Vụ mưu sát Nishioka Teraji, ngoại trừ sợi lông thú bên khoa giám chứng tìm được trên người nạn nhận, hoàn toàn không có một manh mối nào khác. Hung thủ ra tay chuyên nghiệp, xóa sạch mọi dấu vết.
Akanishi nhanh chóng giải quyết vụ Ikenaka, nhưng khi tra vấn, không tìm được kẻ tình nghi dính líu đến vụ của Nishioka Teraji.
Ueda đưa lệnh chính thức, vụ án mạng kia hoàn toàn độc lập với Ikenaka.
“Nishioka quan hệ với mọi người không tệ, sơ bộ qua, không ai có thù oán đáng nói với hắn. Nạn nhân có một cô bạn gái, không có vẻ như dính líu đến đồng tính luyến ái. Nên có thể bài trừ chuyện giết…” Kamenashi nhíu mày, đọc bản báo cáo trong tay.
“Tôi đi rồi, cậu một mình ở nhà chỉ truy được nhiêu đó thôi à?” Akanishi đang ngồi trên chiếc ghế cạnh đấy xoay người một vòng, nhướn mày hỏi đồng sự của mình.
“Anh đi chết đi!!! Đừng tưởng là thiếu anh, tôi sống không được!”
Ueda săm soi từng móng tay vừa được giũa gọn của mình, thản nhiên nói, “Đồng tính luyến ái hay không cũng chưa chắc… Giống như ai kia, trước giờ thẳng thườn thượt, chỉ sau một đêm… đã cong vòng như dây leo.”
“Ha? Ha?” Uesato đứng gần đấy không khỏi tò mò.
…
“Người biết điều thì phải hiểu rõ việc gì nên làm, việc gì không nên làm a~~” Ueda nheo mắt, mỉm cười quỷ dị nhìn ba thuộc hạ của mình.
“Tôi tiếp tục điều tra người thân của nạn nhân.” Kamenashi khẽ rùng mình, vội vàng gấp tập hồ sơ lại.
“Tôi đi xem thi thể thế nào… A… đổi.” Akanishi vừa nói, vừa đập tập hồ sơ trên tay mình lên ngực Kamenashi, rồi nhanh tay lấy đi tập hồ sơ của đối phương.
“A~ Uesato, cậu muốn theo ai thì theo, tập cho quen tiết tấu làm việc của đội.” Ueda gục đầu lên bàn, uể oải xua tay.
“Vậy để cậu ta đi với Kame đi, tôi không rảnh mà mang theo lính mới.” Akanishi không chút chần chừ mà nói ngay. “Leader, sếp không có chỉ thị gì sao? Bộ tới giờ vẫn chưa nhìn ra được khúc mắc gì à?”
“Sếp yêu dấu của các cậu mới giao cho anh một vụ lớn hơn rất nhiều. Không rảnh mà mang theo lũ ranh con. Đến lúc anh đây trở về, các cậu còn chưa phá được án thì…” Ueda ném một cái liếc dài về phía ba người. “Jin, cậu với Kazuya phải tách ra, mỗi người ở một nơi cho anh!”
Lời vừa dứt, Akanishi và Kamenashi không khỏi rùng mình. Cả hai tên lập tức cong đuôi bỏ chạy. Ngay cả Uesato cũng lẳng lặng không nói tiếng nào mà lui đi.
Ueda thở dài, mở hộc tủ cá nhân, rút ra thẻ căn cước của mình rồi cài lên ngực. Xong xuôi, hắn trương lên bộ mặt đao phủ, lăm lăm rời văn phòng.
xOx
“Tầng 24, tổ B, Ueda Tatsuya.” Ueda lạnh lùng tự giới thiệu với người thư ký đang ngồi trước cửa.
“Tầng 24 quả nhiên vẫn ưa đến muộn.” Ueda vừa yên vị, Nishikido ngồi gần đấy lập tức buông lời giễu cợt.
“Tầng 28 quả nhiên thiếu người tới nỗi phải để đội trưởng tự mình đi họp.” Ueda nhất quyết không chịu thua.
“Tại sao Takizawa Hideaki của tầng 24 không tự mình đến?” Vị sếp lớn phụ trách buổi họp không khỏi nhíu mày.
“Cậu ta đang phải lo vụ giết người rút xương, mọi người trong đội nhất trí xương quan trọng hơn da nên để tôi đến xử lý da.” Ueda nghiêm trang trả lời.
=___=
“Ở đây đã có 11 nạn nhân bị lột da rồi!” Nishikido hung hăng lớn tiếng.
“Vụ rút xương cứ theo đà này phát triển thì cũng có ngày 11 người bị hại, nói không chừng có người thứ 12 nữa kìa!” Ueda điềm nhiên trả đòn.
