Tôi và Liêu béo đều không ngờ, Phương Trình Chu lại thấy quen mắt với bức vẽ kia?
Nhưng giây tiếp theo, tôi bỗng thấy ánh mắt của Liêu béo có gì đó không đúng, lập tức nhớ ra, anh ta nghe thấy tiếng quỷ của Phương Trình Chu, đã sắp không chịu được nữa.
Bởi vì hiện tại Phương Trình Chu hình như cũng đã là lệ quỷ, cho nên Liêu béo nghe
thấy tiếng nói của hắn, nhất định không chịu nổi, tôi vội vàng dùng chu
sa phong thính giác của Liêu béo lại.
Lúc này Liêu béo mới đỡ hơn rất nhiều, tôi ngồi xổm xuống, hỏi Phương Trình Chu biết thứ này sao?
Lông mày Phương Trình Chu nhíu chặt, hắn nói hình như đã từng nhìn thấy qua ở đâu đó, hắn phải nghĩ một lát!
Tôi và Liêu béo đứng ở một bên, đều không dám làm phiền Phương Trình Chu,
bởi vì chỉ cần hắn nhớ lại, chúng tôi may ra mới còn đường sống.
Đây cũng là tia hi vọng duy nhất rồi, nếu Phương Trình Chu không nhớ ra, tôi và Liêu béo chắc chắn sẽ phải chôn thân ở đây.
- Tôi nhớ ra rồi!
Chính vào lúc này, đột nhiên Phương Trình Chu vỗ đùi, hô lên một tiếng.
Nghe vậy tôi xông ngay tới chỗ Phương Trình Chu, hỏi hắn nhớ ra rồi hả? Thứ bên trên rốt cuộc là gì?
Phương Trình Chu nhìn tôi, cất tiếng nói, anh ta từng nhìn thấy thứ này trong
một quyển sách cổ, là ở bìa quyển sách cổ Lương Triều Sinh đưa cho hắn
tu luyện, chính là bức tranh cổ quái này.
Lúc đó Phương Trình Chu cũng không biết đây là thứ gì, Lương Triều Sinh bảo hắn đừng quan tâm, nói chỉ là bìa của quyển sách cổ thôi, rốt cuộc đại
diện cho điều gì, thì chỉ có những lão tổ tông bên trên mới biết.
- Được rồi, những điều này không phải trọng điểm, bây giờ quan trọng là
anh phải ghép bức tranh này lại, còn phải hoàn thành càng nhanh càng
tốt, bằng không chúng ta sẽ toi đời!
Tôi vội vàng nói với Phương Trình Chu đây mới là vấn đề quan trọng nhất.
Phương Trình Chu gật đầu, nói hắn vẫn nhớ rõ bức vẽ đó, ghép lại cũng không có vấn đề gì, sau khi nói xong, Phương Trình Chu bắt đầu vùi đầu vào việc
ghép tranh.
Rất nhanh, nửa tiếng nữa lại trôi qua, Phương Trình Chu vẫn đang chăm chú ghép.
Nhưng bởi vì thời gian lại trôi đi, trường mâu tiếp tục ép lại gần chỗ chúng
tôi hơn, tôi đại khái tính toán một chút, chỉ cần tiến lại thêm ba lần
nữa, chúng tôi sẽ bị trường mâu đâm thủng người.
Cả người tôi và Liêu béo đều đã chảy đầm đìa mồ hôi, mắt nhìn Phương Trình Chu đang di chuyển những mảnh ghép không dời.
Rầm rầm!
Cuối cùng, lại là nửa tiếng nữa trôi qua, khi trường mâu ép lại gần, tôi nóng ruột hô lên:
- Phương Trình Chu, xong chưa?
Nhưng Phương Trình Chu không trả lời tôi, xem ra hắn đã đem tâm tư của mình
đặt hết vào trong bức tranh rồi, tôi trầm mặc không nói nữa.
- Mẹ nó, không thể ngồi chờ chết, anh thử xem có gỡ được trường mâu xuống không.
Nghe Liêu béo nói vậy, tôi mới tỉnh ngộ, đúng rồi, lúc trước hai người chúng tôi quá nóng ruột, tại sao lại không nghĩ tới điều này chứ?
Liêu béo lấy cái cuốc trong người ra, đi gần tới chỗ trường mâu, lập tức, cuốc trong tay anh ta đập mạnh lên trên trường mâu.
Sau đó, “đinh!” một tiếng, trường mâu và cuốc đều tóe ra những tia lửa,
ngay cả Liêu béo cũng bị lực phản kích làm loạng choạng lùi ra sau.
Tôi đi tới đỡ Liêu béo, cái cuốc trong tay Liêu béo, lúc này đã xuất hiện
một lỗ thủng, trường mâu cứng đến vậy sao? Thực sự không dám tin.
Ầm ầm!
Lại là một âm thanh trầm đục nữa vang lên, sắc mặt của tôi và Liêu béo đều
khó coi đến cực điểm, tâm trạng lấp đầy sợ hãi, bởi vì trường mâu trước
mắt chúng tôi lại lần nữa ép lại gần.
- Con mẹ nó chứ! Lần này thì hỏng chuyện rồi, nguyên liệu làm trường mâu
có chút đặc biệt, quan trọng nhất là chúng ta lại chủ động công kích,
hình như đã làm cho thời gian ép vào của cơ quan nhanh hơn trước rồi.
Liêu béo hối hận lên tiếng, tôi hơi ngây ra, đúng thật, vốn dĩ vẫn chưa đến
nửa tiếng, nhưng bởi vì Liêu béo chủ động tấn công, nên hiện tại trường
mâu lại tiếp tục tiến gần vào hơn một bước.
Như vậy, thời gian của chúng tôi càng ít đi.
