Ai nấy đều to cao vạm vỡ, đám người này, chính là đám người
ngoại quốc đi trước chúng tôi, nhưng khiến chúng tôi không ngờ tới chính là ở giữa đám người ấy, có một thân hình nhỏ con đứng lọt thỏm trong
đó.
Thân hình này khá thấp bé, so với đám người ngoại quốc kia, thì chính là một trời một vực.
Nhưng lúc này, khóe miệng người nọ treo một nụ cười lạnh giá, ánh mắt âm độc, trừng mắt nhìn chúng tôi.
Người này, không phải là người ngoại quốc, mà là người Trung Quốc duy nhất trong đoàn người ấy.
Chính là lão Bao trong miệng giáo sư Lâm, người đó là người được phái tới đây trước của bọn họ.
Lão Bao, ông ta là người trong đội ngũ của giáo sư Lâm, tôi chưa từng tận
mắt nhìn thấy con người này, chỉ duy nhất có một lần nhìn qua kính viễn
vọng, hoàn toàn nhìn không ra bất cứ điểm kỳ lạ nào.
Tôi tin Lý Tuyết Nhi cũng giống tôi, bởi vì lúc này, trên người ông ta, đang phát ra một luồng khí khủng bố.
Không ngờ ông ta lại là một người tu đạo, thực lực còn cực kỳ khủng bố? Đây thực sự khiến người khác không thể tiếp nhận nổi.
Lúc này, Liêu béo cũng đã đuổi đến nơi, Liêu béo thở hồng hộc, nhìn những sự việc trước mắt, cả người ngơ ngốc.
- Con mẹ nó, chuyện gì đây?
Vốn dĩ chúng tôi đều cho rằng giáo sư Lâm là kẻ chủ mưu đứng sau tất cả,
nhưng hiện tại, những gì trước mắt, đã lật đổ hoàn toàn suy đoán của
chúng tôi.
Là đoàn người ngoại
quốc đã đem hội người giáo sư Lâm đi, càng khiến tôi không thể tưởng
tượng nổi, lão Bao, mới là kẻ che đậy kỹ nhất.
Lúc trước chúng tôi luôn đoán, lão Bao bị đoàn người ngoại quốc uy hiếp, nhưng bây giờ xem ra, sự thật không phải như vậy.
Lão Bao, mới là cao thủ mà tất cả chúng tôi đều đoán không ra.
- Các vị, làm gì mà vội vàng thế!
Lúc này, lão Bao tiến lên trước một bước, nhìn chúng tôi, nhàn nhạt nói,
lòng tôi bỗng vô cùng nặng nề, thực lực của ông ta không thể xem thường, tôi thậm chí đã cảm nhận được trên người Lý Tuyết Nhi, truyền ra vẻ
cảnh giác.
- Ông là người nào?
Trong đôi mắt của Lý Tuyết Nhi, phát ra ánh nhìn ác liệt, nhìn chằm chằm lão Bao, cất tiếng gặng hỏi.
- Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là từ lúc các người tiến vào trong này, đã xác định, các người phải chết.
Mặt mày lão Bao lạnh tanh, cất tiếng nói với tất cả chúng tôi, tôi nhìn thấy sắc mặt của Liêu béo hơi thay đổi, lập tức hỏi tôi:
- Ai đấy? Không phải người của giáo sư Lâm à? chuyện gì đang xảy ra vậy?
Liêu béo hình như đã bị những việc trước mắt làm cho ngơ ngác, đoàn người
ngoại quốc đứng yên tại chỗ, như đang chờ đợi mệnh lệnh của lão Bao.
Tình hình này gần như có thể khẳng định, lão Bao mới chính là kẻ cầm đầu đám người này.
Đến ngay cả giáo sư Lâm cũng có thể không biết chuyện này, hiện giờ hội
người giáo sư Lâm vẫn còn đang hôn mê sâu, tôi nhìn Dương Hùng, cũng may chỉ đang hôn mê, không bị thương ở đâu cả.
Nhưng hiện tại cho dù nói thế nào, đối phương cũng đang nắm người trong tay, đối với chúng tôi mà nói, đây là tình hình bất lợi.
- Chỉ dựa vào ông, còn chưa đủ tư cách để nói ra chữ “chết” trước mặt tôi.
