Nợ Âm Khó Thoát

Chương 132: Nổi giận

Trong lòng căm phẫn, tôi trực tiếp nhe răng, cắn đứt đầu lưỡi của mình, một cơn đau khiến tôi chịu không nổi truyền ra từ trên đầu lưỡi.

Đây là lần thứ ba tôi sử dụng máu đầu lưỡi, lần hai là lúc vây bắt lão già Tôn, lần trước nữa là oán thi trong nhà xác, lúc đó tôi không hiểu gì nên mới mạo muội sử dụng máu đầu lưỡi, trong đạo môn được gọi là Chân Dương Tiễn.

Bởi vì đầu lưỡi là nơi dương khí quan trọng nhất trong cơ thể con người, gọi là Chân Dương.

Lần trước sử dụng máu đầu lưỡi, hai ba hôm sau tôi vẫn còn cảm thấy toàn thân mơ mơ màng màng, đó là bởi vì do thiếu mất Chân Dương, cho nên Mễ Trần mới cảnh cáo tôi, bảo tôi nếu chưa tới lúc ngàn cân treo sợi tóc, thì nhất định không được sử dụng máu đầu lưỡi.

Thứ này đích thực có thể tăng uy lực cho pháp bảo, nhưng đồng thời cũng rất tiêu hao dương khí trong cơ thể con người.

Dương khí là trọng yếu của con người, nếu bị thương sẽ bị thương vào nền móng, cho nên nếu không đến lúc cực kỳ nguy cấp, nhất định không được dùng bừa bãi.

Mà cục diện hiện giờ, đối với tôi mà nói, đã đến đường cùng, cũng coi như bất đắc dĩ rồi.

Cơn đau ở đầu lưỡi truyền thẳng tới tim, đau muốn phát khóc, trong miệng cũng cảm thấy có vị mằn mặn, sau đó tôi không do dự mà nhổ Chân Dương Tiễn lên trên kiếm Kim Tiền.

Lập tức, một luồng ánh sáng màu đỏ máu chói mắt lóe lên từ trên lưỡi kiếm, không, nói chính xác hơn thì không phải là màu đỏ máu, mà là đỏ lửa, loại màu đỏ lửa cực kỳ sậm màu.

Ánh sáng đỏ lửa này cứ như là ngọn lửa thật vậy, một luồng năng lực nóng ấm truyền vào trong lòng bàn tay tôi, nhưng tôi lại cảm thấy toàn thân mình dễ chịu.

Lập tức, sắc mặt tôi u ám lạnh lùng nhìn đám oán quỷ, lạnh giọng hô lên:

- Một đám nghiệp chướng, u mê không tỉnh ngộ, vậy thì cùng nhau hồn siêu phách lạc hết đi!

Khi tiếng hô của tôi vừa dứt, thân hình đã trực tiếp lao lên, kiếm Kim Tiền trong tay không ngừng công kích lên thân hình của những oán quỷ trước mắt.

Lập tức, những tiếng thét chói tai vang vọng khắp hành lang, âm thanh không dừng lại, mà lòng tôi cũng không hề bị lung lay.

Cổ nhân có nói, kẻ giết người, sớm muộn cũng bị người giết. Mà nếu như không phải do tôi có thủ đoạn, chỉ sợ lúc này đã bị đám oán quỷ kia xé xác thành trăm mảnh, tinh huyết trên người cũng bị hút sạch sẽ.

Cho nên, dưới tay tôi, không thể mềm mỏng.

- Chết đi!

Tôi thét lên, kiếm Kim Tiền trong tay trực tiếp đánh lên người hai con oán quỷ, lập tức, hai quỷ hồn hóa thành một làn khói xanh, biến mất trước mắt tôi.

Thủ đoạn độc ác? Không còn cách khác, tình trạng hiện giờ của tôi, căn bản cũng không biết có thể duy trì được bao lâu, nếu như dưới tình hình này mà lực chiến đấu lại mất đi, vậy thì tôi hoàn toàn không còn thủ đoạn nào nữa, cho nên phải tranh thủ ngay lúc này, nhất định phải áp chế khí thế của đám oán quỷ xuống.