…
“Sao còn ngồi ở đây? Không đi tầng 30 họp à?” Imai nghiêng đầu hỏi Takizawa, người đang chăm chú dán mắt vào màn hình vi tính mà chơi game.
“A, tôi đã trịnh trọng ủy thác lại cho Ueda Tatsuya đi rồi.” Ánh mắt không hề dịch chuyển.
“… Cậu ta nghe lời vậy sao?”
“Tôi nói với cậu ta khảo sát cuối năm nay là tôi giám sát. Thế nên cậu ta liền vui vẻ nhận lời, không chút kháng cự.”
“… Cứ ngồi đấy mà đợi cậu ta đắc tội một lượt hết từ tầng một đến tầng ba mươi đi!! A!!! Đồ gian xảo!! Lại bắt tôi đi dọn rác cho cậu à?????”
“A!!!! Sớm quá! Hử? Tsuba-chan mới nói gì thế?”
“…”
…
“Hi vọng mọi người chuẩn bị trường kỳ tác chiến đợt này thật tốt. Tổ chuyên án này sẽ được giữ đến khi hung thủ bị khởi tố mới thôi.” Vị sếp lớn dõng dạc tuyên bố.
“Mỗi tuần chết một người, một tháng chết bốn người, mà còn muốn chúng ta trường kỳ tác chiến, đơn thuần chỉ để giấu bọn phóng viên thôi chứ gì.” Ueda thấp giọng cằn nhằn.
Nishikido ngồi bên cạnh lườm hắn một cái.
“Nghĩ sao mà cho cả người ở bộ kinh tế tầng 13 vào đội vậy trời? Bọn họ chắc cử tên nào đang nghỉ phép đây mà…”
“Cậu im miệng giùm tôi cái!!!”
“Yên tâm, súng của mọi người ở đây đều bị tháo đạn rồi.”
“…”
“Sếp Nishikido, kỳ thật sếp cũng muốn nói lời vừa rồi mà nhỉ? Nói không chừng còn ác độc hơn tôi nhiều đấy chứ, phạm trù ưa thích của sếp mà.”
Lát sau, bản tuyên bố lập đội rốt cuộc kết thúc. Ai nấy không khỏi thở phào.
“Chúng ta bắt đầu chia tổ.”
Lời vừa dứt, Ueda lập tức giơ tay lên.
Nishikido trợn trừng hai mắt nhìn hắn.
“Tôi muốn chung một tổ với sếp Nishikido đây ~> <~” Ánh mắt ngây thơ, khả ái đến rùng mình.
Nishikido chỉ thiếu điều ngã nhào xuống đất mà bất tỉnh.
xOx
Akanishi đứng trước căn hộ của Nishioka, nghiêng đầu chăm chú quan sát ổ khóa mạ vàng trên cửa.
Từ đằng sau, bất chợt có một đôi mẹ con đi ngang qua. Akanishi lập tức xoay người, lấy lại bộ dáng bình tĩnh thường ngày của mình rồi cúi chào. Hai mẹ con nọ cũng khom người đáp lễ.
Đợi đến khi người đã khuất đi, Akanishi tiếp tục trở về với việc xem xét ổ khóa. Sau đó, hắn rút điện thoại từ trong túi, rồi bấm số của Kamenashi.
“Có manh mối gì sao?” Thanh âm ảo não của Kamenashi vang lên từ phía đầu dây bên kia.
“Có cậu mới tìm không được thôi.” Akanishi từ trong người rút ra một thanh kẽm nhỏ.
“Hừ! Tôi đã lật đi lật lại, xoay tới xoay lui cái thi thể này, nhưng không thể tìm ra bất cứ vật chứng gì!!!!”
Cửa rốt cuộc mở ra, Akanishi nhếch mép nói vào điên thoại, “Bộ hôm qua vì anh nằm trên nên giờ đang xả bầu uất ức với người chết đấy à?”
“Anh đi chết đi!!! Tôi không có biến thái như vậy!!!”
“A…” Akanishi ngồi xổm xuống bên chiếc bát nhỏ cạnh cửa.
“Nishioka Teraji… có nuôi một con mèo” Akanishi ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy một chú mèo toàn thân trắng tinh, đang tròn xoe hai mắt, chậm rãi bước từng một về phía Akanishi. Hắn vui vẻ vẫy tay chào, “màu trắng…”
“A a a!!! Cọng lông duy nhất tìm được trên người nạn nhân ra là con mèo hắn nuôi!!!!” Kamenashi rên gào trong điện thoại.
Nó híp hờ hai mắt, ra chiều thích thú được vuốt ve.