Nhìn bộ mặt kiêu ngạo của lão Bao, Lý Tuyết Nhi lại không hề quan tâm, hô lên một tiếng với lão Bao trước mặt.
Lời vừa dứt, tôi đã cảm nhận được trên người Lý Tuyết Nhi, có một luồng khí thế lập tức bạo phát ra bên ngoài.
Tiên Thiên cấp một?
Cấp hai?
Không phải, còn mạnh hơn cả Lương Triều Sinh.
Thực lực của Lý Tuyết Nhi rốt cuộc mạnh tới mức nào, cô ta của bây giờ, hoàn toàn khiến tôi nhìn không ra, cho dù hiện tại cô ta đã để lộ toàn bộ
thực lực của mình, tôi cũng nhìn không thấu.
- Ồ, có chút thú vị, nhưng chỉ dựa vào tí tẹo thực lực này của cô, muốn cứu tính mạng của đám người kia, chỉ e vẫn chưa đủ.
Sắc mặt lão Bao vẫn rất tự tin, có thể tự tin đến vậy, tôi biết lão Bao
không yếu hơn Lý Tuyết Nhi, nhưng có thể khẳng định, vẻ tự tin trên mặt
ông ta, không phải là giả vờ, mà là thật.
Tôi bắt đầu cảm thấy có chút bất an.
- Nếu đã đều phải chết, vậy có thể thả bọn họ ra không?
Lúc nói ra câu này, tự nhiên tôi cảm thấy đầu mình hình như đứt mất một sợi dây thần kinh, không ngờ lại nói ra một câu không não như vậy.
Hoặc nguyên nhân cũng có thể là vì Dương Hùng, tôi thực sự không muốn Dương
Hùng xảy ra chuyện, trước lúc đến, tôi đã đảm bảo một trăm lần với Dương Nặc, nhất định sẽ đưa Dương Hùng sống sờ sờ về cho cô ta, nhưng hiện
tại, tình hình rõ ràng là cực kỳ không lạc quan.
Tôi thậm chí còn sợ làm lão Bao không vui, ông ta sẽ trực tiếp giết chết mấy người đang nằm dưới đất.
- Người bạn nhỏ, cậu thật thơ ngây!
Quả nhiên, lão Bao kia lập tức cất tiếng chế nhạo tôi.
- Giao nộp những đồ ở trên người các người ra đây, tôi có thể để cho đám các người chết bớt đau đớn chút.
Đột nhiên, biểu cảm trên gương mặt của lão Bao hoàn toàn tan biến, thay vào đó là vẻ lạnh lùng đáng sợ.
Thực lực của ông ta, chỉ e không yếu hơn Lý Tuyết Nhi, nhưng thứ mà ông ta nói, là gì?
Lòng tôi thấy khó hiểu, nhìn lão Bao, hô một tiếng:
- Ông nói đồ gì cơ? Chúng tôi đều không có!
Nhưng, lão Bao lại chẳng thèm để ý, mắt nhìn đăm đăm Lý Tuyết Nhi:
- Mày không biết, tự nhiên sẽ có người khác biết.
Lòng tôi trùng xuống, nghi hoặc nhìn Lý Tuyết Nhi, lẽ nào thứ đồ lão Bao nói, đang ở trên người Lý Tuyết Nhi?
Tôi thực sự không hiểu, trên người Lý Tuyết Nhi, có thứ gì cơ chứ?
Nhưng tôi không lên tiếng, mà nhìn Lý Tuyết Nhi, muốn nhìn xem cô ta sẽ nói gì, nhưng biểu cảm trên mặt cô ta chẳng hề thay đổi.
- Chẳng có đồ nào cả, có điều tôi cũng muốn có một thứ từ ông, đó chính là đầu của ông!
Trong tiếng nói của Lý Tuyết Nhi, lấp đầy bạo khí không kiêng dè, tức khắc, cả người Lý Tuyết Nhi đã lao vụt lên.
Một luồng khí toát ra khắp căn phòng, lão Bao hừ lạnh một tiếng, cũng xông
tới chỗ Lý Tuyết Nhi, hai người lập tức đập vào nhau, đồng tử tôi co
lại, lá bùa trong tay cũng tức khắc bay ra.
Phừng!
Lá bùa bay lên cao,hóa thành một ngọn lửa, nhìn thấy tôi ném bùa ra, Phương Trình Chu bên cạnh cũng bắt đầu hành động.
