Không đến mười ngày, mà khoảng cách của tôi với Trúc Cơ vẫn còn cách dẫn khí
hậu kỳ, tình hình này nhìn thì có vẻ không thể có khả năng, nhưng tôi
muốn thử.
- Vậy được, đến lúc đó Mễ Trần sẽ liên lạc với cháu, nếu thực sự đạt
đến cảnh giới Trúc Cơ, đem theo cháu cũng được, như vậy cũng dễ bảo đảm
sự an toàn cho cháu hơn nhiều.
Lúc này, Chu Quảng Trạch lại lên tiếng, rời khỏi khu phố đồ cổ, tôi
trực tiếp quay trở về nhà trọ, sau khi tiến vào phòng, tôi hít sâu một
hơi, móc bình ngọc trong lòng ra.
Sau khi mở bình, bên trong lập tức toát ra một mùi hương nồng đậm của linh khí, dọa cả người tôi nhảy dựng lên.
Tôi vội vàng đóng nắp bình lại, hít lấy hít để linh khí xung quanh vào trong cơ thể.
- thật là nhiều linh khí!
Tôi hơi giật mình, đây chính là Linh Khí Đan sao? Thứ này không biết
làm từ gì, không ngờ lại có thể ngưng tụ linh khí thiên địa thành đan
dược, thứ này nhất định có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện.
Mà trong bình ngọc có đúng một trăm viên, có lẽ đủ để tôi dùng một khoảng thời gian, lòng tôi hưng phấn không thôi.
Tôi lấy ra một viên Linh Khí Đan từ trong bình ngọc, trực tiếp nhét
vào miệng, sau đó ngồi khoanh chân xuống, bắt đầu vận chuyển phương pháp hít thở.
Đan dược trong miệng hóa thành một luồng khí nóng, men theo cổ họng
đi vào trong cơ thể, một luồng linh khí nồng nặc đang không ngừng chạy
loạn khắp người, tôi vội vàng vận chuyển phương pháp hít thở, dẫn dụ
linh khí điên cuồng ấy lưu chuyển vào trong khí hải.
Lập tức, phát hiện máu thịt xung quanh mình hình như đều đang rung
lên, cảm giác này, không phải sướng bình thường, linh khí trong khí hải
vẫn đang tăng nhanh một cách chóng mặt.
Không biết từ lúc nào, một đêm đã trôi qua, mà một viên Linh Khí Đan cũng đã hoàn toàn tiêu hao hết.
Phù!
Thở hắt ra một hơi, lập tức, tôi cảm thấy toàn thân dễ chịu hẳn, lúc
này, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, tôi nhíu mày, người gõ cửa chắc
chắn là Hoàng Tiểu Tiên.
Có điều những ngày tiếp theo đây tôi đều phải đi vào trạng thái “khổ
luyện”, không được để bị quấy rầy, cho nên tôi trực tiếp đi ra mở cửa,
bởi vì chuyện này nhất định phải nói với Hoàng Tiểu Tiên, bằng không mỗi ngày chị ta đều tới vài lần, tôi làm sao mà khổ luyện được.
Mở cửa, Hoàng Tiểu Tiên mặc một bộ váy ngủ mỏng manh đứng bên ngoài,
hai cái chỗ nhô nhô ra ở trước ngực kia thoắt ẩn thoắt hiện, tôi hít sâu một hơi, để cho bản thân bình tĩnh lại.
- Chị còn cho rằng tối qua em lại cả đêm không về nhà, chuẩn bị ăn sáng rồi, em qua đây ăn cùng đi!
Hoàng Tiểu Tiên nhìn tôi, cười nhẹ, nghe vậy tôi gật đầu, mặc dù biết ăn một bữa sáng thôi cũng là một sự giày vò với tôi, dù sao cũng mới
sáng sớm, đã phải nhìn thấy sự việc xịt máu mũi trước mắt.
Mà lúc ăn sáng, tôi đem sự tình nói qua với Hoàng Tiểu Tiên, nói thời gian tiếp theo đây không cần sang gọi tôi qua ăn cơm, tôi phải tu
luyện.
