Thứ này có tác dụng rất lớn đối với Phương Trình Chu, bản thân
tôi cũng cần phải nâng cao sức mạnh, dù sao Phương Trình Chu cũng là
tiểu quỷ tôi nuôi, nếu hắn mạnh, cũng có nghĩa là tôi mạnh.
Huyết sát giúp Phương Trình Chu đạt tới cảnh giới khủng bố hơn, tuy nhiên
hiện tại xem ra vẫn còn cách khá xa, nhưng đến lúc đó, muốn tìm thấy thứ này, không còn dễ dàng nữa.
Nhìn thấy tôi không nói, Liêu béo cũng biết, lòng tôi đã hạ quyết tâm, cho nên anh ta không dám khuyên tôi.
Phương Trình Chu bên cạnh mặt mày cảm kích nhìn tôi, tôi chỉ cười cười, nói:
- Anh mạnh lên, có lợi cho tôi mà.
Nghe vậy Phương Trình Chu gật đầu, còn tôi thì lại rơi vào trong trầm tư,
trong đầu có hàng ngàn phương pháp cứ không ngừng xoay quanh.
Muốn nghĩ xem làm thế nào để lấy được trân châu huyết sát, chính vào lúc
này, mắt tôi hơi sáng lên, tôi đột nhiên nghĩ ra một cách, nhưng không
biết cách này có hữu dụng không, lòng tôi thậm chí còn chẳng có chút
chắc chắn nào.
Đó chính là dấu
vết trên cổ tay tôi, tôi không biết dấu vết này là gì, nhưng tôi tin, nó có thể áp chế khí huyết sát trên viên trân châu.
Nhưng mà, bây giờ có một vấn đề rất lớn, làm thế nào để kích phát uy lực trong dấu vết hình củ cải này đây?
Dấu vết này từng được kích phát mấy lần, những lần đó đều đã giúp tôi rất
nhiều, thậm chí còn giải vây cho tôi khỏi nguy hiểm chí mạng.
Nhưng tôi hoàn toàn không biết phải làm thế nào để khởi động nó, nói chính xác hơn, là nó tự khởi động, tôi không thể khống chế.
Cho nên tôi chỉ có thể ôm tâm tư thử một chút để xem thế nào, bởi vì tôi
cũng không dám chắc vào lúc này nó có thể phát ra uy lực hay không.
Tôi hít sâu một hơi, đi tới bộ xương khô mặc áo choàng đen trước mặt.
- Nhất Lượng, nếu thực sự không được, vậy thì thôi!
Phương Trình Chu bỗng cất tiếng nói với tôi, tôi nhìn Phương Trình Chu, sau đó gật đầu, nói tôi thử xem sao, nếu vẫn không được, tôi cũng hết cách.
Phương Trình Chu gật đầu, dưới sự quan sát của Liêu béo và Phương Trình Chu, tôi lại lần nữa đi đến trước bộ xương khô.
Linh khí trong người không hề vận chuyển, hít sâu một hơi, tay phải tôi lập
tức vồ tới phần bụng của bộ xương khô, tức khắc, mắt tôi trợn lớn, bởi
vì tôi cảm nhận được một luồng năng lượng khủng bố đang công kích vào
cánh tay mình.
Bởi vì không có chống đỡ của linh khí, cánh tay tôi lúc này đau đớn vô cùng, tôi nín nhịn, mặt mày nhăn nhó.
Thậm chí trong lòng đã có suy nghĩ rút lui, tôi nghĩ, tình hình đã thế này
rồi mà dấu vết trên cổ tay vẫn chưa có động tĩnh, vậy nhất định không
được rồi.
Nhưng khi tôi đang
chuẩn bị từ bỏ, một luồng khí nóng bỗng truyền ra từ trong cổ tay, lập
tức, cảm giác đau đớn trên cánh tay đã bị đẩy lùi đi rất nhiều.
Khí huyết sát đáng sợ kia vốn dĩ đang tấn công tôi, lúc này đây lại không ngừng thu về.
Thậm chí tầng sương huyết sát trên viên trân châu lúc này cũng đã thu vào
bên trong, lòng tôi hoan hỉ, trực tiếp vồ lấy viên trân châu huyết sát.
Cảm giác lạnh ngắt như băng truyền ra từ trong lòng bàn tay, tôi không dám
chậm chạp, lấy ra một hộp ngọc trên người, thứ này là lấy từ chỗ lão
Doãn, hiện tại dùng để đựng trân châu huyết sát là tuyệt vời nhất rồi.
Cho ngay viên trân châu vào hộp ngọc, sau đó đóng chặt nắp lại, khí huyết sát trên viên trâu châu lập tức bị ngăn cách.
Tôi nhìn hộp ngọc trong tay, lòng vui mừng khôn xiết, nhưng tôi chưa kịp
vui quá lâu, bỗng phát hiện, cả căn phòng đá, hình đã đang rung lên kịch liệt.
Bộ xương khô bị tôi lấy mất trân châu, cũng lập tức hóa thành đóng tro trắng, áo choàng đen rơi ngay xuống tế đàn.
Tôi ý thức được mình lấy đi trân châu huyết sát, hình như đã làm kinh động đến thứ gì đó, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Phương Trình Chu và Liêu béo chạy tới bên tôi, hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì?
Tôi lắc đầu, nói không biết, ai mà biết sẽ xảy ra chuyện thế này, tôi vẫn chưa phản ứng lại đây.
