Nhìn thấy vậy, tôi càng thêm chắc chắn phán đoán trong lòng mình,
lúc này Dương Hùng đứng dậy, chỉ vào vị trí trước mặt ông ấy, cất tiếng:
- Nhất Lượng mau tới đây, ngồi xuống!
Sau đó Dương Hùng bắt đầu pha trà, tôi cũng không nói chuyện, sau khi pha trà xong, Dương Hùng cười cười nhìn tôi.
- Nhất Lượng, đây chính là Đại Hồng Bào thượng đẳng, bác vất vả lắm mới tranh được hai lạng, cháu thử xem!
Nghe vậy tôi giật nảy mình, mặc dù tôi không hiểu trà, nhưng vẫn biết, Đại
Hồng Bào thượng đẳng hình như rất đắt, nghe nói mấy chục vạn mới mua
được một lạng, đây chắc chắn không phải là trà, mà là nước vàng!
- Bác trai, thực ra cháu không hiểu trà, thế này hình như có hơi lãng phí ạ.
Tôi có chút ngại ngần nhìn Dương Hùng, cất tiếng nói.
Nhưng Dương Hùng lập tức bày ra một bộ mặt hơi giận dỗi,nói:
- Haiz, sao cháu lại nói thế, bác cảm thấy vị khách nào xứng đáng được
uống, vậy chính là xứng đáng, không có liên quan gì tới việc cháu hiểu
hay không hiểu.
Nói xong, Dương Hùng bưng một chén
trà tới bên cạnh tôi, nếu Dương Hùng đã nói vậy, tôi cũng không cự
tuyệt, nhận lấy chén trà, uống thử một ngụm.
Nói
thật, chẳng có gì đặc biệt, cũng chả khác gì trà bình thường, hoặc cũng
có thể là do tôi không hiểu trà, mà sau khi uống xong, tôi lên tiếng hỏi Dương Hùng:
- Bác trai, bác gọi cháu tới, không biết là vì chuyện gì ạ?
Tôi cũng không vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính.
Lúc này, nụ cười trên mặt Dương Hùng bỗng thu lại, gương mặt trở lên nặng nề, nhìn tôi nói:
- Nhất Lượng, chúng ta không phải người ngoài, bác cũng nói thẳng.
Nghe vậy, tôi cười ngờ nghệch, không ngờ Dương Hùng lại kéo quan hệ của
chúng tôi lại gần đến như thế, xem ra đúng thật là đã có chuyện.
Tôi nhìn Dương Hùng, không lên tiếng, mà chờ đợi Dương Hùng tiếp tục nói.
- Chuyện là thế này, lần trước bác cũng giấu không nhắc đến với cháu, lần này, coi như là bác chính thức mời cháu, tổ chức mạo hiểm của chúng bác lại chuẩn bị đi vào Nop Lor, bác muốn mời cháu tham gia vào đội ngũ,
coi như là bảo vệ ở bên cạnh bác.
- Đầu tiên, thù
lao của cháu, bác tuyệt đối không để cháu phải chịu thiệt, tiếp theo,
bác cũng rất tin tưởng cháu, còn cả năng lực của cháu nữa.
Nói xong, ánh mắt Dương Hùng rơi lên người tôi, chờ đợi tôi cho ông ấy một
câu trả lời, việc này đúng thực là làm khó tôi, đồng ý? tôi không muốn
qua loa cho xong chuyện như vậy, nói thật, tôi cảm thấy Dương Hùng là
một người có dã tâm.
Ông ấy không ngừng muốn đi tới
Nop Lor truy tìm bí mật liên quan đến ngọc bội Song Ngư, nhất định là
còn có bí mật gì đó mà chỉ một mình ông ấy biết, tôi không muốn đặt chân vào vũng nước đục này.
Tôi trực tiếp mở miệng:
- Bác trai, bác cũng biết, cháu vừa mới vào học, không thể rời khỏi
trường lâu như vậy, cho nên lần này chỉ sợ cháu không thể đi cùng bác
được rồi.
