Nhìn thấy đống củi khô chỉ còn lại trò tàn, giáo sư Lâm ngồi
xổm xuống, đặt tay vào trong đống tro đen trước mặt, vân vê một lát.
- Củi lửa có lẽ được đốt trong khoảng ba ngày trở lại đây, xem ra, chúng
ta càng lúc càng gần hơn rồi, không biết đoàn người đó đến từ đâu, tốt
nhất vẫn nên cẩn thận.
Tiếng nói
của lão Lâm vang lên, sau đó chúng tôi lại tiếp tục tiến lên, chỉ có
điều, lần này trong tay Ngô Quân và Đường Dũng, lại nhiều thêm hai thứ,
kính viễn vọng, bọn họ lúc nào cũng phải chú ý tình hình phía trước.
Hoặc cùng có thể là muốn nhìn đoàn người đi trước chúng tôi, hiện tại chúng
tôi bên này có lẽ đã chiếm chút ưu thế, chúng tôi biết sự tồn tại của
đoàn người kia, nhưng bọn họ lại không biết sự tồn tại của chúng tôi.
Chúng tôi dựa vào vết tích bọn họ để lại mà biết trước mặt còn một đoàn
người, nhưng bọn họ lại không biết, cho nên về điểm này cũng coi như
chúng tôi đã chiếm được chút ưu thế.
Tiếp tục tiếp cận, tôi cũng phát hiện, dưới tình hình này, Ngô Quân và Đường Dũng dường như cực kỳ cảnh giác, thậm chí giữa đường, tôi còn nhìn thấy bọn họ đã lên nòng súng.
Như vậy, chỉ cần đột nhiên xảy ra chuyện gì, súng trường xung kích đã lên sẵn nòng có thể lập tức bắn ra.
Nhìn thấy vậy, lòng tôi tự nhiên cũng trở lên cảnh giác cao độ, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn trong tư thế ứng phó, ngày thứ hai, Ngô Quân và Đường Dũng cuối cùng cũng có phát hiện.
- giáo sư, phát hiện tung tích của đoàn người kia, bọn họ có mười người.
Tiếng Ngô Quân vang lên, lão Lâm lập tức giơ kính viễn vọng lên, nhìn về phía trước.
Bởi vì khoảng cách quá xa, tôi nhìn không rõ tình hình phía trước,chỉ có thể nghe những cuộc đối thoại của bọn họ để phán đoán.
Lúc này, tôi nhìn thấy sắc mặt lão Lâm bỗng nặng nề, tay cầm kính viễn vọng lên nhìn tình hình phía trước không rời nửa giây.
- Ngoài lão Bao, chín người còn lại đều là người nước ngoài, nhìn bộ dạng của lão Bao, đích thực là bị uy hiếp.
Nhìn một lát, tiếng nói của Dương Hùng bỗng truyền tới, sau đó nhìn giáo sư Lâm.
Giáo sư Lâm gật đầu, phân phó Ngô Quân và Đường Dũng, theo dõi biến động của đoàn người phía trước từng giây từng phút, hơn nữa chúng tôi cũng không được tiến lại quá gần.
- Tôi muốn biết, những người đó tới đây làm gì?
Tiếng nói khàn khàn của lão Lâm vang lên, tôi nhìn thấy ánh mắt của ông ta lóe lên tia nhìn lạnh giá.
Lòng tôi nghẹn lại, lão Lâm chỉ e không phải là một nhân vật đơn giản.
Phán đoán này không biết là đúng hay sai, có điều đã tới đây rồi, chỉ đành
mặc cho số phận muốn đến đâu thì đến, trong lòng lo lắng quá nhiều cũng
không có tác dụng.
Hiện tại, Liêu béo mất tích bất thường, khiến lòng tôi vẫn có chút nặng nề, nhưng hy
vọng duy nhất của tôi hiện giờ, chỉ đơn giản là mong chuyến đi mau chóng kết thúc!
Chúng tôi đi theo sau
đoàn người kia hai ngày, hôm nay, đoàn người kia bỗng nhiên dừng lại,
hình như bọn họ phát hiện ra thứ gì đó, chúng tôi cũng dừng lại tại chỗ, quan sát cẩn thận.
Giữa lúc đó, tôi mượn kính viễn vọng của Đường Dũng nhìn một lát, phát hiện những người đằng trước cũng đã dựng xong lều bạt.
Khiến tôi càng thêm kinh ngạc là những người đó đang bắt đầu đào hầm, cũng không biết đang muốn đào những gì.
- Không hay rồi giáo sư, bọn họ hành động rồi.
