Nghe vậy, lòng tôi ngưng lại, hỏi Liêu béo có ý gì? Bố anh ta chưa chết?
Liêu béo gật đầu, sau đó lại tiếp tục nói:
- Lão già đó nói rồi, vào lúc nguy hiểm cuối cùng bố anh không chạy ra bên ngoài, mà chạy ngược vào nơi sâu hơn.
Tôi cạn lời, nói như vậy mà anh ta cũng tin? Nhưng Liêu béo lại lắc đầu,
nói anh ta tin không phải là giáo sư Lâm, mà chính là bản lĩnh của bố
anh ta.
Nếu thực sự chạy vào sâu bên trong, anh ta tin bố anh không dễ dàng bỏ mạng như vậy.
Nghe thấy câu nói này, lòng tôi càng thêm nghi hoặc, hỏi Liêu béo, nhà bọn
họ rốt cuộc làm nghề gì? Tôi cảm thấy Liêu béo có lẽ không phải người
bình thường, bố anh ta đương nhiên cũng thế.
Hỏi xong, tôi nhìn Liêu béo, bởi vì tôi không biết, anh ta có nói với tôi
hay không, cho dù anh ta không nói, tôi cũng cảm thấy là chuyện thường
tình, chỉ là không nhịn được tò mò trong lòng, vẫn là thử hỏi xem sao.
Nhưng Liêu béo lại không nói gì, tôi vội vàng cười khì khì, nói nếu không
tiện, thì không cần nói nữa, tôi vừa nói xong, Liêu béo thở dài một
tiếng, sau đó nhìn tôi.
- Cậu em
Lý, anh thấy em là người xứng đáng làm bạn lâu dài, nói với em cũng
không có vấn đề gì, dù sao cũng chẳng phải cơ mật quốc gia, nghề nhà
anh, thuật ngữ trong ngành gọi là đảo đẩu, chuyên môn làm những chuyện
đào bới cổ mộ, tên khoa học là trộm mộ.
- Anh nói tin bố mình, là bởi vì từ lúc anh 14 tuổi đã theo chân bố xuống dưới đất, vẻn vẹn mười năm, anh đã được chứng kiến không ít bản lĩnh
của bố, cho nên anh tin bố anh không chết dễ dàng như vậy, anh không can tâm, vì thế mới muốn đến đây một chuyến.
- Có điều anh biết lão già kia không phải là người tốt, cho nên không
muốn đi cùng với ông ta, tự mình tách đội giữa đường, muốn một mình đi
vào trong đây, xem xem có thể cứu bố anh hay không!
Nghe vậy, tôi im lặng không nói gì, cũng không dám nói suy nghĩ trong lòng
ra, lần trước giáo sư Lâm và Dương Hùng đến đây, cũng đã trôi qua được
một khoảng thời gian rồi, ít rất cũng được một tháng.
Một người, ở bên dưới hầm mộ, không ăn không uống trong vòng một tháng? Nếu vẫn còn sống, thì thực sự quá hoang đường.
Lúc này, trên mặt Liêu béo lộ ra một nụ cười khổ, sau đó nhìn tôi nói:
- Thật ra anh biết, bố anh lành ít dữ nhiều, nhưng sống phải thấy người,
chết phải thấy xác, anh phải tới đem thi thể của ông ấy về nhà an táng
cẩn thận, không được để ông ấy vùi mình ở nơi quỷ quái này.
Liêu béo vừa nói, khóe mắt đã bắt đầu đỏ hoe.
- Em giúp anh!
Tôi gần như không suy nghĩ, trực tiếp lên tiếng nói với Liêu béo, tôi cũng
không nói thêm những lời thừa thãi, tôi tin Liêu béo, vì tôi cảm nhận
được sự chân thành trong đáy mắt của anh ta.
- Anh em tốt, cảm ơn em, nhưng anh đây, cũng không tài giỏi gì, bản lĩnh
của bố anh hơn anh rất nhiều, những nơi ông ấy có thể đi, chưa chắc anh
cũng có thể, chỉ cần anh biết nơi đó bản thân mình không đủ bản lĩnh để
vào, vậy sẽ không tiếp tục cố chấp.
Liêu béo vỗ tay lên bả vai tôi, cất tiếng nói, ánh mắt đầy cảm kích.
Tôi chỉ cười cười, không tiếp tục nói gì nữa, tôi kêu Liêu béo mau đi nghỉ ngơi, để tôi nghiên cứu bậc đá.
Liêu béo cũng đứng lên, nói anh ta nghỉ ngơi đủ rồi, liền cùng tôi đi tới chỗ bệ đá.
Nghiên cứu một lúc, Liêu béo cất tiếng nói:
- Anh đoán, bệ đá này có khả năng là tế đàn, máu tươi sẽ men theo lỗ nhỏ
mà chảy xuống bên dưới, cũng không biết sẽ chảy đến nơi nào, nhưng nhất
định là nơi tế thờ thứ gì đó.
Liêu béo nói xong, tôi tự dưng thấy kinh hãi, lẽ nào bên dưới bệ đá, đang tế thờ thứ gì sao?
Bên dưới chỗ này đang tế thờ thứ gì? Thành cổ này là nơi như thế nào?
Tôi hỏi Liêu béo, có biết bên dưới là nơi nào không? Đây thực sự là thành
cổ Lâu Lan sao? Tại sao tôi cứ có cảm giác giống với một tòa cổ mộ hơn?
Liêu béo có phần ngạc nhiên nhìn tôi, nói:
- Xem ra em không biết gì cả, nhưng những gì anh biết cũng không nhiều,
nơi này chính xác là địa bàn của Lâu Lan Quốc, những lời đồn về chuyện
Lâu Lan cổ quốc mất tích năm đó rất kỳ dị, cho nên nơi này cụ thể là nơi nào, anh cũng không biết, nhưng có thể chắc chắn một điểm, nơi này có
liên quan với Lâu Lan cổ quốc.