Như nhớ tới chuyện gì, Akanishi đứng phắt dậy, bước tới bên tủ lạnh, rồi lấy ra một hộp sữa. Quá hạn…
Hắn thở dài tiếc nuối, nhún vai với chú mèo nọ. Sau đó, rút ra bánh bích quy còn lại từ bữa sáng, hắn bỏ vài miếng vào cái bát ngay cửa.
Nhẹ nhàng xoa đầu chú mèo, Akanishi ngồi phịch xuống đất, xếp bằng hai chân, hướng mắt nhìn ra khung cửa sổ.
“Mau đem con mèo đó về. Phải xét nghiệm bộ lông của nó, kiểm tra sợi lông trên người Nishioka có thật sư của mèo nhà cậu ta nuôi không.” Kamenashi hắng giọng trong điện thoại.
“Bộ lấy mấy sợi trên người nó không được à?” Akanishi cúi đầu nhìn chú mèo nhỏ. “A… Kame, bánh quy cậu làm khó ăn thật đấy… Shiro ăn chưa xong một miếng đã bỏ rồi kia.”
“=__= khó ăn thì anh đừng ăn!!! Đừng có tùy tiện đặt tên cho mèo nhà người ta như thế! Mà sao lại lấy tên chó để đặt cho mèo thế kia?” (Shiro là tên con chó của Shin-chan trong Cậu Bé Bút Chì)
“Lần sau làm nhớ để ý chút.” Akanishi không chút đoái hoài.
“Ai làm cho anh nữa mà ham?”
Akanishi đứng dậy, nhìn một lượt quanh phòng, “Căn hộ rất gọn gàng, không một dấu vết xô xát… Bồn tắm cũng sạch sẽ. Sữa trước cửa đã là của 7 ngày trước… hm… báo trong phòng khách thì 8 ngày trước… Nói cách khác, nạn nhân đã ngồi đây đọc báo vào 8 ngày trước. Sau đó ra ngoài, rồi không trở về nữa.”
“Kết quả xét nghiệm cho thấy nạn nhân quả thật bị giết hại 7 ngày trước.” Kamenashi trả lời từ đầu dây bên kia.
“Chỗ này không phải hiện trường đầu tiên sao?” Akanishi xoa cằm.
“Hm?”
“Thi thể nạn nhận có lông mèo cậu ta nuôi… chỉ có căn hộ này mới có nhỉ? Chẳng lẽ nạn nhân xách mèo cùng đi với mình? Còn nữa… tôi phát hiện ra… con mèo này…”
“Đừng nói giống hung thủ giết người nha?”
“Bị bỏ đói 8 ngày rồi mà vẫn không muốn ăn bánh quy cậu làm.”
“=___=”
“Có người chăm sóc nó sao?”
“A, Đầu To vào, cúp máy đây. Nhớ mang con mèo kia về.”
Dứt lời, đầu dây bên kia liền bị cắt đứt.
Akanishi bỏ tai nghe điện thoại vào túi, rồi bắt đầu kiểm tra căn hộ.
Nishioka dường như là một người rất quý trọng cuộc sông riêng tư. Công việc và đời sống cá nhân được phân chia rõ ràng, trong nhà không có gì dính líu đến công việc… cả một bộ hồ sơ cũng không có… Nói cách khác, ngoại trừ manh mối về chuyện cậu ta là tay trong cho vụ Ikenaka, tung tích về những công việc khác đều bế tắc.
Mở ra hộc tủ bên bàn đọc, Akanishi liền tìm thấy vài khung hình.
Mối quan hệ giữa Nishioka và bạn gái hắn xem chừng rất tốt. Có cha là cảnh sát, dù chỉ là cảnh sát giao thông. Thọat nhìn, cha Nishioka có thần thái của một vị cảnh sát điển hình của Nhật Bản, uy nghiêm, không hồ ngôn xảo ngữ, kiên cường và cương nghị.
Phía trong hộc tủ còn có một tập hồ sơ đáng chú ý khác…
Bản báo cáo một vụ tai nạn giao thông. 10 năm trước, ở Yokohama, hai xe ngược chiều đâm vào nhau. Một đôi vợ chồng lái chiếc Lincoln, và một gia đình ba người gồm vợ chồng cùng con trai trong chiếc Toyota. May mắn sống sót chỉ là đứa bé trai mười bốn tuổi bên chiếc Toyota.
Akanishi vội vàng cất tập hồ sơ vào người. Trong một căn hộ không chút dính líu đến công việc nhưng lại có tập hồ sơ này, nói không chừng, đây là đầu mối quan trọng.
Sau đó, Akanishi xuống lầu, ra tiệm tạp hóa gần đấy mua một lọ sữa rồi quay lại.
