Câu nói của Mễ Trần khá phức tạp, mà sau khi suy đi nghĩ lại một hồi, tôi
chỉ có thể tìm được một câu nói để hình dung tình trạng của tôi hiện
giờ.
Câu nói này tôi đã nhìn thấy rất nhiều lần trong phim, chắc là cũng có nhiều người cảm thấy quen thuộc.
Nằm ngoài sáu cõi luân hồi*!
Không sai, không nằm trong sáu cõi luân hồi, tôi cũng không biết hình dung như vậy có đúng hay không, nhưng ít nhất thì bây giờ tôi chỉ biết
hiểu như thế.
Tôi im lặng rất lâu, mãi sau mới thở dài một tiếng, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì.
Đưa mắt nhìn Mễ Trần, tôi hỏi anh ta:
- Anh có biết đối với tình trạng thế này của tôi, vị thầy xem bói kia giải thích như thế nào không?
Sắc mặt Mễ Trần càng thêm u ám, chuyện này, nói thật, hiện tại toàn
không thể tiếp nhận nổi, tôi một người sống sờ sờ, lại nói tôi không nằm trong mệnh lý? Tôi làm sao chấp nhận được?
Theo như tình tiết trong phim, tiên nhân đắc đạo thành tiên thì mới
có thể siêu thoát ra khỏi sáu cõi luân hồi, nhưng tôi chỉ là một người
bình thường hơn cả bình thường mà thôi.
Siêu thoát ra khỏi sáu cõi luân hồi quái quỷ gì chứ, mà bây giờ, tôi
chỉ hi vọng Mễ Trần có thể cho tôi một lời giải thích cũng coi như tạm
chấp nhận được, khiến tôi không ù ù cạch cạch như thế này nữa.
Mễ Trần thở dài, lên tiếng:
- Vị thầy xem bói kia đều đã nói rồi, tình trạng này của cậu, trước
nay chưa từng gặp qua, đến ngay cả trong sách cổ cũng không tìm thấy ghi chép chuyện tương tự như vậy.
Lúc đầu vẫn ôm một tia hy vọng, mà hiện tại, lời nói của Mễ Trần lại
trực tiếp bóp nghẹn trái tim tôi, ông nội nó chứ, tại sao lại như thế?
Lẽ nào tôi không thể tồn tại trên thế giới này ư? không nằm trong
mệnh lý, đây là thứ chết tiệt gì, Mễ Trần hình như cũng nhìn ra áp lực
trong lòng tôi, anh ta nhìn tôi, lên tiếng an ủi.
- Thằng nhóc cậu đừng sa sút tinh thần như thế, chuyện này cũng chưa hẳn là chuyện xấu.
Nhìn dáng vẻ của Mễ Trần, tôi đương nhiên cũng không dễ dàng tin lời
anh ta, tôi biết anh ta đang an ủi mình, cho nên lời nói của anh ta cũng chẳng có tác dụng gì đối với tôi.
- Haizz, cậu đừng không tin, tôi nói cho cậu biết, cậu có biết không
nằm trong mệnh lý thì có nghĩa là gì không? Sống chết đều nằm trong sự
kiểm soát của mệnh lý, nó muốn cậu chết, cậu nhất định phải chết.
- Mà bây giờ cậu căn bản không nằm trong sự khống chế của mệnh lý,
không phải càng tốt sao? Nói không chừng trường sinh bất tử chính là
tình trạng hiện giờ của cậu, nếu như tôi là cậu, còn vui chẳng kịp ý
chứ, cho nên cậu ấy, đừng có bày ra cái bộ mặt khóc tang như này nữa, bộ dạng của anh bây giờ như sắp chết, mà vẫn còn lạc quan đây này.
Nhìn thấy tôi không có động tĩnh, Mễ Trần tiếp tục an ủi, vừa nói
xong, anh ta đã vội vàng động đậy khóe miệng, lộ ra một nụ cười không
thể gượng gạo hơn, vừa rồi động tĩnh nói chuyện quá lớn, không biết đã
nói đến chỗ nào rồi.
- Được rồi, tôi biết rồi, cho dù thế nào thì bây giờ tôi chẳng phải vẫn đang sống rất tốt hay sao?
