Nợ Âm Khó Thoát

Chương 194: Thi vương

Nắp quan tài bị đập văng ra, sau đó rơi mạnh xuống dưới đất, một đống bụi bay lên mù mịt, nắp quan tài nằm dưới đất kia không ngờ đã bị nứt toác.

Một luồng khí thế lạnh lẽo khủng bố cũng phát ra từ trong quan tài, tôi phát hiện, lúc này trong quan tài đang toát ra một luồng thi khí màu xanh lục.

Gừ!

Một tiếng gầm khàn khàn bỗng vang lên, đồng thời, tôi nhìn thấy có một thi thể toàn thân bao trùm một màu xanh, đang ngồi bật dậy từ trong quan tài.

Đôi mắt của thi thể trợn ngược, tròng mắt như sắp rơi ra khỏi hốc mắt, thậm chí từ trong đôi tròng mắt kia còn đang chảy ra hai hàng dịch thể.

Nhìn thôi cũng thấy ớn lạnh, lúc trước có nắp quan tài đậy lại, khí mùi của cương thi không quá nặng, nhưng hiện tại, khí thế khủng bố đã bạo phát hoàn toàn.

Bộ móng tay đen sì dài đườn, nhưng lại nhìn vô cùng cứng cáp, tôi nhìn nắp quan tài dưới đất, có rất nhiều vết cào, có lẽ đều là do bộ móng kia làm ra, đó chính xác là quan tài đồng, chứ không phải gỗ.

Chỉ cần nghĩ cũng biết bộ móng tay kia có lực công kích khủng khiếp đến mức nào, lúc này, cương thi toàn thân xanh lè đang nhìn tôi chằm chằm, khiến cả người tôi cảm thấy không thoải mái.

- Cẩn thận, đó là thi vương, bằng với kẻ mạnh trên cả cảnh giới Tiên Thiên.

Tiếng nhắc nhở của Lý Tuyết Nhi vang lên, nghe vậy cả người tôi cứng đờ, thi vương?

Không ngờ thứ này lại là thi vương? Tôi nói sao mà trên người gã không có lông đen, đó là đặc điểm của hắc cương, mà gã, chẳng ngờ đã biến thành thi vương rồi, vượt xa cả hắc cương.

Hơi thở của tôi trở lên dồn dập, bởi vì tôi cảm nhận được, thứ này không còn chỉ đơn giản là khó nhằn nữa, thi vương?

Âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, bên cạnh xuất hiện hình bóng của Phương Trình Chu, hắn ra hiệu, đã giải quyết xong Ngô Quân, tôi nói với hắn qua linh cảm, bảo hắn chú ý giáo sư Lâm.

Lát nữa tôi giữ chân gã thi vương, để hắn đối phó giáo sư Lâm, xem xem có thể uy hiếp ông ta, khống chế thi vương hay không.

Nhưng đây chẳng qua chỉ là một biện pháp cứu vãn tình thế, bởi tôi biết, giáo sư Lâm chỉ là một người phàm, ông ta muốn khống chế thi vương, khả năng là 0 phần trăm, cho nên cũng không dám hy vọng quá nhiều.

- giết đi, giết chết lũ chúng nó!

Lúc này, giáo sư Lâm bỗng đứng dậy khóe miệng còn dính chút máu tươi, ánh mắt thâm độc nhìn tôi, cất tiếng.

Lòng tôi giật thót một cái, lẽ nào ông ta thực sự khống chế được thi vương, ngay lập tức, Phương Trình Chu cũng xông tới chỗ giáo sư Lâm.

Nhưng vừa nhào tới, thân hình thi vương đã bước sang ngang, đứng ngay trước mặt Phương Trình Chu, một tay quét ngang qua thân người hắn.

Tốc độ của thi vương nhanh đến đáng sợ, Phương Trình Chu chẳng kịp phản ứng, đã bị một tay của thi vương đánh trúng, cả người bay ngược về phía tôi.

Thân hình Phương Trình Chu đã trở lên trong suốt, chỉ đập một cái, đã khiến Phương Trình Chu trọng thương đến mức này, lòng tôi cả kinh, đây là thực lực của thi vương sao?