Hắn huơ huơ chai sữa trước mặt chú mèo nhỏ. Shiro lập tức chồm người, vươn móng với lấy.
“Shiro, chúng ta thương lượng chút nào. Tao xin mày vài cọng lông, còn mày sẽ được sữa uống. Thế nào?”
xOx
“Đội trưởng…” Miệng đeo khẩu trang, Kamenashi nheo mắt nhìn Takizawa đang đứng đối diện mình.
“Gì?” Takizawa cẩn thận kiểm tra thi thể của Nishioka.
“Sao sếp lại tới đây chỉ đạo công tác cho tôi?” Hiếm thấy thật nha… thường ngày lười chảy thây như thế…
“A a~ vì mấy vụ của Koyama, Kazama, Yokohama hay Kato đều phức tạp quá~~~” Takizawa thở dài.
“Ha?”
“Chỗ cậu thì có mỗi một thi thể nên xem xét không mất nhiều thời gian.”
“Ha?”
“Với lại sếp các cậu bị tôi đá ra ngòai làm việc rồi. Hai ranh con, à không, ba ranh con mấy cậu chẳng phải như rắn mất đầu sao?”
“Ha?”
“Tôi quả nhiên là một người sếp mẫu mực, biết ra tay hiệp nghĩa!”
“Sếp… bộ sếp đắc tội đội phó à?” Kamenashi nhếch mép, ra là như vậy~~
“Cái gì mà đắc tội? Tôi là đội trưởng, cậu ta chỉ là đội phó!!! Gì mà làm mất mặt cậu ta? Người đâu ăn nói vô lý!!!”
“=___= quả nhiên đã đắc tội đội phó!”
“Quên đi, quên đi. Trên thi thể nạn nhân, cậu tra ra những gì?” Takizawa xua tay đổi đề tài.
“A… một sợi lông mèo.”
“Cái đó không tính. Một thi thể to chình ình trước mặt mà đi để ý sợi lông mèo bé xíu kia làm gì?” Takizawa rút chiếc bao tay ra, ôm ngực, tựa mình vào bàn giải phẫu.
“Nạn nhân trước khi chết đã bị ngược đãi, hung thủ là một sát nhân biến thái. Theo vết thương trên cổ tay cho thấy, trước khi bị hạ thủ, nạn nhân bị trói rất chặt.”
Takizawa ngước mắt nhìn đàn em của mình, “Thế mới nói ranh con các cậu còn phải học tập nhiều. Thứ nhất, hung thủ cao chừng 1m80 trở lên, đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, là một cao thủ đấu tay đôi. Nishioka là sniper nhiều năm như vậy, thân thủ không tồi. Theo vết thương trên người nạn nhân cho thấy, hắn có phản kích nhưng vẫn bị chế ngự. Trên đầu nạn nhân có vết đánh, xem xét góc độ của vết thương, có thể phỏng đoán hung thủ khá cao. Thứ hai, như cậu đã nói, thi thể rất sạch sẽ, cả móng tay cũng không tìm thấy vết tích nào. Nói cách khác, hung thủ rất thuần thục công việc điều tra của chúng ta. Hắn giở mấy trò này, duy chỉ muốn làm khó khoa giám chứng. Thứ ba, hung thủ không phải một tên sát nhân biến thái. Những vết thương trên người Nishioka chỉ để đánh lạc hướng các cậu, khiến mọi người nghĩ hắn biến thái. Nhưng vết thương đều có trình tự, lại không sâu, thọat nhìn như chỉ là tượng trưng. Không sai, mông và bộ phân sinh dục chịu thương rất nhiều, nhưng Kazuya, cậu nhìn xem, vết tích ở lồng ngực rất thưa thớt. Ý tôi là đầu v* của nạn nhân, rất sạch sẽ phải không? Còn nữa, trên người thi thể không hề có một vết cắn. Tôi nghĩ hắn sợ lưu lại dấu răng của mình. Không kỳ quái sao? Đây tính là một thi thể bị ngược đãi sao?”
“A… không hổ là đội trưởng…” Kamenashi tròn xoe hai mắt, ngưỡng mộ nhìn Takizawa.
“=___= tuy tôi xuất thân sniper, nhưng bên cạnh có người là cựu chuyên viên pháp y. Thế nên, vụ án này đưa cho tầng 24 là không sai. Những hành động chuyên nghiệp thế này, nhất định là người trong ngành gây ra.”
Kamenashi trừng mở hai mắt nhìn hắn.
