâm nữa,
cuối cùng bèn siêu độ linh hồn ông ta.
Nhà họ Lý, Lý Tuyết Nhi kia cũng không biết tham gia vào trong tổ chức của
hội người giáo sư Lâm từ lúc nào, hoặc có thể ngay từ lúc bắt đầu, mục
đích của Lý Tuyết Nhi đã là cùng đám người giáo sư Lâm đi vào trong
thành cổ, lấy thứ mà cô ta mong muốn.
Hiện tại Lý Tuyết Nhi đã lấy được đồ, đó là thứ đồ gì tôi cũng chẳng có thời gian để đi suy nghĩ.
Chuyến đi đến Nop Lor hết một tháng, tôi cảm thấy tu vi của mình hình như đã
có tiến bộ, nhất là đã cảm nhận được chướng ngại chắn ở tầng tiếp theo.
Tôi thức thông đêm tìm cách đột phá, sáng sớm ngày kế tiếp, khi tôi mở mắt
ra, cũng thở hắt ra một hơi, một luồng khí toát ra từ trong miệng, hóa
thành hình mũi tên bắn thẳng lên phía trước, trong khoảng vài ba giây
liền tan biến đi mất.
- Trúc Cơ cấp bốn rồi sao?
Xem ra chuyến đi lần này không phải là không có thu hoạch.
Tu vi của tôi đột phá, Phương Trình Chu vốn dĩ đã bị áp chế rất nhiều, cũng lập tức đột phá lên Lệ quỷ cấp bốn.
Thật ra là tại tôi đã ngáng đường Phương Trình Chu, lúc ở trong thành cổ,
hắn đã nuốt một con lệ quỷ, vốn dĩ thực lực của lệ quỷ cao hơn hắn, hắn
nuốt lệ quỷ, nếu như không có hạn chế, chỉ sợ đã lập tức tăng lên thêm
hai đến ba cấp.
Nhưng nguyên nhân bởi vì kế ước giữa hai chúng tôi, hắn nhất định phải chịu hạn chế của tôi.
Chỉ có thể yếu hơn, chứ không thể mạnh hơn tôi, đối với điều ấy Phương
Trình Chu cũng không oán trách, hắn nói thẳng, nếu không đi theo tôi,
hắn thực sự không biết đến bao giờ mới có thể đạt đến trình độ như thế
này, thậm chí, tôi còn cho hắn cơ hội trở thành quỷ tu.
Ngày thứ hai, tôi đi tới trường báo danh, chuẩn bị tiếp tục đến lớp, vừa mới vào nhập học, tôi đã làm lỡ việc học cả tháng trời, tiếp theo đây, tôi
thật sự không dám làm chậm trễ chuyện học hành nữa rồi.
Xuống tầng đi tới trường báo danh, tôi thấy khách thuê phòng trong nhà Hoàng
Tiểu Tiên lại đổi mới một loạt, không sai, lúc tôi vừa đi đã thay một
đợt, nhưng hiện tại lại là một loạt người xa lạ khác.
Nhưng tôi cũng không để ý, tới trường, Dương Nặc mặt mày tò mò hỏi tôi, lần
này chúng tôi đi xa một tháng, đã gặp phải những chuyện gì?
Tôi cười cười, trả lời qua loa, nói muốn biết thì về nhà mà hỏi bố cô ta,
Dương Nặc bực mình lườm tôi một cái, sau đó chuyển chủ đề, nói sau khi
trở về tâm trạng của bố cô ta không tốt lắm.
Kỳ thực tôi cũng khá hoài nghi vấn đề này, nhưng tôi không nói gì với
Dương Nặc. Hỏi một lát, Dương Nặc cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Khoảng thời gian tiếp theo, tôi phải đặt tâm tư vào chuyện tu luyện và học
hành, có điều tôi phát hiện mấy ngày hôm nay Hoàng Tiểu Tiên chưa từng
xuất hiện qua.
Tôi quay lại đã
được mấy ngày rồi, đều không nhìn thấy bóng dáng Hoàng Tiểu Tiên đâu,
cũng không biết người con gái ấy đã đi đâu rồi? Tôi gọi điện cho Hoàng
Tiểu Tiên, nhưng không liên lạc được.