Lúc này, tôi cũng miễn cưỡng lên tiếng nói với Mễ Trần, nói xong còn không quên lộ ra ánh mắt yên tâm.
Có điều vừa cười xong, Mễ Trần đã bĩu bĩu môi:
- Cậu đấy, cười còn khó nhìn hơn cả khóc.
Tôi cũng không vòng vo nhiều trên chủ đề này nữa, tiếp đó hỏi Mễ Trần, chuyện giữa tháng bảy, cục số chín định xử lý thế nào?
Vừa nói đến đây, sắc mặt của Mễ Trần lại trở lên nặng nề, im lặng một lúc, mới thấp giọng nói:
- Chuyện này, cục số chín nhất định phải quản lý, có điều đây là cơ mật, không thể nói cho cậu biết quá nhiều.
Nhìn thấy gương mặt thần bí của Mễ Trần, tôi cũng lập tức phản ứng lại, sau đó gật đầu, không cưỡng ép Mễ Trần.
Không lâu sau, Chu Quảng Trạch đã quay trở lại, tay còn xách thêm đồ
ăn sáng, tôi ăn sáng cùng bọn họ xong, sau đó cũng lập tức rời khỏi
khách sạn, dặn Mễ Trần có tình hình gì thì gọi điện thoại cho tôi.
Về đến phòng trọ, cả người tôi trực tiếp ngã xuống giường, tôi vừa
mới về, Hoàng Tiểu Tiên đã sang gõ cửa, hỏi tôi đi đâu cả đêm hôm qua?
Lúc này tôi cũng chẳng có nhiều thời gian mà giải thích với Hoàng
Tiểu Tiên, nói với chị ta tôi có việc, nói hai câu xong cũng đóng cửa,
không quan tâm Hoàng Tiểu Tiên kia vẫn đứng cằn nhằn bên ngoài.
Nhắm mắt lại, trong đầu tôi không ngừng nghĩ tới những lời Mễ Trần đã nói, thảo nảo Chu Quảng Trạch biết tôi còn giấu chuyện, thì ra cục số
chín còn kinh khủng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của tôi.
Không ngờ còn có thể trực tiếp tiến hành xem bói cho người khác, tôi
đang nghĩ, nếu như tôi chỉ là một người bình thường, cũng là người bình
thường nằm trong mệnh lý, vậy thì tất cả mọi thứ về tôi, liệu có phải đã trực tiếp bị vị thầy xem bói của cục số chín kia nắm rõ trong lòng bàn
tay?
Như thế, cho dù tôi có cố gắng che đậy bí mật như thế nào, đối với vị trong cục số chín kia, chắc cũng không giấu nổi bất kỳ bí mật gì?
Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện, tôi đã loại bỏ, nếu thực sự như
vậy, vậy thì cả thiên hạ này không phải đều đã loạn hết cả lên rồi sao?
Cho nên trong này nhất định còn tai hại gì đó mà tôi không biết.
Bò người dậy, tôi hít thở sâu một hơi, sau đó điều chỉnh cơ thể hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
“Không cần biết thế nào, ít nhất thì bây giờ tôi vẫn còn sống, nếu
tôi đã còn sống, vậy thì chứng minh tôi vẫn tồn tại, mệnh lý gì chứ, ông nội nó, tôi không ở trong mệnh lý thì đã làm sao? Vẫn có thể sống tốt,
vẫn có thể đi tìm kiếm chân tướng mà tôi muốn biết.”
Đứng giữa phòng, tôi thấp tiếng lầm bầm, tiếp đó, mấy suy nghĩ linh
tinh trong đầu cũng hoàn toàn biến mất, tôi trực tiếp đi đến trước bàn,
lấy những thứ vẽ bùa ra, bắt đầu tiếp tục tiến hành sự nghiệp vẽ bùa.
Bùa ngũ lôi, dùng dẫn lôi thạch làm “kíp nổ”, dẫn dụ lôi nguyên giữa
trời và đất vào trong giấy bùa, dùng phù văn đặc thù để khống chế lại,
tiếp đó có thể hoàn toàn bạo phát vào lúc cần thiết, đạt được hiệu quả
công kích mạnh nhất.