“Nếu là quân nhân xuất ngũ, tuy thân thủ sạch sẽ gọn gàng, nhưng sẽ không biết đến mấy cái gì mà đồng tính luyến ái, giết người biến thái. Còn nếu là sát thủ chuyên nghiệp, hắn không tốn nhiều thời gian mà thủ tiêu mọi dấu vết gọn gàng thế này. Hơn nữa, người có thân thủ khá như vậy, lại cố tình giá họa cho vụ của Ikenaka. Chuyện Nishioka làm tay trong cho vụ đó, người ngoài nhất định không thể biết.
“Theo sếp phân tích thì…”
“Hai người các cậu, à không, ba người các cậu đừng tự tiện hành động một mình. Nhớ bên người luôn phải có Uesato hoặc Jin.”
“Hai người kia thì sao?” Kamenashi bĩu môi.
“Hai tên đó, một là sniper, một là hỏa lực chính của tầng 24. Nói đi nói lại, cậu là người dễ gặp nguy hiểm nhất. Tốt nhất cứ ở trong này, không cần chạy loạn ở ngoài!”
“T__T”
xOx
“Cậu từng xem bộ phim Sự Im Lặng Của Bầy Cừu chưa?” Ueda cầm tập hồ sơ trong tay, nhướn mày hỏi Nishikido.
“Đại gia, rảnh rỗi không gì làm thì kiếm kẻ khác mà tâm sự đi! Để cho tôi yên.” Hai mắt Nishikido không chút suy chuyển, vẫn dán chặt vào tập hồ sơ.
“Khá tương tự với vụ này… Hm, nói không chừng hung thủ lột da để làm quần áo chẳng hạn? Vì tôi không có cảm tình với mấy người khác a ~ > <~”
“Đừng có bày cái mặt ngu ngốc đó với tôi.”
“Nếu dùng mặt bình thường thì cậu bảo tôi kỳ quái, nên tôi giả vờ khả ái đáng yêu chút, làm giảm bớt bầu không khí nặng nề.” Ueda điềm nhiên trả lời.
“Cả xương cốt của cậu, tôi còn nhìn thấu, mấy cái bộ mặt gớm ghiếc như thế chỉ tổ làm tôi thêm lạnh xương sống, cái mặt thường ngày còn dễ nhìn hơn!”
“A, được rồi. Đơn giản vì tôi không muốn chung đội với mấy tên trên vai hơn tôi mấy cấp sao.”
“Đại gia tôi trên vai hơn cậu tới mấy cấp sao lận đó!!!!!”
“Nhưng cậu không có khí thế của tôi nha ~~> <~”
“Đã bảo đừng có trương mặt ghê tởm đó với tôi!!!”
“Cậu nói hung thủ lột da để làm gì?” Ueda đột nhiên nghiêm mặt.
“… Cậu đừng có đột nhiên nghiêm túc như thế!”
“Thân phận chênh lệch, trình độ không tương xứng, nhưng đều là da của người trẻ tuổi. Cứ như thể hung thủ chỉ cần da mà thôi.”
“Hắn xem xét rất kỹ càng, sau khi chọn được con mồi, mất hết một tuần để hoàn thành tác phẩm của mình. Nhưng nếu thất bại, hắn sẽ lấy một mảnh da khác từ nạn nhân. Nạn nhân thứ ba, Aoki Sora, bị lột hai mảnh da ở lưng và đùi. Thế nên kế hoạch giết người của hung thủ bị đẩy lui hai tuần. Mọi thi thể đều được chúng ta tìm thấy.” Nishikido khép lại tập hồ sơ.
“Phỏng đóan sơ bộ, hung thủ lột da xong, không lập tức giết chết con mồi, mà phải xác định tác phẩm của mình đã thành công, không cần đến phần da nào khác thì mới động thủ.” Ueda chống cằm.
“Còn một vấn đề nữa, vì sao cả 11 người, miệng vết thương không hề bị nhiễm trùng? Bị lột một phần da, tinh thần lại đang sợ hãi cao độ… Nhưng không ai bị nhiễm trùng?”
Ueda đưa tay xoa trán, “hung thủ nhất định là kẻ có tiền.”
“Rốt cuộc lột da người làm gì?”
“A… còn nữa, trên thi thể của nạn nhân có chỉ. Nạn nhân thứ ba, sáu và tám là sợi chỉ màu đen.” Ueda hơi nhíu mày. “Chẳng lẽ dùng để thêu dệt cái gì đó?”
“Các người còn ngồi ở đây nghiên cứu cái gì? Còn không mau đến hiện trường?” Một người đàn ông lớn tuổi từ đâu bước vào.
“A, bọn tôi đang ôn chuyện ấy mà.”