Nhìn Liêu béo nghiêm túc giải thích cho tôi nghe, lòng tôi có chút kinh
ngạc, Lâu Lan cổ quốc mất tích kỳ dị? Trong lịch sử ghi, Lâu Lan cổ quốc từ từ tiêu vong cơ mà?
Có rất
nhiều nguyên nhân, ví dụ như thay đổi trong con đường tơ lụa, lúc trước
con đường tơ lụa đi qua Lâu Lan, nhưng về sau không biết vì lý do gì,
đã thay đổi đường sá, không đi qua Lâu Lan Quốc nữa, tương truyền điều
này gây ảnh hưởng rất lớn cho Lâu Lan.
Còn có một cách nói khác, nói Lâu Lan Quốc nằm giữa hoang mạc, nước dùng
rất khan hiếm và thiếu hụt, bởi vì nguyên nhân về nguồn nước, nên đã từ
từ tiêu vong.
- Lịch sử? Cậu em
Lý, lịch sử có bao nhiêu thứ là thật? Ai cũng không biết, chuyên gia để
làm gì? Chuyên chém gió thì có, thứ gọi là lịch sử là do kẻ thắng viết
lên, vì vậy có rất nhiều chuyện, chỉ nên nghe thôi là được rồi!
Liêu béo nhìn tôi, cười cười nói.
Tôi hơi ngây người, hỏi Liêu béo có ý gì? lẽ nào anh ta vẫn còn biết nhiều chuyện hơn?
Sau đó Liêu béo lại nói, Lâu Lan biến mất chỉ trong vòng một đêm, cả một vương quốc, cứ như vậy mà mất tích giữa lòng hoang mạc.
Không để lại bất kỳ dấu vết gì, dường như vương quốc Lâu Lan cứ như là “ảo
ảnh”, tồn tại nhiều năm như vậy, nhưng bỗng nhiên lại biến mất.
Tôi không thể tiếp tục bình tĩnh, những gì Liêu béo nói, khiến người nghe
rất sợ hãi, quan trọng nhất là, chuyện này, tôi từng trải qua một lần,
đó chính là tất cả người trong thôn chúng tôi, không ngờ lại biến mất
chỉ trong một đêm.
Hơn mấy trăm người, mặc dù nhà cửa không biến mất, nhưng có nghĩa lý gì? Người không phải đều đã mất tích rồi sao?
Khi lòng tôi ổn định lại chút, bèn cất tiếng gặng hỏi Liêu béo, anh ta có
biết vì sao Lâu Lan cổ quốc biến mất trong một đêm hay không? Nguyên
nhân là gì?
Nhưng khiến tôi thất vọng là Liêu béo lại lắc đầu, nói anh ta cũng không biết.
- Bằng không em nghĩ vì sao nước ta lại có hứng thú với nơi này như thế,
lúc vừa lập quốc, đã không ngừng nghiên cứu về nơi này, sau đó chính là
câu chuyện của Bành Gia Mộc, tất cả điều đó đều chứng minh, nước ta cũng đã tiến hành nghiên cứu Nop Lor, chỉ có điều thời gian càng dài, thì
càng không có thu hoạch, cuối cùng mới dần dần từ bỏ.
Tôi kinh ngạc nhìn Liêu béo, lại hỏi anh, sao anh ta biết nhiều như vậy?
Nhưng khi tôi vừa nói xong, phát hiện ánh mắt của Liêu béo bỗng nặng nề, vội
vàng gặng hỏi anh ta, chẳng nhẽ tôi lại hỏi phải vấn đề gì không nên hỏi rồi sao?
Liêu béo lắc đầu, nhìn tôi nói:
- Em cảm thấy vì sao giáo sư Lâm phải tới nhà tìm anh?
Tôi lắc đầu, nhìn Liêu béo, nói có thể là do ông ta biết nhà anh ta có bản lĩnh, cho nên mới tìm bọn họ.
Nhưng tôi vừa nói xong, Liêu béo lại lắc đầu, nói nhà anh ta hành nghề đào mộ cũng có chút nổi danh, nhưng vẫn chưa phải nổi nhất, nguyên nhân của
tất cả chuyện này, chính là bởi vì, nhà họ Liêu bọn họ, từng có người đã vào trong Nop Lor.
Đây chính là
điểm mà giáo sư Lâm quan tâm, mắt tôi trợn lớn, không thể tin nổi mà
nhìn Liêu béo, người nhà họ Liêu bọn họ, còn có người đến qua Nop Lor?
Liêu béo thở dài một tiếng, nói đây là bố anh ta nói với anh ta, mấy chục
năm trước, trong đội ngũ của Bành Gia Mộc, có một người trong nhà họ
Liêu cũng tham gia vào đội ngũ.
Nói chính xác hơn, lúc đó người mất tích không chỉ có mình Bành Gia Mộc,
tất cả có hai người mất tích, có điều về sau cũng không hề có bất kỳ tin tức gì nữa.
Lòng tôi kinh hãi
không thôi, Liêu béo cứ từng lần từng lần một nói ra những chuyện khiến
trái tim tôi không thể bình ổn, nhà họ Liêu, không ngờ lại có liên quan
đến sự kiện Bành Gia Mộc mấy chục năm trước?
Những bí mật này, ở trên mạng, cho dù bạn có tìm cả đời, cũng tìm không ra.
Tôi nhìn Liêu béo trước mắt, hỏi anh ta, mấy chục năm trước, người mất tích cùng với Bành Gia Mộc, rốt cuộc là ai?