Tôi nóng ruột quay đầu nhìn Phương Trình Chu vẫn đang đẩy những mảnh ghép
bằng đá, hiện tại, tôi cũng không biết Phương Trình Chu có thể ghép
thành công hay không.
Lại trôi
qua nửa tiếng nữa, trường mâu tiếp tục sát lại gần, tôi và Liêu béo đã
bị ép dính vào bệ đá rồi, chẳng qua là không chạm vào phù văn kia, hiện
tại, chỉ còn một lần nữa thôi là hai người chúng tôi sẽ bị đâm thủng
thành trăm lỗ.
Từng giây từng
phút cứ thế trôi đi, lần đầu tiên tôi cảm thấy sao thời gian lại trôi
nhanh đến như vậy, nửa tiếng vèo cái đã trôi qua hết hơn 20 phút.
- Xong đời rồi, không còn thời gian rồi!
Liêu béo tuyệt vọng nói, tôi gần như đã ngửi được mùi
vị của cái chết, linh khí trong người bắt đầu vận hành, dồn tới cực điểm,
tôi muốn thử xem có thể đánh gãy những lưỡi trường mâu này không,lúc trước Liêu béo dùng cuốc, nhưng lúc này tôi lại dùng thực lực toàn thân mình.
Lúc trước không thử, vì sợ không có tác dụng, thời gian của chúng tôi sẽ càng ít hơn.
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, nhìn thấy kim phút đã chỉ tới phút thứ hai mươi
chín, bàn tay tôi giơ lên, đang chuẩn bị ra tay, thì bỗng trong không
trung truyền tới những tiếng “ cạnh cạnh cạnh”.
Hình như cơ quan nào đó đang khởi động, giây tiếp theo, Phương Trình Chu đứng dậy, thở hắt ra một tiếng.
- Phù! Cuối cùng cũng xong!
Tôi và Liêu béo vừa mừng vừa sợ, lúc này, những trường mâu kia bỗng thu về đằng sau.
- Bà nó chứ, dọa chết béo gia rồi!
Liêu béo thở phào một tiếng, đưa tay lên lau mồ hôi trước trán, sụt sịt nói.
Tôi thì lại chú ý đến bức tranh mà Phương Trình Chu vừa ghép xong, lúc này
hoa văn trên đá đã được lối lại với nhau thành một bức tranh hoàn chỉnh, cho nên tôi và Liêu béo đều có thể nhìn thấy hình dạng của thứ bên
trên.
Tôi có chút ngơ ngác, đây là thứ gì?
Liêu béo bên cạnh cũng đang đánh giá, sau đó, Liêu béo lẩm bẩm:
- Sao cứ có cảm giác thứ này nhìn giống hình chân dung của ma đầu?
Tôi nhìn Phương Trình Chu, dù sao hắn cũng thấy qua thứ này, nhưng hắn lại lắc đầu, chứng minh hắn cũng không biết đó là gì.
Lúc này, Liêu béo đi loanh quanh một vòng, bỗng kinh hô:
- Mau tới đây xem xem, chỗ này có bậc thang đá.
Tiếng Liêu béo vừa vang lên, tôi và Phương Trình Chu đã xông qua bên đó, bởi
vì Phương Trình Chu đã ghép thành công bức tranh, tôi cũng không kêu hắn chui vào trong cổ tay nữa, nói không chừng lát nữa Phương Trình Chu còn có thể giúp đỡ chúng tôi những chuyện khác.
Đi tới cạnh Liêu béo, tôi nhìn thấy bên dưới bệ đá, xuất hiện một cái hố,
sau đó là vài bậc thang đá, phía dưới đen sì sì, nhìn không rõ tình hình bên trong, Liêu béo không do dự, trực tiếp ném một cây đèn huỳnh quang
xuống dưới.
Phía dưới toàn bộ đều là bậc thang đá, xem ra cũng khá dài, chỉ không biết bên dưới là một nơi như thế nào.
- Sao giờ? Xuống không?
Liêu béo nhìn tôi, hỏi.
Tôi cười ngơ ngốc, nói với Liêu béo:
- Bây giờ chúng ta có tìm được lối ra thứ hai không?
Liêu béo lắc đầu, rất rõ ràng, đây chính là lối ra duy nhất của chúng tôi,
cho nên chỉ có thể đi xuống dưới, còn đường này mở ra là nhờ ghép các
mảnh vẽ lại với nhau, nói không chừng bên dưới chính là tia hi vọng sống sót cuối cùng.
Có điều lần này
nhất định phải cẩn thận, Phương Trình Chu là quỷ hồn, những công kích
mang tính chân thực không đả thương được hắn, cho nên tôi kêu Phương
Trình Chu đi trước do thám.
Liêu
béo tự nguyện đi sau Phương Trình Chu, anh ta nói nếu bàn về thực lực,
anh ta không bằng tôi, nhưng bàn về kỹ năng sinh tồn trong mộ huyệt, tôi không bằng anh ta.
Quyết định xong, chúng tôi cũng trực tiếp tiến vào trong bậc thang đá.
Đi xuống dưới từng bước từng bước một, lòng tôi càng thêm tò mò về nơi này, bên dưới bậc thang đá, sẽ có những thứ gì?
(hiu hiu, mọi người hãy thông cảm cho mình nhé, dạo này mình bận thật sự,
mọi người cũng biết lúc trước mình dịch truyện để giết thời gian mùa
dịch bệnh, giờ dịch đã hơn nên mình cũng có chuyện riêng cần giải quyết, ko còn được nằm nhà ăn rồi dịch nữa nên ra chap ít hơn nha, đã cố gắng
lắm ngày nào cx update chương mới cho mn rồi ý, mn thông cảm cho mình
nhé ^^)