Nghĩ đến điểm này, tôi vội vàng kêu Phương Trình Chu mau chui vào dấu vết trên cổ tay tôi, trận chiến tiếp theo, Phương Trình Chu cũng không giúp được gì, nói không chừng chỉ cần không chú ý một chút là sẽ bị đánh tan hồn phách.

Sau khi Phương Trình Chu biến mất, tôi trở thành mục tiêu duy nhất của thi vương, ánh mắt thâm độc của gã lướt khắp người tôi một vòng, lòng tôi bỗng cảm thấy nặng nề.

Đoàng đoàng đoàng...

Bỗng sau lưng truyền tới tiếng súng, có điều súng đạn đều bắn vào người thi vương, tôi quay đầu lại, là Đường Dũng, không biết Đường Dũng lấy ở đâu ra một cây súng trường xung kích.

Nhưng những viên đạn bắn lên trên người thi vương, lại tóe ra tia lửa.

Kế đó, chẳng có bất kỳ tác dụng gì, đạn, không thể làm thi vương bị thương.

Thình!

Lập tức, đồng tử tôi hơi co lại, tôi nhìn thấy thi vương ra sức đạp chân xuống dưới đất, viên gạch dưới đất vỡ nát, lộ ra một cái hố lớn.

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy hoa mắt, một bóng hình màu xanh trực tiếp phóng vụt tới trước mặt, tay tôi đã sớm chuẩn bị sẵn ấn kết.

- ấn Ngũ Nhạc! Ngưng tụ!

Miệng hô lớn một tiếng, trước mặt tôi từ từ hiện ra một ngọn núi nhỏ, khi ngọn núi xuất hiện, ấn kết trong tay mạnh mẽ đánh ra.

Ấn kết hình ngọn núi bay tới trước mặt thi vương, đập thẳng vào phần ngực của gã.

Một âm thanh trầm đục vang lên, ngực thi vương hơi lõm vào trong, thân hình gã loạng choạng lùi ra sau mấy bước.

Tôi chưa kịp vui mừng, đã nhìn thấy chỗ vốn dĩ bị ấn Ngũ Nhạc đánh lõm vào trong, bỗng khôi phục lại trạng thái ban đầu, thi vương ngẩng đầu lườm tôi, rõ ràng đã rất phẫn nộ.

Lập tức, tôi không do dự lấy ra một lá bùa Liệt Dương, khi thi vương xông đến, bùa Liệt Dương trong tay cũng bay ra ngoài.

Tôi đã được chứng kiến uy lực của bùa Liệt Dương, rất khủng bố, nhưng lúc này đang phải đối phó với thi vương.

Bùa Liệt Dương phát ra nhưng tia sáng bạc kim trên không trung trong cung điện đá, ánh sáng bạc kim chiếu xuống người thi vương, phát ra những tiếng “xi xi xi”.

Trên người thi vương toát ra những làn khói xanh, trên mặt thi vương đã lộ ra vẻ đau đớn, có điều nhìn phần mặt đang nhắn nhó vặn vẹo của thi vương, tôi mới biết, lần này, tôi đã chọc gã điên lên thật rồi.

Lòng tôi kinh hãi, nhìn thi vương đang xông đến, linh khí trong người cũng điên cuồng truyền ra, trong tay lại lần nữa ngưng tụ thành ấn Ngũ Nhạc.

Hiện tại, ấn Ngũ Nhạc và bùa Liệt Dương là lực tấn công mạnh nhất của tôi rồi. Một bàn tay xanh lè đã vung tới trước mắt tôi, bùa Ngũ Nhạc trong tay cũng phóng ra, đập vào bàn tay.

Một luồng sức mạnh khủng bố lập tức truyền thẳng vào trong cánh tay tôi, tôi bị lực phản kích hất bay ngược ra sau.

Cảm thấy cổ họng mằn mặn, một ngụm máu tươi phun thẳng ra khỏi miệng.