Đối với việc tôi là người tu đạo, Hoàng Tiểu Tiên cũng biết, chính
vào lúc giúp chị ta giải quyết ác quỷ kia, mấy ngày đầu còn cảm thấy tò
mò, về sau thì cũng thấy bình thường.
Hoàng Tiểu Tiên cũng không nói gì nhiều, sau khi ăn sáng xong, tôi
trực tiếp đi xuống tầng, đi mua hai thùng mỳ ăn liền, đây chính là thức
ăn của tôi trong khoảng thời gian này.
Cũng hi vọng mấy ngày nay có thể đột phá lên cảnh giới Trúc Cơ, bằng
không trận chiến vây bắt môn phái âm thi, tôi sẽ không thể tham gia, tôi tích cực muốn tham gia như vậy, vì nghĩ Lão Thi Tượng nhất định cũng sẽ tới.
Tôi cuối cùng cũng tin, Lão Thi Tượng và Lương Triều Sinh còn biết
nhiều thứ hơn, chỉ là do chưa bắt được bọn họ, ép cung mà thôi.
Còn cả kẻ đứng sau môn phái âm thi, tôi cũng rất tò mò, không biết
tất cả những chuyện này có liên quan gì với nhau, nếu lần này không đi
theo, về sau muốn đạt được những tin tức hữu dụng, sẽ khá là khó khăn.
Sau khi nghĩ thông suốt, tôi cũng tiến vào khổ luyện, thời gian tiếp
theo, gần như một ngày một đêm đều dùng mất hai viên Linh Khí Đan, mà
tôi cũng cảm nhận được, linh khí trong khí hải cũng tăng lên từng ngày,
gần như đã sắp đạt đến điểm giới hạn.
Thời gian ba ngày trôi đi rất nhanh, mà trong một đêm, tôi một lúc
nuốt liền tù tì ba viên Linh Khí Đan, linh khí bắt đầu điền cuồng bay
nhảy trong cơ thể tôi, không ngừng đâm sâu vào trong tĩnh mạch.
Tôi cảm nhận thấy thân thể mình hơi phát nóng, mau chóng vận chuyển
linh khí trong người, không ngừng dẫn dụ, đưa vào trong khí hải.
Mà cả khí hải của tôi không ngờ cũng bắt đầu hơi run lên, rất nhiều
tiếng sau, trong khí hải lập tức truyền ra một tiếng ‘thùng’ khe khẽ.
Thùng...
Khi âm thanh truyền ra, cả người tôi hơi cứng đờ, sau đó cảm nhận
được khí hải bắt đầu nở rộng ra một chút, mà linh khí bên trong cũng trở lên nồng hậu hơn.
“phù! Dẫn khí hậu kỳ rồi sao?”
Thở phù một hơi, tôi thấp giọng lầm bầm, thời gian ba ngày, không thể không nói, có trợ giúp của Linh Khí Đan, tốc độ tu luyện cũng tăng
nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
Nếu không có trợ giúp của Linh Khí Đan, tôi muốn đi vào dẫn khí hậu
kỳ, chỉ sợ vẫn còn phải cần không ít thời gian, thế nào thì cũng phải
khoảng hơn nửa tháng.
Tôi điều động linh khí trong cơ thể, đã liên tiếp ba ngày, tôi cũng
không thể ngồi mãi như thế, nhảy xuống giường, sau đó đi tới trước bàn,
bắt đầu nhấc bút vẽ bùa.
Hiện tại thực lực của tôi đã đến dẫn khí hậu kỳ, muốn vẽ bùa Ngũ Lôi cũng đơn giản hơn chút rồi.
Nhắm mắt điều chỉnh bản thân giây lát, bút lông trong tay trực tiếp
hạ xuống mặt giấy bùa, lập tức, linh khí thoát ra từ trong cơ thể, men
theo bút lông rớt xuống mặt giấy, mà cổ tay tôi cũng bắt đầu dao động.