Thân hình của từng oán quỷ một biến mất trước mắt tôi, khí thế điên cuồng vừa rồi cũng đã bị tôi áp chế xuống không ít.

Nhưng lúc này, động tác trong tay tôi vẫn không dừng lại, một nửa oán quỷ còn sót lại, cuối cùng cũng bị trạng thái lúc này của tôi dọa sợ tái mặt.

Lập tức, đám oán quỷ không ngừng tháo chạy khắp tứ phía, trên mặt Chu Đào, lộ ra biểu cảm căm phẫn.

- Quay lại, tất cả các ngươi quay lại cho ta, giết chết kẻ này.

Chu Đào gào rách cả họng, không ngừng la hét gọi đám oán quỷ lại, nhưng bây giờ không một con quỷ nào thèm nghe lời của cậu ta.

Tôi bỗng xoay đầu, đưa mắt quét đến vị trí của Chu Đào, cậu ta cứ mãi gào thét ở một bên, khiến lòng tôi không thoải mái.

Nếu như tôi trực tiếp bắt giữ Chu Đào, nhất định có thể uy hiếp Chu Tư Mộng.

Khi tôi đang lao tới chỗ Chu Đào, một luồng khí âm sát bỗng phóng tới từ sau lưng, tôi trở mình, né sang một bên.

Giây phút người tôi nhảy ra, tôi cũng nhìn thấy trên chùm tóc, bao trùm vô số khí âm sát, đang công kích về phía tôi.

Lòng tôi trùng xuống, kiếm Kim Tiền không do dự trực tiếp chém xuống chùm tóc trước mặt.

Thình!

Kiếm Kim Tiền và tóc va vào nhau, truyền ra một âm thanh khiến người ta dựng tóc gáy, tiếp đó chùm tóc rơi xuống đất, toát ra làn khí đen.

Tôi cảnh giác quay đầu, nhìn thấy chùm tóc dài dài đó trực tiếp thu về sau lưng Chu Tư Mộng, Chu Tư Mộng này quả nhiên mạnh hơn rất nhiều so với những lệ quỷ đồng đẳng cấp khác.

Thực lực của Hạ mạch chắc chắn phải trên cả cảnh giới tiên thiên, nhưng Chu Tư Mộng lại chỉ dựa vào thực lực vẫn chưa đến quỷ vương của mình, chiến đấu với Hạ Mạch lâu như vậy mà vẫn chưa rơi vào thế hạ phong?

Thực lực của Chu Tư Mộng, chắc chắn không thể xem thường.

- Nghiệp chướng, ta thấy số phận cuộc đời ngươi thảm thương, không muốn so đo với ngươi, ngươi thực sự cho rằng ta không làm được gì ngươi sao?

Lúc này tiếng nói lạnh như băng của Hạ Mạch vang lên, tiếp đó, một tay của Hạ Mạch đặt lên phần eo kéo một cái, một thanh kiếm mềm xuất hiện trong tay cô ấy.

Linh khí trong người Hạ Mạch cũng mau chóng truyền vào trong thanh trường kiếm.

Trường kiếm không ngừng rung lên, bên trên bao phủ một tầng kiếm khí giá lạnh như sương.

Đến ngay cả gương mặt dữ dằn của Chu Tư Mộng, cũng xuất hiện vẻ mặt nặng nề, lúc này, bộ quần áo mặc trên người Hạ Mạch bỗng rung lên, tóc cũng đã bắt đầu bay bay mặc dù không có gió.

- Trảm dục, phá!

Tiếng hô lạnh lẽo truyền ra từ trong miệng Hạ Mạch, lập tức, trường kiếm trong tay Hạ Mạch rơi xuống người Chu Tư Mộng.

Thấy công kích của Hạ Mạch, không ngờ tôi lại quên luôn cả việc đi bắt Chu Đào sau lưng.

Một kiếm canh ngay tức khắc ngưng tụ trên đầu Hạ Mạch, luồng khí thế mạnh mẽ dâng lên, trực tiếp chém xuống người Chu Tư Mộng.