“Tổng cộng có 10 tổ, được phân công đến các hiện trường. Mà ở đó đã được điều tra kỹ càng, đi cũng vậy.” Nishikido bắt đầu xả nọc, “Chú cho là mấy người đó đi hiện trường thật sao? Trừ bỏ nhân viên kế toán của tầng 13 và chú Watanabe ở tầng 27, những người khác nhất định đi đến quán bar cách đây chưa đến 50 bước để coi nhảy thoát y rồi!”
“… Yeaaa, sếp Nishikido nói chính xác ~> <~”
xOx
“Ha? Theo dõi con mèo kia?” Kamenashi há mồm, miếng thịt bò đang nhai thiếu chút nữa đã rớt cả ra ngoài.
“Ờ. Đừng có ngu mặt ra như thế, khép miệng lại.”
“Con mèo kia thì sao?”
“Sợi lông kia chẳng phải trên người Shiro sao?”
“Đã bảo đừng có ngang nhiên đặt tên cho mèo của người ta như thế!”
“Tôi đã cẩn thận kiểm tra, căn hộ của Nishioka nhất định không phải hiện trường đầu tiên. Nếu thế thì sợi lông kia giải thích thế nào? Tôi đã hỏi qua người quản lý ở đấy, Nishioka rời đi vào buổi sáng 8 hôm trước, không hề mang theo Shiro. Ở hiện trường đầu tiên, hoặc lúc chuyển dời thi thể, Shiro nhất định ở bên cạnh nạn nhân. Lúc hung thủ chuẩn bị vứt bỏ thi thể… Shiro có mặt ở hiện trường. Với loài mèo mà nói, nếu không phải người quen thuộc, nó nhất định không đi theo… Hung thủ là người quen thuộc với Shiro không chừng…”
“Nếu chúng ta theo dõi Shiro… người đang chăm sóc nó hiện tại, có thể là hung thủ?”
“Ừ… mau ăn nhanh lên, xong rồi cậu phải đi theo dõi Shiro.”
“Đi chết đi!!! Anh đi thì có!!! So với đi theo dõi động vật, tôi thà ở bên cạnh xác chết còn hơn. Nhưng nói gì thì nói… hung thủ ra tay tàn nhẫn như vậy, nhưng lại tử tế, ôn nhu với một con mèo… thật kỳ quái…”
“A, đúng rồi, nếu chán ghét ở chung với xác chết thì đến tầng dữ liệu đi.”
“Làm gì?”
“Cái này…” Akanishi đưa ra một tập hồ sơ cho Kamenashi. “Tai nạn giao thông 10 năm trước, Nishioka đang điều tra vụ này thì phải. Tôi cảm giác có phần nào liên quan đến vụ án. Lincoln đụng Toyota… Còn một đứa trẻ sống sốt bên chiếc Toyota.”
Kamenashi lập tức sững người, ngây ngốc nhìn bộ hồ sơ trong tay.
“… Kazuya? Sao thế?” Akanishi huơ tay trước mặt hắn.
“A… không có gì.”
“Sao sắc mặt tự nhiên kém như vậy?”
Kamenshi lắc đầu, ảo não không nói lời nào.
…
Akanishi đẩy cửa bước vào căn hộ của Nishioka. Hắn huýt sáo gọi Shiro.
Nhưng Shiro không hề xuất hiện.
Akanishi nhún vai, đi về phía nhà bếp.
Vừa đến cửa, hắn liền khựng lại, đưa tay bấm điện thoại, gọi cho Kamenashi, “Phán đoán của tôi không sai. Nhưng hung thủ đã nhanh hơn một bước… nhân chứng nhỏ bé của chúng ta đã bị thủ tiêu… Shiro bị đập nát đầu.”
“Tôi đến ngay.” Giọng Kamenashi vang lên từ đầu dây bên kia.
“Không cần, mình tôi lo được.” Akanishi vừa nói, vừa đeo chiếc bao tay vào.
Ngoảnh đầu nhìn phần sữa còn lại trong chiếc bát nhỏ, Akanishi không khỏi thở dài, “Shiro, xem ra sữa của tao đã hại chết mày. Thật xin lỗi, tao sơ suất quá…”
Vừa nhìn thấy con mèo có người chăm sóc, liền suy ra cảnh sát đã tìm đến?
Hung thủ sao có thể khôn khéo như vậy?
xOx
Nishikido ngước nhìn căn biệt thự cổ kính trước mặt. Trong khi đó, Ueda nhanh tay tháo dây an toàn rồi đẩy cửa xe bước ra.
“Đừng nói cậu muốn vào phá rối tôi chứ? Ở ngoài đây đợi đi!” Nishikido ném cho Ueda một cái trừng mắt lạnh lùng.
“A, người ta sợ cậu cô đơn mà…”
“Tôi sợ cậu thì có!!!!”