Một đạo phù văn xuất hiện dưới cây bút lông, mà tôi lại không hề cảm
thấy có trở ngại gì, khi nét bút cuối cùng dừng lại, lôi nguyên xung
quanh bắt đầu chui vào trong hàng phù văn, tôi thở hắt ra một hơi.
Một mạch vẽ xong bùa, xem ra lúc trước đúng là do thực lực của bản
thân, cho nên mới dẫn đến việc vẽ bùa Ngũ Lôi khó khăn đến thế.
Khi lôi nguyên chui vào trong bùa giấy, tôi phát hiện màu xám trên
phù văn lại càng sậm màu hơn, xem ra đây mới được xem như là bùa Ngũ Lôi nhập môn, mà những lá bùa Ngũ Lôi tôi vẽ lúc trước, có lẽ vẫn thiếu hụt một chút.
Dù sao cũng là bởi vì thực lực quá yếu, tôi liên tiếp vẽ gần mười lá
bùa Ngũ Lôi, lúc này mới cảm thấy cổ tay đau nhức, sau đó tôi thu dọn
những lá bùa lại, đây đều là những thứ tốt cần thiết trong lúc chiến
đấu.
Tiếp theo, tôi bắt đầu nghiên cứu một đạo thuật khác trong Tang Sinh Kinh, chú Phá Canh.
Thứ này tôi cảm thấy khó hơn bùa Ngũ Lôi, cho nên mới tạm thời đặt ra sau, hiện tại vừa hay thực lực đã thăng tiến, cùng cần phải có một thời gian để thích ứng, tôi nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện ấn pháp của
chú Phá Canh.
Sau đó, ấn kết trong tay tôi cũng bắt đầu biến hóa, thuận theo sự
biến hóa của ấn kết trong tay, tôi cũng cảm nhận được linh khí trong
người bắt đầu lưu chuyển lên tay mình.
Linh khí dựa theo quỹ đạo đặc định, hình như đã bắt đầu ngưng tụ lại, nhưng khi ngưng tụ được một nửa, linh khí trong tay đột nhiên hoàn toàn tiêu tan mất.
Lòng tôi nghẹn lại, thất bại rồi, xem ra chú Phá Canh vẫn cần một
thời gian nữa, thời gian một buổi tối lại trôi qua, sáng sớm ngày thứ
hai, ấn kết trong tay cuối cùng cũng ngưng tụ thành công, mà tôi đẩy nhẹ một cái, ấn kết trong tay lập tức đập về phía trước.
Khi ấn kết bay ra, cả người tôi mới đột nhiên tỉnh ngộ, ông nội nó, đây là ở nhà mà!
Mà vị trí phóng đi của ấn kết, lại vừa hay là chỗ để tivi ở trong
phòng, căn bản không kịp hối hận, ấn kết đã đập lên trên kệ tivi.
Thình!
Một tiếng vang cực lớn, tivi bốc ra một làn khói đen, một cái lỗ lớn
xuất hiện, mà tôi thì chỉ biết ngơ ngác nhìn sự việc trước mắt.
- Ông nội nó, gây họa rồi!
Quả nhiên, không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng nói của Hoàng Tiểu Tiên.
- Lý Nhất Lượng, có phải em đang tìm cái chết hay không, tu luyện thì tu luyện đi, lại còn muốn phá nhà hả?
Theo lý mà nói lúc này có lẽ Hoàng Tiểu Tiên vẫn đang ngủ, rõ ràng đã bị động tĩnh của tôi làm tỉnh giấc.
Tôi vội vàng lên tiếng nói là sơ suất, lần sau nhất định không xảy ra nữa, Hoàng Tiểu Tiên đứng chửi bên ngoài một lúc mới bỏ đi, tôi hít sâu một hơi.
Xem ra chỗ này thực sự không thích hợp để tu luyện chú Phá Canh, có
điều cũng đã lãng phí mất một buổi tối, tôi úp một tô mỳ gói, sau khi
lấp no bụng, bèn tiếp tục đi vào trạng thái tu luyện.
Thời gian còn lại không nhiều, mà tôi phải trong vài ngày, đột phá lên cảnh giới Trúc Cơ, không dám có chút chậm chạp.