Không sai, từ chối, tôi cũng tin, lý do từ chối khá hợp lý, tôi vừa vào học chưa đến một tháng, yêu cầu của Dương
Hùng, chẳng phải chính là muốn tôi rời khỏi trường trong khoảng thời
gian rất dài hay sao, đối với một sinh viên mới vừa nhập học mà nói,
chuyện này là không thể.
Có điều đối với lý do mà tôi đưa ra, Dương Hùng dường như đã dự liệu từ sớm, sau đó nói:
- Nhất Lượng, vấn đề này cháu có thể hoàn toàn yên tâm, phía nhà trường
bác sẽ xử lý, đến cuối kỳ, học phần một điểm cũng không thiếu, mà môn
nào cũng đều đạt được thành tích xuất sắc, việc này bác có thể đảm bảo
với cháu, chỉ cần cháu cùng bác đi tới Nop Lor, tất cả những chuyện này
đều không phải là vấn đề to tác.
Nghe vậy, tôi hơi
ngạc nhiên, không ngờ Dương Hùng còn đưa ra một điều kiện như vậy, lập
tức khiến tôi không biết phải nói thế nào cho hay.
Không đợi tôi mở miệng, Dương Hùng lại lên tiếng:
- Nhất Lượng, cháu nể mặt Dương Nặc một chút, nếu như bác xảy ra chuyện
gì, chỉ còn lại Dương Nặc và mẹ nó, nhưng chỉ cần cháu đi theo bác, bác
tin bọn họ cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Dương Hùng
lại ra một đòn tấn công, không ngờ đến ngay cả chuyện này mà ông ấy cũng đã nghĩ xong, lập tức tôi càng không biết phải từ chối Dương Hùng như
thế nào.
Nhưng tôi thực sự không thể đồng ý, tôi nói:
- Bác trai, chuyện này cháu thực sự không còn cách khác, không biết bác
đã nghe Dương Nặc kể chuyện ở trong trường hay chưa, trường chúng cháu
lại xảy ra chuyện rồi, xuất hiện xác chết khô, mà cháu cũng đã đồng ý
với nhà trường phải điều tra mọi chuyện cho rõ ràng, nên trước khi
chuyện này chưa có kết quả, cháu không thể rời khỏi trường.
Chuyện bên trường rất cấp bách, tôi tin lần này Dương Hùng chắc cũng không ép tôi được nữa?
- Ý của cháu là, chỉ cần chuyện trong trường được giải quyết, cháu sẽ cùng bác đi tới Nop Lor?
Dương Hùng nhìn tôi, lại cất tiếng hỏi.
Tôi cũng chỉ có thể gật đầu, không ngờ trên mặt Dương Hùng, bỗng lộ ra một nụ cười đắc ý, tiếp đó vỗ tay.
- Qúa tốt rồi, chỉ cần cháu đồng ý với bác là được, bác đợi cháu, đợi
cháu xử lý xong chuyện trong trường, lúc nào xong rồi, chúng ta sẽ xuất
phát.
Tiếng Dương Hùng lại vang lên, cả người tôi
vẫn chưa kịp phản ứng, đúng là gừng càng già càng cay, hoặc cũng có thể
từ lúc tôi tiến vào, Dương Hùng đã có lòng tin, tôi sẽ đi cùng ông ấy
tới Nop Lor.
Vừa rồi tự mình đồng ý, bây giờ tôi muốn thu lại cũng không thể, tôi chỉ biết cười ngơ ngốc, không nói gì.
Nhưng Dương Hùng lại nói trước:
- Nhất Lượng, cháu đừng trách bác giăng bẫy cháu, cháu đi cùng bác, bác mới có thể yên tâm.
Dương Hùng đều đã nói ra như vậy rồi, tôi đương nhiên cũng chẳng thể nói thêm được gì nữa, không thể không nói, đầu óc của Dương Hùng không đơn giản, cho dù có dùng từ “hồ ly già” để hình dung cũng không quá đáng.