“Ai quan tâm.” Ueda điềm nhiên nhấn chuông cửa. “Tôi vào bằng cửa chính, cậu ra cửa sau đi.”
“Có chuyện gì xảy ra thì tôi không đảm bảo cho cậu đâu.” Nishikido rút súng, buông thõng một câu rồi lẻn ra sau nhà.
Cánh cửa liền mở ra, “Ai thế?”
“Giáo sư Yagi?” Ueda rút ra thẻ căn cước của mình. “Cảnh sát Tokyo.”
“Có chuyện gì không?” Cánh cửa không hề được mở rộng, xem chừng đối phương không có ý định mời hắn vào nhà.
“À, chuyện là thế này, hàng xóm của ngài báo án nói có tên trộm dạo này hay xuất hiện, nên muốn bọn tôi điều tra… Tôi mới thấy có một người khả nghi chạy vào căn biệt thự của ngài bằng cửa sau. Có thể vào điều tra một chút được không?” Ueda rút súng, ngang nhiên đẩy cửa mở toang.
Dạo vòng quanh từng gian phòng, Ueda mở cửa nhà bếp, liền chứng kiến cảnh Nishikido đang chật vật leo vào qua ô cửa sổ… Hắn bụm miệng nín cười, rồi nhanh tay đóng cửa lại.
Không có gì đặc biệt.
“Giáo sư mặc đồ bảo hộ, đang làm việc gì sao?”
“Ừ, rồi cậu đến quấy rầy tôi.”
Tính toán khoảng thời gian từ lúc bấm chuông đến khi đối phương mở cửa, Yagi nhất định trước đó đã ở dưới lầu.
Ueda đứng trước căn phòng làm việc của Yagi, nheo mắt nhìn một lượt quanh phòng, “Kỳ quái!”
“Chuyện gì?” Giọng Yagi không khỏi có chút run rẩy.
Hô~~ ông này không chỉ lột da mà còn thêu nữa! Nhất định hiện trường ở dưới lầu.
“Phòng làm việc không hề có cưa kéo, mà giáo sư lại mặc đồ bảo hộ lao động, lại còn phòng cháy… Mà chẳng phải ông còn một bộ bảo hộ treo trên tường kia sao? A… bức tranh này hơi lệch nhỉ… Ô~~~~ ra là một căn hầm.”
Ueda ngoảnh đầu. Yagi đang chĩa súng thẳng vào mặt hắn.
“Không được bước vào! Nếu không, tao sẽ lấy mạng của mày!!!” Yagi lớn tiếng quát, gương mặt vô cùng hung tợn.
Ueda khẽ cười, đút tay vào túi rồi rút ra một băng đạn, “Súng không đạn, ông nghĩ tôi có dám vào không?”
Từ đằng sau, họng súng của Nishikido đã kề tận gáy Yagi. “Đã tìm ra ông, nghệ sĩ da người.”
“Ra là bức tranh da người trong kinh thánh… Hừ, chỉ là một giáo sư vật lý…” Nishikido nheo mắt nhìn Yagi bị áp giải vào xe cảnh sát. “Này, từ lúc nào cậu học được chiêu thức chôm chỉa thế?”
“Chôm cái đầu cậu á, băng đạn đó của tôi đấy.”
“Ha?”
“Vì Đầu To không cho tôi mang súng có đạn, nên tôi chỉ còn cách để đạn trong túi quần ~> <~ Cậu xem nè~ tôi tháo cả băng ra đó nha ~> <~”
“O____O CẬU ĐI CHẾT ĐI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
xOx
Kamenashi nhìn Uesato cầm hai ly cà phê từ phía đầu đường bên kia bước lại.
Hắn cố gắng nhếch mép, ra vẻ một nụ cười tươi tắn.
“Để cậu đợi lâu… còn nóng đó.” Uesato đưa một ly đến trước mặt Kamenashi.
Kamenashi cười gượng gạo, tiếp nhận lấy ly cà phê nóng hổi.
“Đừng ảo não như thế, dù con mèo kia đã chết, nhưng nhất định còn manh mối khác.”
“Tôi vừa mới đi phòng quản lý hộ tịch.” Kamenashi cúi đầu, chằm chằm nhìn ly cà phê.
“Hm?”
“Uesato, 9 năm trước được nhận nuôi nên đã đổi họ?”
Toàn thân đối phương cứng đờ.
“Cha mẹ tôi và cậu… cùng chết trong một tai nạn giao thông. Chẳng phải sao?”
“… Ừ.”