Thi vương, thực sự quá mạnh, kẻ mạnh hơn cả cảnh giới Tiên Thiên, tôi cảm thấy hiện tại toàn thân mình đã không còn nhiều sức lực, nhưng thi vương vẫn nhìn tôi chằm chằm, giây tiếp theo, lại lao tới.

Ngay lúc này, tôi bỗng nhìn thấy một thân hình bay đến, rơi lên người thi vương trước mặt, tôi cũng nhìn thấy trên đỉnh đầu người ấy, bắt đầu ngưng tụ một luồng khí thế đáng sợ.

Chính là Lý Tuyết Nhi, cô ta lợi dụng lực phản kích giữa trận chiến với lão Bao, mau chóng phóng tới chỗ tôi, muốn giúp tôi giải vây.

- thượng cổ Hồng Tước, trợ tôi thần uy, ngưng!

Tiếng hô của Lý Tuyết Nhi vừa dứt, trên đỉnh đầu của cô ta không ngờ đang ngưng tụ một con chim Hồng Tước lửa, khi Hồng Tước xuất hiện, ngẩng đầu lên trên phát ra một tiếng kêu.

Hồng Tước lửa lập tức phóng tới tấn công thi vương.

Thi vương há to miệng, một luồng thi khí màu xanh toát ra từ trong miệng gã, bay về phía Hồng Tước.

Hai luồng công kích đập vào nhau, khí lưu khủng bố tức khắc dâng trào khắp không gian, chính vào lúc này, thân hình Lý Tuyết Nhi bay ra, còn thi vương phía đối diện cũng loạng choạng lùi ra sau.

Lòng tôi kinh hãi nói không thành lời, Lý Tuyết Nhi có thể chống trả thi vương, không thể không nói, Lý Tuyết Nhi mạnh khủng khiếp, nhưng công kích vừa rồi, Lý Tuyết Nhi vẫn nằm bên thế hạ phong, cho nên tình hình vẫn không lạc quan.

Hiện tại, nếu muốn xoay chuyển tình thế, vậy chỉ đành giải quyết trước một trong hai, tôi quay ngoắt đầu nhìn lão Bao, sắc mặt ông ta u ám, khí thế trên người, còn mạnh bạo hơn cả Hàn Đại Lương mà tôi gặp phải lúc trước.

Hàn Đại Lương là kẻ mạnh trong cảnh giới Tiên Thiên cấp bốn, chứng minh, thực lực của lão Bao, còn mạnh hơn cả Tiên Thiên cấp bốn.

Tôi đứng dậy, đi tới chỗ lão Bao.

- Cậu có được không?

Lý Tuyết Nhi như đoán ra suy nghĩ trong lòng tôi, vội vàng gặng hỏi.

Tôi cười khổ, nói không được cũng phải được, cũng không thể để Lý Tuyết Nhi một mình chống lại hai tên kia, lại nói, đối phó lão Bao, cũng dễ hơn đối phó với thi vương.

Lòng tôi trùng xuống, đứng trước mặt lão Bao.

- Thằng nhãi con, mày muốn đối phó tao? Đúng là tự tìm đường chết!

Sắc mặt lão Bao không vui nhìn tôi, cất tiếng chế giễu tôi, nhưng tôi lại chẳng hề để ý.

- Nói nhiều vô ích, tới đi!

Tôi hô lên một tiếng, trong tay xuất hiện hai lá bùa Liệt Dương, ném về phía lão Bao, kì thực bùa Liệt Dương còn có tác dụng đối với quỷ và cương thi, nhưng đối với những người cùng tu đạo, lại không có bất kỳ tác dụng gì.

Quả nhiên, lão Bao chỉ nhíu mày nhìn bùa Liệt Dương của tôi, cả người bổ nhào tới, thấy thân hình ông ta đang lại gần, lòng tôi nặng nề.

Không sai, thực ra dùng bùa Liệt Dương công kích chỉ là “cờ hiệu” mà thôi.

- Thằng nhãi, mày chỉ có tí bản lĩnh này thôi sao? Xem ra mày chống đỡ không nổi một chiêu.

Lão Bao vẫn đang chế nhạo tôi, tay tôi nắm lại thành nắm đấm, nhìn thân hình lão Bao, đồng tử co lại.