Có điều thứ tôi lo lắng nhất lúc này không phải là hiệu quả của bùa
ngũ lôi, mà là phải vẽ được bùa ngũ lôi đã, hít sâu một hơi, bút lông
trong tay rơi vào trong nghiêng mực.
Mực thấm vào bút, bút đặt xuống giấy vàng, cổ tay tôi chầm chậm dao
động trên mặt giấy, từng hàng phù văn vô cùng kỳ diệu hiện ra dưới cánh
tay.
Mà thuận theo sự dao động của cổ tay, tôi càng cảm nhận được, có một
luồng sức mạnh kỳ lạ ở xung quanh đang không ngừng hội tụ vào chiếc bút
lông trong tay mình.
Chui vào trong giấy bùa màu vàng, thông qua sự dẫn dắt của phù văn, từ từ cố định lại.
Mà lúc này tôi cũng nín thở, thậm chí không dám thở ra, chỉ sợ sẽ làm loạn tiết tấu lúc này.
Chầm chậm, tôi phát hiện cổ tay tự nhiên đau nhức, lông mày tôi nhíu
chặt, trong lòng hỗn loạn, bởi vì lúc trước, mỗi lần bùa ngũ lôi thất
bại, đều sẽ xuất hiện tình trạng thế này.
Cổ tay đau nhức, sẽ làm mấy đi thăng bằng lúc đầu, đến lúc đó lá bùa đã hoàn thành được một nửa, sẽ hoàn toàn bị hủy.
Lòng tôi trùng xuống, không ngừng điều chỉnh trạng thái của bản thân, linh khí trong người cũng đã bắt đầu đổ dồn về phía cổ tay.
Muốn dùng cách này để áp chế cơn đau dưới cổ tay, nhưng tôi phát
hiện, không có tác dụng, trên trán đã bắt đầu xuất hiện những giọt mồ
hôi.
Mặc kệ sự đau đớn càng lúc càng tăng lên trên cổ tay, tôi không muốn
từ bỏ, bởi vì đã sắp đi tới đoạn kết của lá bùa, nếu như tôi từ bỏ, tất
cả sẽ công cốc.
Tay tôi đã bắt đầu run rẩy, tôi vội vàng đưa tay trái ra, giữ chặt
lấy cổ tay phải, từ từ khống chế cây bút lông trong tay, bắt đầu những
nét vẽ cuối cùng của lá bùa.
Cắn chặt răng, bút lông trên tay không can tâm rời khỏi giấy bùa.
Cuối cùng, dưới sự cố gắng của bản thân, bút lông trên tay cũng kết
thúc nét vẽ cuối cùng, rời khỏi giấy bùa, mắt tôi mở lớn, cảm nhận được
một sức mạnh vô cùng cường bạo ở xung quanh đang bắt đầu chui vào trong
hàng phù văn.
Mà trên cả lá bùa, đều đã phát ra thứ ánh sáng kỳ lạ, giây tiếp theo, lòng tôi kinh ngạc, bởi vì tôi nhìn thấy một màu xám, từ từ xuất hiện
trên hàng phù văn.
Đây là bùa cấp hai, bùa xám?
Tôi không khống chế được niềm vui sướng trong lòng mình, không ngờ
bùa ngũ lôi đã thành công, mà còn cảm nhận được đặc tính chỉ có ở trên
bùa xám, cho dù nói thế nào, đây cũng là bước tiến bộ lớn của tôi.
Cảm nhận được năng lượng xung quanh vẫn đang chui vào trong lá bùa,
tôi biết đây là lôi nguyên, mà tình hình này, chính là đang tích tụ
nguyên lôi.
Có điều giây tiếp theo, lông mày tôi bỗng nhíu chặt.
Chú thích*
Nằm ngoài sáu cõi luân hồi: nguyên gốc “六道之外” sáu cõi luân hồi là
thuật ngữ trong Phật giáo, dùng để chỉ những con đường mà con người sẽ
tái sinh sau khi chết, bao gồm ( cõi Trời, cõi Thần, cõi Người, cõi Súc
Sinh, cõi Ngạ Qủy, cõi Địa Ngục) tùy theo nghiệp của chúng sinh đã làm
lúc trên trần thế mà được luân hồi vào những cõi này, Lý Nhất Lượng
trong truyện không được luân hồi vào cả sáu cõi.