Ầm ầm!
Đồng thời, một tiếng vang bỗng chui vào trong tai tôi, nhưng tôi cảm thấy âm thanh này có chút quen thuộc, vội vàng quay đầu lại nhìn nơi truyền tới tiếng vang.
- Không đúng, bên này vẫn còn một cánh cửa khác.
Tôi kinh hô thành tiếng, chỉ chỉ ra đằng sau, cũng chính là phía đối diện
với cánh cửa mà chúng tôi đi vào, cả Liêu béo và Phương Trình Chu đều
quay lại nhìn.
Chỗ đó, đúng là
đang có một cánh cửa đá đang từ từ mở ra, có người mở cửa từ bên ngoài?
Kinh động vừa rồi, chính là động tĩnh do cánh cửa này bị mở ra.
Thời khắc cánh cửa hoàn toàn được mở ra, cả người tôi kinh hãi, bởi vì bên ngoài cửa đá, có một thân hình quen thuộc.
Toàn thân mặc bộ váy body màu đen bó sát, gương mặt tuyệt mỹ, nhưng lại rất lạnh lùng.
Lý Tuyết Nhi!
Người đứng bên ngoài mở cửa đá không ngờ lại là Lý Tuyết Nhi, nhưng kỳ lạ là, chỉ có một mình cô ta, giáo sư Lâm, Dương Hùng, còn cả Ngô Quân Đường
Dũng đều không thấy đâu, chỉ còn lại một mình Lý Tuyết Nhi.
Bọn họ xảy ra chuyện rồi sao? Bằng không vì sao chỉ có một mình Lý Tuyết Nhi xuất hiện ở đây?
Khi nhìn thấy chúng tôi, Lý Tuyết Nhi cũng kinh ngạc trợn tròn mắt, cô ta
nhìn chúng tôi, hoàn toàn không ngờ tới chúng tôi sẽ góp mặt ở nơi này.
- Sao các người lại ở đây?
Tiến lên hai bước, Lý Tuyết Nhi lập tức cất tiếng hỏi chúng tôi.
Lông mày tôi hơi nhíu lại, nhưng Liêu béo lại mở miệng trước:
- Chúng tôi vẫn còn muốn hỏi cô sao lại ở đây đây này? Có điều quan trọng lắm sao?
Sau khi Lý Tuyết Nhi vào trong, ánh mắt không ngừng đánh giá cảnh vật xung
quanh, khi thấy một tế đàn bên trong đã xảy ra vấn đề, lông mày Lý Tuyết Nhi nhíu chặt lại, nhìn chúng tôi nói:
- Đây là các người làm? Các người có biết nơi này là nơi nào không? Cái gì cũng không hiểu, chỉ biết làm xằng bậy!
Giọng nói của Lý Tuyết Nhi mang đầy vẻ trách móc, tôi hơi ngơ người, có chút
không vui, chúng tôi làm gì, còn không cần cô ta phải quản.
- Ở nơi này chúng tôi muốn làm gì, chắc cũng không cần thông báo với người khác chứ?
Vốn dĩ tôi định hỏi một chút tình hình của Dương Hùng, nhưng hiện tại, thấy điệu bộ chất vấn của Lý Tuyết Nhi, tôi không thoải mái mà trực tiếp lên tiếng.
- Ngu dốt, nếu các người biết hậu quả phá hoại phong ấn là gì, sẽ không ung dung như vậy nữa đâu.
Lý Tuyết Nhi không có ý tiếp tục trách móc chúng tôi nữa, nhưng giây tiếp theo, cả người tôi lại ngơ ra.
Hỏi cô ta có ý gì?
- Đây là phong ấn tế đàn mà mười hai đại vu sư của Lâu Lan bố trận, bây
giờ cậu phá hoại phong ấn rồi, có biết thứ bên dưới sẽ ra ngoài trước
thời hạn hay không?
Lý Tuyết Nhi nhìn tôi nói, lòng tôi như bị che phủ bởi một tầng sương mù, hoàn toàn không hiểu gì.
Tôi hỏi Lý Tuyết Nhi, mười hai đại vu sư gì? Còn cả thứ bị phong ấn bên dưới kia nữa?
Trên mặt Lý Tuyết Nhi lộ ra một nụ cười lạnh nhạt.
- Không phải các người rất giỏi sao? Cái gì cũng không biết, chỉ biết làm xằng làm bậy, có biết đã đụng phải thứ gì rồi không? Thứ bên dưới mà ra ngoài, sẽ là một đại họa biết không? Sinh linh trăm họ lầm than khốn
khổ!
Tiếng nói của Lý Tuyết Nhi rất nghiêm túc, nhưng Liêu béo bên cạnh lại không vui mà cười lạnh.
- Em gái xinh đẹp, béo gia anh đây không dễ bị dọa đâu, còn sinh linh
trăm họ lầm than khốn khố? Đây là xã hội hiện đại khoa học kỹ thuật
phát triển, ma đầu gì đó ăn một viên đạn chẳng phải là tèo luôn rồi sao? Tôi thấy cô tự mình dọa mình rồi!
Liêu béo nói không sai, mặc dù tôi đã tiếp xúc với thế giới khác, nhưng
không thể không thừa nhận, xã hội bây giờ, đã không còn như trước nữa,
cho dù thực sự xảy ra sự cố ngoài ý muốn, cũng không thể nghiêm trọng
như những gì Lý Tuyết Nhi nói.