Thực lực đã tăng lên Trúc Cơ cấp bốn, Tang Sinh Kinh lại tiếp tục hiện ra
một trang mới, nhưng trong trang này lại không phải là bùa chú và đạo
thuật, mà là một trận pháp.
Tên
gọi Ngũ Hành Sinh Sát Trận, nhưng tôi tạm thời vẫn chưa bắt tay vào
luyện tập, bởi vì Ngũ Hành Sinh Sát Trận cần một vài thứ đồ đặc biệt để
chế luyện trận cơ, trận cơ tổng cộng có 33, trong đó Ngũ Hành là chủ, 27 trận cơ khác là phụ trợ.
Tất cả
có 33 trận cơ, những thứ này chắc chỉ có ở chỗ lão Doãn mới tìm thấy,
thời gian một tuần trôi đi, hôm nay vốn dĩ tôi đang định chuẩn bị đến
chỗ lão Doãn.
Những vẫn chưa về đến nhà, đã nhận được điện thoại của Dương Hùng, ông ấy mời tôi đến nhà cùng uống trà.
Nghe vậy tôi hơi ngây ra, mãi sau mới phản ứng lại, xem ra trong khoảng một
tuần, Dương Hùng cũng đã điều chỉnh bình ổn tâm trạng của bản thân.
Tôi không từ chối, bắt xe đến nhà Dương Hùng, sau khi đến, Dương Nặc đứng ở cửa đợi tôi, trực tiếp dẫn tôi vào trong thư phòng của Dương Hùng.
- Bác Dương, bác vẫn khỏe chứ ạ!
Vừa vào phòng, tôi đã lên tiếng trước, Dương Hùng đang pha trà, thấy tôi tiến vào, cũng ngẩng đầu lên cười cười.
- Nhất Lượng đến rồi, ngồi xuống trước đi!
Ngồi xuống trước mặt Dương Hùng, ông ấy bưng đến cho tôi một chén trà, ra
hiệu mời tôi uống, khi tôi vừa nhấc chén trà lên, Dương Hùng bỗng cất
tiếng:
- Nhất Lượng, không biết cháu có tin trường sinh bất lão không?
Lời nói của Dương Hùng khiến động tác trên tay tôi hơi khựng lại, uống xong trà trong chén, tôi nhìn Dương Hùng, thấp giọng nói:
- Bác Dương, lời này hiểu thế nào?
- Cháu là một người tu đạo, bác cảm thấy đáp án của câu hỏi này nếu là nói ra từ trong miệng cháu, bác cũng dễ chấp nhận hơn.
Dương Hùng nhìn tôi, trầm giọng nói, nói xong lại rót cho tôi thêm chén trà thứ hai.
Vẻ mặt của Dương Hùng rất nghiêm túc, lông mày hơi nhíu lại, hình như đang trầm tư, tôi không vội vàng trả lời câu hỏi của ông ấy, nghĩ ngợi rất
lâu, mới cất tiếng:
- Bác Dương,
mặc dù cháu là một người tu đạo, nhưng trong kiến thức của cháu, kỳ thực cháu không quá tin vào chuyện trường sinh bất lão, tu đạo có thể sống
lâu tăng thọ, nhưng trường sinh, thực sự có chút hoang đường.
Nói xong, tôi nhìn Dương Hùng, bởi vì tôi biết, Dương Hùng nếu đã hỏi tôi như vậy, nhất định là có lý do.
Dương Hùng nhíu mày, im lặng rất lâu, mới thở dài một tiếng, sau đó nói:
- Con đường tơ lụa phồn thịnh vào giao đoạn đầu của triều Đường, lúc đó
tổ tiên nhà họ Dương nhà bác là một trong những quan viên được phái đi
qua con đường tơ lụa, lúc đầu, tổ tiên chỉ là một tiểu tướng trong đội
quân, nhiều năm sau, tổ tiên mới dần dần thăng chức lên làm tướng lĩnh.