Ngô Quân lên tiếng, giáo sư Lâm bên cạnh vốn dĩ đang nghỉ ngơi, nhưng nghe
Ngô Quân nói vậy, cũng vội vã nhấc kính viễn vọng lên, bắt đầu quan sát.
- Sao lại như vậy, tại sao lại hành động ở đây? vẫn chưa đến nơi mới đúng chứ???
Dương Hùng cũng đã nhấc kính viễn vọng lên quan sát, đồng thời thấp tiếng lẩm bẩm.
Lúc này, giáo sư Lâm lên tiếng:
- Mục đích của bọn họ chưa chắc đã giống với chúng ta, có lẽ bọn họ đã tìm thấy mục tiêu của bọn họ rồi.
- Lão Lâm, từ chỗ này còn cách đích đến của chúng ta bao xa nữa?
Dương Hùng nhìn giáo sư Lâm, cất tiếng hỏi, giáo sư Lâm nghĩ một lát, nói ít
nhất cũng còn lộ trình nửa ngày nữa, có lẽ chính là ở phía trước không
xa.
Nhưng bây giờ đường đã bị
đoàn người kia chắn ngang, muốn đi tới đó, phải đi qua đoàn người, cho
nên tình hình hiện tại có chút bất lợi đối với chúng tôi.
- Vậy tiếp theo đây phải làm thế nào?
Dương Hùng lập tức gặng hỏi giáo sư Lâm, cả người giáo sư Lâm như rơi vào
trong trầm tư, nhìn chằm chằm về nơi sa mạc hoang vu trước mắt.
Bởi vì kính viễn vọng cũng có hạn, nên chúng tôi không biết đằng trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng nếu đã như vậy, tôi cũng bớt đi một phần lo lắng, bọn họ quyết định kế hoạch, tôi làm theo là được rồi, lúc cần thiết thì ra tay bảo vệ Dương
Hùng là xong.
Lúc này, trong đầu tôi vang lên tiếng nói của Phương Trình Chu.
- Nhất Lượng, đến bây giờ mà cậu vẫn chưa biết mục đích thật của bọn họ đến Nop Lor sao?
Nghe vậy tôi hơi ngây người, không hiểu vì sao Phương Trình Chu lại hỏi về vấn đề này, tôi hỏi hắn, nói vậy là có ý gì?
- Bởi vì tôi nhớ mang máng đã từng nghe sư tôn tôi nhắc qua trong Nop Lor có một vài thứ, chỉ là không biết thật hay giả, cho nên muốn hỏi cậu
một chút?
Tôi ngơ người, hỏi Phương Trình Chu:
- Sao anh không nói sớm? Nói không chừng đúng thật còn có liên quan với thứ đó.
Phương Trình Chu cười khổ, nói hắn cũng vừa mới nhớ ra, hơn nữa lúc Lương
Triều Sinh nói với hắn chuyện này, rõ ràng như đang kể một câu chuyện,
cho nên hắn cũng không quá để ý.
- Được rồi, anh mau nói đi!
Tôi thúc giục Phương Trình Chu, Phương Trình Chu lúc này mới bắt đầu nói:
- Nếu kể tới một truyền thuyết khác trong Nop Lor, vậy chính là thành cổ Lâu Lan mà sư tôn tôi nói rồi.
- Thành cổ Lâu Lan?
Tôi lầm bầm mấy chữ này trong lòng, lông mày hơi nhíu lại, những chữ này
rất quen tai, nhưng nếu nói tôi biết gì về thành cổ Lâu Lan, thì tôi cái gì cũng không biết.
- Không sai, thành cổ Lâu Lan, là một quốc gia thời cổ đại, thành lập tại giữa nơi
hoang mạc xa xôi này, cuối cùng lại biến mất một cách thần bí ngay trước mắt tất cả những con người trên trần thế, chỉ để lại trên thế gian một
truyền kỳ.
Tiếng nói Phương Trình Chu lại vang lên, trong tôi càng thêm tò mò, hỏi Phương Trình Chu,
thành cổ Lâu Lan rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì? Bảo hắn mau kể cho tôi
nghe.
- Kỳ thực những gì tôi biết cũng không nhiều, chỉ nghe sư tôn nói, thành cổ Lâu Lan hình như là một quốc gia, mà sau khi biến mất, đến ngay cả chút vết tích cũng không lưu lại, điều này khiến ai nấy đều khó hiểu, thành cổ Lâu Lan rốt cuộc đã
đi đâu?
Nghe Phương Trình Chu nói đến đây, cả người tôi kinh hãi cất tiếng hỏi hắn:
- Đột nhiên biến mất à?