Sau khi bàn bạc xong, Dương Hùng rót thêm hai chén trà nữa cho tôi, uống
xong Dương Hùng giữ tôi lại ăn cơm, nhưng tôi không đồng ý, nói chuyện
trong trường vẫn đang đợi tôi đến xử lý, nhất định phải quay về, bởi vì
bên đó lúc nào cũng đang chờ đợi tôi.
Nghe vậy,
Dương Hùng cũng không giữ tôi lại nữa, nói tôi nếu cần trợ giúp gì, lúc
nào cũng có thể gọi cho ông ấy, mà trước lúc đi, Dương Hùng lại nhét vào tay tôi một tờ chi phiếu, tôi kịch liệt từ chối.
Dương Hùng nói với tôi, đây là tiền cọc, chia ra hai nửa, đợi khi chúng tôi từ Nop Lor trở về, đưa nốt nửa còn lại cho tôi.
Cuối cùng tôi cũng không thể chọi lại được Dương Hùng, bèn nhận lấy tiền cọc.
Là Dương Nặc đưa tôi về nhà, trên xe, tôi không giấu Dương Nặc, mà lấy tờ chi phiếu ra, nhìn hàng số trên đó.
- Bố bạn thật hào phóng, lần trước một trăm vạn, lần này lại thêm một trăm vạn nữa.
Không sai, lại là chi phiếu một trăm vạn, tôi không thể không cảm thán, bản thân có được số tiền này cũng quá đơn giản đi?
- Chậc, bạn tưởng bố tôi ngốc sao? Nếu như không xứng đáng, đừng nói một
trăm vạn, đến ngay cả một trăm tệ ông ấy cũng không đồng ý cho đi, điều
này chứng minh năng lực của bạn, xứng đáng có được nhiều tiền như thế.
Dương Nặc cười cười, nói với tôi, tôi thì không biết phải làm sao, nói thực,
bản lĩnh của tôi, thực sự không xứng đáng được nhiều tiền như vậy, Dương Nặc là chưa gặp qua những người có bản lĩnh cao hơn tôi, Hạ Mạch, Mễ
Trần, bản lĩnh của ai cũng cao hơn tôi.
Có điều đây cũng là duyên phận, chỉ có thể nói tôi và Dương Hùng có duyên, ông ấy gặp được tôi, mà không phải là người khác.
Lúc chuẩn bị rời đi, tôi cũng nhắc nhở Dương Nặc, vụ án xác chết khô gần
đây mục tiêu của hung thủ đều là gái trẻ, dặn cô ta hết sức cẩn thận,
tốt nhất khi đến trường nên đem theo cả vệ sĩ.
Dương Nặc cười vui vẻ, sau đó nói cô ta biết rồi.
Về tới nhà, tôi tiếp tục quên ăn quên ngủ nghiên cứu một đạo môn khác, ấn
Ngũ Nhạc, ba ngày liên tiếp trôi qua, Quách Văn Hạo bên kia vẫn chưa
truyền tới bất kỳ tin tức gì.
Mãi cho đến ngày thứ
tư, Quách Văn Hạo gọi cho tôi nói, người của ông ấy phát hiện ra một mục tiêu nghi là Phương Trình Chu ở trong quán cà phê.
Nghe vậy lòng tôi bỗng ngưng lại, sau đó vội vàng ra khỏi cửa, đi tới nơi
theo dõi, dưới sự chỉ dẫn của quách Văn Hạo, tôi tìm tới địa điểm theo
dõi, sau đó nhìn vào quán cà phê qua kính viễn vọng.
Khi tôi nhìn thấy mục tiêu, linh khí cũng bắt đầu vận chuyển lên trên mắt.
Lập tức, tôi nhìn thấy trên mi tâm của người thanh niên đó có một vòng khí màu đen, mà vòng khí này rất nồng nặc.
Chính là hắn, mặc dù tướng mạo đã thay đổi, nhưng luồng khí trên mi tâm của
hắn vẫn hệt như cũ, Phương Trình Chu, cuối cùng hắn cũng xuất hiện!