- Trong ký ức của tổ tiên, lần đầu tiên gặp mặt quốc vương của vương quốc Lâu Lan, diện mạo nhìn chưa đầy ba mươi, đúng ba mươi năm sau, gương
mặt của một người lại vẫn không chút thay đổi.
- Tổ tiên nhiều lần do thám, trong hoàng gia Lâu Lan, hình như đang nắm trong tay một thứ có liên quan tới trường sinh.
Nói đến đây, Dương Hùng bỗng dừng lại, đưa mắt nhìn tôi, nghe vậy tôi hơi
ngơ người, cũng nhìn Dương Hùng, lẽ nào, đây là mục đích Dương Hùng tới
Lâu Lan sao?
Có điều rất nhanh,
tôi đã tìm ra một lỗ hổng trong câu chuyện này, nếu trong Lâu Lan cổ
quốc thực sự tồn tại bí truyền trường sinh bất lão, vậy bọn họ làm thế
nào để tồn tại giữa rất nhiều quốc gia cường mạnh khác xung quanh qua
nhiều năm lịch sử đến như vậy?
Theo lý mà nói, trường sinh bất lão hầu như đều là mục tiêu theo đuổi của
bất kỳ kẻ cầm đầu nào, nếu như biết hoàng gia Lâu Lan cổ quốc có thứ như thế, chẳng nhẽ những vị hoàng đế nước khác không để ý? đánh chết tôi
cũng không tin.
Tôi nói nghi hoặc trong lòng mình ra, Dương Hùng lại vừa cười vừa lắc đầu, nói:
- Nhất Lượng, cháu thực sự cho rằng chưa có ai nhắm vào Lâu Lan sao?
Ngược lại, ghi chép trong cuốn nhật ký mà tổ tiên truyền lại, rất nhiều, thậm chí ngay cả Đại Đường cường thịnh khi đó.
- Nhưng, khiến tất cả mọi người đều không ngờ tới là, những người được
phái đi, một đi không trở lại, Lâu Lan vẫn là một vương quốc kỳ bí, gần
như không hề kinh sợ bất kỳ quốc gia nào, nhưng tất cả đều chỉ là ghi
chép.
- Một đời người ngắn ngủi
mấy chục năm, ai không muốn theo đuổi một vài thứ chứ, đây cũng là nuối
tiếc của tổ tiên, cuốn nhật ký vẫn được truyền qua hết đời này đến đời
khác, rất nhiều người trong gia tộc đều không hề để ý, nhưng khi đến đời bác, bác lại cảm thấy không cam tâm.
- Nếu nói về tiền, Dương Hùng bác đây không phải là phú ông hay tỉ phú,
nhưng chắc chắn cũng không thiếu tiền, chỉ duy nhất có hứng thú với thứ
bên trong cuốn nhật ký của tổ tiên, nhưng hoặc cũng có thể, những thứ
này, cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng Nam Kha*.
Nói xong, Dương Hùng nhấc chén trà trước mặt lên, một ngụm uống cạn.
Lúc tôi đi khỏi nhà Dương Hùng đã sắp mười hai giờ, xem ra Dương Hùng đã
nghĩ thông rất nhiều chuyện, đối với thứ gọi là trường sinh, sau này có
lẽ Dương Hùng không còn luôn luôn chấp niệm nữa.
Đối với một doanh nhân như Dương Hùng, đây là một chuyện tốt, mà trước lúc
đi Dương Hùng cũng đã nhét chi phiếu 50 vạn tiền hoa hồng còn lại vào
tay tôi.
Từ chối ý tốt đưa tôi về của Dương Nặc, bởi vì thời gian này, chính là thời cơ đẹp nhất để tới phố đồ cổ tìm lão Doãn.
Chú thích*:
1, giấc mộng Nam Kha: Người xưa vẫn thường nhắc đến “Giấc mộng Nam Kha”, chính là chỉ về những thứ
vô thực, những thứ vượt xa tầm tay với của con người. Kỳ thực, điều nó
muốn ám chỉ nhất chính là “nhân sinh như mộng ảo”, đời người như một
giấc chiêm bao