Phương Trình Chu nói, đúng là như vậy, cho nên ghi chép trong lịch sử về thành cổ Lâu Lan cũng rất có hạn, tương truyền, trong thành cổ Lâu Lan có rất nhiều bảo bối kỳ lạ cổ quái, Lâu Lan biến mất, hình như cũng có liên
quan tới những bảo vật này.
- Bảo vật?
Tôi nói thầm trong lòng, lẽ nào, Dương Hùng và giáo sư Lâm tới Nop Lor,
cũng là vì thành cổ Lâu Lan đã biến mất kia, cũng có thể nói là bọn họ
vì những bảo bối khiến người ta khao khát kia?
Nhưng là những bảo vật như thế nào chứ? Tôi lại gặng hỏi Phương Trình Chu,
hắn cười khổ nói, Lương Triều Sinh cũng không biết nhiều, cho nên cũng
chẳng nói gì với hắn mấy.
- Đúng rồi, cậu nghe qua nữ thi Lâu Lan chưa?
Đột nhiên Phương Trình Chu hỏi tôi, tôi hơi ngây người, nữ thi Lâu Lan gì
cơ? Tôi chẳng biết gì cả, cho nên hỏi Phương Trình Chu, thứ gọi là nữ
thi Lâu Lan, là cái gì?
- Việc
này là vào lúc nước ta phát hiện ra Nop Lor, hình như phát hiện ra một
di chỉ thành cổ, đào ra được một cỗ quan tài ở trong đó, trong quan tài
là một nữ thi thể, nhưng khiến người ta khó hiểu là, trên mặt nữ thi
thể, không ngờ lại treo một nụ cười kỳ quái.
- Càng kỳ dị hơn, buổi hôm đó bỗng xảy ra một trận bão cát, khi hết bão
thành cổ cứ như vậy mà mất tích, một cây số xung quanh đều đã bị đào
tung lên, nhưng vẫn không tìm thấy di chỉ thành cổ, nhiều người phán
đoán, di chỉ thành cổ đó chính là thành cổ Lâu Lan, cho nên mới có danh
xưng nữ thi Lâu lan.
Nghe xong, tôi hỏi Phương Trình Chu có phải những điều này là Lương Triều Sinh nói với hắn không?
Nhưng Phương Trình Chu lại lắc đầu, nói không phải, những điều này là sau khi nghe Lương Triều Sinh nói tới thành cổ Lâu Lan xong, tự hắn đi tìm tư liệu để đọc.
- Nhưng vì sao Lương Triều Sinh phải nói với anh những điều này? Chẳng phải vẽ vời thêm chuyện hay sao?
Nhưng Phương Trình Chu lại lắc đầu, nói không phải vậy, bởi vì về sau Lương
Triều Sinh còn nói với hắn, đợi sau khi bọn họ đi một chuyến từ thánh
địa về, lúc ra ngoài thực lực nhất định đã tăng lên, ông ta nhất định
phải đến đây một lần, tìm thành cổ Lâu Lan, nhìn cho biết những bảo vật
trong truyền thuyết.
Nghe vậy tôi nhíu mày, giải thích này của Phương Trình Chu có hơi miễn cưỡng, nhưng
cũng tạm chấp nhận được, vì thế tôi gật gật đầu,
Nhưng giây tiếp theo, tôi đã thầy ngờ ngợ. Không đúng! Con người Lương Triều
Sinh rất thận trọng, thế mà ông ta còn phải đợi thực lực của bản thân
dâng cao, thì mới đi tìm thành cổ Lâu Lan?
Phải biết Lương Triều Sinh chính là kẻ mạnh trong giới Tiên Thiên, lẽ nào, thành cổ Lâu Lan thực sự rất nguy hiểm sao?
Chú thích*:
1. Lâu Lan cổ quốc: ( mình kể tóm tắt thôi còn bạn nào muốn hiểu kĩ có thể sớt gu gồ nhé ^^)
Vương quốc Lâu Lan cổ cách đây hơn 2100 năm là một trạm mậu dịch trung chuyển trên con đường tơ
lụa nối Trung Quốc, Ba Tư, Ấn Độ, Syria, Đế quốc La mã. Đồng thời nó
cũng là một trong những đô thị lớn phồn hoa nhất, mở cửa sớm nhất trên
thế giới. Thế nhưng, nó đã biến mất một cách thần bí trong lịch sử Trung Quốc chỉ trong một đêm, rất nhiều dân du cư cũng đồng thời “mất tích”. Họ đã đi đâu? Bao nhiêu năm nay điều này vẫn là câu đố nan giải.