Đoàng đoàng đoàng...
Ngay sau đó là một tràng tiếng súng vang lên, còn có cả tiếng chửi của Liêu béo.
- Ông nội nó chứ, ra tay cũng không nhắc trước một câu, béo gia mà biến thành cái rây thì phải làm sao đây?
Tiếng Liêu béo vang lên, nhưng tôi biết, mệnh của anh ta không đoản như vậy.
Một người không có lạc đà sinh tồn trong sa mạc gần mười ngày, năng lực như thế, đã đủ để khiến rất nhiều người kinh ngạc.
Tiếp đó, là tiếng một thứ gì đó rơi xuống đất, lập tức, tôi nhìn thấy từng
cây súng trường một bị ném sang một bên, thân hình tôi trực tiếp xông
lên, vận chuyển linh khí, bàn chân mạnh mẽ ra sức, những cây súng kia
lập tức gãy nát.
Hơn mười mấy người ngoại quốc, lúc này đều ngã hết xuống dưới đất, đây là do Phương Trình Chu làm.
Tôi vội vàng kéo Dương Hùng, giáo sư Lâm và hai vệ sĩ sang một bên, lúc
này, Lý Tuyết Nhi vẫn đang chiến đấu kịch liệt với lão Bao, trận đấu
diễn ra vô cùng ác liệt, thậm chí tôi muốn giúp đỡ, cũng đều không thể
tìm thấy cơ hội.
Chênh lệch giữa
thực lực của tôi và bọn họ quá lớn, thấy Lý Tuyết Nhi ngáng được chân
lão Bao, tôi cũng vội vàng chạy tới thăm dò xem tình hình của hội người
Dương Hùng, muốn xem xem bọn họ thế nào rồi.
Nhìn rất lâu, phát hiện chỉ bị hạ thuốc mê, lúc này Liêu béo bỗng kêu tôi tránh ra để anh ta xử lý.
Liêu béo lấy một ống dẫn từ trong người ra, sau đó hướng đầu ống về phía bốn người, dùng lực đập đập chiếc áo trên người mình, một tia nước bắn ra
ngoài, rơi lên mặt bốn người kia.
Sau khi bị hất nước, bốn người từ từ tỉnh lại, lấy lại được phản ứng nhanh
nhất là Ngô Quân và Đường Dũng, khi hai người đứng dậy, theo bản năng
cho tay xuống phần eo.
Nhưng trên người bọn họ đã không còn súng, lúc trước đều bị những người ngoại quốc kia lấy đi.
Giáo sư Lâm và Dương Hùng cũng đã tỉnh lại, lập tức, giáo sư Lâm kinh ngạc, há hốc miệng nhìn những gì đang diễn ra trước mắt.
- Lão Bao, tên khốn!
Trong giọng nói của giáo sư Lâm lấp đầy vẻ kinh ngạc, đồng thời cũng mang theo chút hối hận và không can tâm.
Bọn họ hình như không thể ngờ rằng, người che giấu kỹ nhất, lại chính là lão Bao, người bọn họ vẫn luôn tin tưởng.
Hiện tại, lão Bao đã trở thành Boss lớn nhất, ai cũng không thể tiếp nhận
nổi, Dương Hùng ở một bên thậm chí vẫn chưa phản ứng lại được.
- Đó, đó là lão Bao?
Lúc này tôi cũng không còn nhiều thời gian để đi giải thích cho bọn họ
nghe, dặn dò Đường Dũng đem Dương Hùng đứng sang một bên, bảo vệ Dương
Hùng cẩn thận, hiện tại mọi chuyện đều đã như vậy rồi, tuyệt đối không
được để Dương Hùng xảy ra chuyện.
Mấy người ngoại quốc đã trúng thuật lấy hồn của Phương Trình Chu, căn bản
không thể tỉnh lại, trừ phi có người trả linh hồn của bọn họ về với xác
thịt.
Mắt tôi nhìn đăm chiêu vào
vòng tròn trận chiến, tìm biện pháp giúp một tay, trong tay cầm bùa, lại hoàn toàn không có cách nào ra tay.
Cuối cùng, Lý Tuyết Nhi và lão Bao cũng rời nhau ra, mấy lá bùa trong tay tôi không do dự ném thẳng vào người lão Bao.
Đối với công kích của tôi, khóe miệng lão Bao co giật, có vẻ không được vui.