Chu Tư Mộng bị một cơn gió âm khủng bố ập vào người, những sợi tóc trên đầu vô cùng cứng cáp, phóng thẳng lên phía trường kiếm trước mắt.

Trường kiếm vào những sợi tóc đen đập vào nhau, lập tức vô số những sợi tóc đen từ trên không trung rơi rụng xuống dưới đất, sắc mặt Chu Tư Mộng vô cùng dữ tợn, trong đôi hốc mắt không ngừng chảy ra từng dòng máu tươi màu đen.

Khí âm sát trên người dồn hết lên trên bộ tóc dài đườn, lập tức, trên trường kiếm phát ra một luồng kiếm khí lạnh toát khiến người ta rét run, luồng kiếm khí lan ra tứ phía.

Bộ y phục đỏ như máu của Chu Tư Mộng cũng đã bị kiếm chém rách, khí âm sát chui ra từ trong những lỗ rách đó ra ngoài.

Tiếng thét thảm thiết của Chu Tư Mộng rơi vào trong lỗ tai tôi, tôi đột nhiên cảm thấy lòng mình có chút bất ổn.

Đây là tiếng thét của quỷ sắp gần với quỷ vương, tôi tạm thời không thể chịu nổi.

Nhìn thấy những việc trước mắt, lòng tôi vui mừng, bởi vì công kích của Hạ Mạch, rõ ràng đã chiếm được thế thượng phong, Chu Tư Mộng đã lộ ra tư thái không chống lại được.

- Nghiệp chướng, còn không chịu tội?

Trường kiếm trong tay Hạ Mạch lại giơ lên, lạnh lùng cất tiếng nói với CHu Tư Mộng.

Chu Tư Mộng nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi vô cùng dữ tợn, tiếng nói u ám khàn khàn truyền ra từ nơi sâu trong cổ họng.

- Mày đừng hòng! Người trong thiên hạ phụ tao, tao phải phụ lại người thiên hạ, tất cả chúng mày đều là thứ ích kỷ tham lam, sống trên trần thế, còn không bằng chết đi cho xong, không giữ lại một ai.

Tiếng nói như có độc của Chu Tư Mộng vang lên, mà trái tim của tôi cũng bởi vì câu nói ấy của ả ta mà nghẹn lại, trong lòng Chu Tư Mộng không ngờ lại có oán niệm sâu sắc đến như vậy.

Quỷ vật có oán niệm, về cơ bản đều không có cách nào siêu độ, bởi vì oán niệm quá sâu, chỉ hận không thể giết được hết tất cả người trên nhân gian.

Lúc này, tôi lập tức ý thức được Chu Tư Mộng chỉ sợ đang muốn chiến đấu tới mức có chết thì cùng chết, vội vàng quay đầu, chuẩn bị đi bắt Chu Đào, nhưng khi vừa quay lại, thì phát hiện đã không thấy Chu Đào đâu.

Tôi vỗ đùi mình một cái thật đau, ông nội nó, lúc trước chỉ mải để ý đến Hạ Mạch và Chu Tư Mộng, quên mất thằng khốn đó, bây giờ cậu ta đã trốn đi, cũng không biết đã trốn vào góc nào.

Tòa ký túc này lớn như vậy, muốn tìm được Chu Đào, cần rất nhiều thời gian, cho nên hiện tại căn bản không còn thời gian để đi tìm cậu ta rồi.

- Nếu ngươi đã u mê không tỉnh ngộ, ta chỉ có thể chém tan hồn phách của ngươi, khiến ngươi hồn siêu phách lạc.

Sắc mặt Hạ Mạch cực kỳ lạnh lùng, tôi biết, Hạ Mạch không phải là một người mềm lòng, sau khi tiếng Hạ Mạch vừa dứt, khí thế trên người cô ấy đã dâng lên rất nhiều.

Trường kiếm trong tay Hạ Mạch lại tiếp tục chém xuống người Chu Tư Mộng, nhưng khi trường kiếm chém xuống, tôi lại nhìn thấy khóe miệng Chu Tư Mộng, cong lên thành một nụ cười kỳ dị.