“Đội trưởng Takizawa hôm nay kiểm tra thi thể. Sếp ấy nói hung thủ là người trong nội bộ. Jin nói Shiro bị giết là do hung thủ cảnh giác. Nghĩ đi nghĩ lại, người có thể làm những chuyện này… chỉ có mình cậu thôi nhỉ? Từ chiều cao của hung thủ đến thân thủ vô cùng chuyên nghiệp, am hiểu quá trình điều tra, biết đến vụ án của Ikenaka… còn con mèo mà chúng ta đang điều tra nữa.”
“Kamenashi, lời nói trống rỗng, không có bằng chứng như thế là không được.” Uesato điềm nhiên ngẩng nhìn khoảng không trước mặt.
“Nishioka điều tra vụ tai nạn giao thông của cha mẹ tôi và cậu… Tôi nghĩ cậu vì vụ án này mà muốn trả thù tôi, nhưng bị hắn phát hiện?”
“Cậu từng trải qua cảm giác chỉ trong tích tắc mọi người thân bên mình đều rời đi chưa?” Uesato thản nhiên nói. “Tôi với cậu không giống nhau. Cậu còn có thể làm con nuôi của bác cậu, có được người cha yêu thương cậu hết mực và mấy người anh luôn bảo vệ mình. Cậu có thể vào học những trường nổi tiếng, đại học cao sang, không lo miếng cơm manh áo. Còn tôi, chỉ trong một đêm đã mất đi toàn bộ những gì thuộc về mình. Còn nữa… tôi còn không được một đồng bồi thường từ gia đình giàu có bên cậu… Bác của cậu, à không, phải là cha của cậu chứ, đã từng riết gáo với một thiếu niên mười bốn tuổi tôi đây thế nào, tôi còn nhớ như in… Ông ta nói cha tôi, mẹ tôi là hung thủ, hung thủ giết cha mẹ cậu… biến cậu thành một đứa cô nhi. Kamenashi Kazuya, lúc đó… chẳng phải tôi cũng là một cô nhi sao?”
Kamenashi cắn chặt môi, không nói lời nào.
“Tai nạn xe cộ vốn là ngẫu nhiên, không cần oán hận với ai. Nhưng Kamenashi Kazuya, người cha hiện tại của cậu đã vận dụng quyền thế của mình… và làm nên một chuyện tuyệt không thể tha thứ. Ông ta đổ toàn bộ trách nhiệm lên người cha mẹ tôi. Cả nhà tôi chết, chỉ còn một mình tôi, nguyên lại tại vì người tái xế là cha tôi? Còn hại chết cha mẹ cậu? Những lời này… không thể tha thứ! Tuyệt không thể tha thứ!!!! Những kẻ có tiền lợi dụng quyền thế như thế… KHÔNG THỂ THA THỨ!!!!!!!”
Kamenashi chợt rút một tập hồ sơ từ trong ngực áo, rồi đưa cho Uesato, “Tự cậu xem đi.”
“Đây là cái gì?”
“Chân tướng mà Nishioka giúp cậu điều tra. Trong đó có ảnh chụp của hai chiếc xe, còn có cả dấu bánh xe… quả thật là do chiếc Toyota lạc tay lái trước. Hắn muốn cho cậu xem cái này, vì muốn ngăn cản cậu. Sự thật quả là…”
“CẬU IM MIỆNG!!!!!!! Những cái này đều do cha cậu dùng tiền mà ngụy biện lên cả!!!!!! Nếu lão ta đã cướp đi mọi thứ thuộc về tôi, tự tôi sẽ chính tay mình cướp đi đứa con nuôi lão ta thương yêu hơn cả con ruột!!!! Âu chỉ công bằng thôi!”
“Cậu chỉ vì không chịu chấp nhận sự thật thôi…”
“Sự thật!!! Sự thật… Kazuya… sự thật là… tôi đã giết chết một người… Không còn cách nào quay đầu nữa.”
Kamenashi lùi về sau mấy bước.
“Vô dụng, cậu không phải đối thủ của tôi. Đây không phải là thời cơ tốt… tôi biết. Nhưng cậu đã phát hiện… tôi không thể để cậu mở miệng nói với ai khác…” Uesato chằm chằm nhìn Kamenashi. “Đừng phản kháng, cậu chỉ tự làm tổn thương chính mình thôi.”
“Không phản kháng thì cả mạng sống tôi cũng không giữ được a!!!!!!” Kamenashi hung hăng ném tập hồ sơ vào Uesato, nhanh chân bỏ chạy.
Uesato thở hắt một tiếng, quăng tập hồ sơ sang một bên, rồi phóng người đuổi theo.
…
xOx
Akanishi ôm bụng nhìn bát mì trước mặt, “Con rùa chết tiệt… bảo đi điều tra hồ sơ, lại rong chơi ở ngoài… đói chết người ta~~~~”
Di động trong túi chợt vang lên.
“Chuyện gì? KAME!!! Nếu không muốn tôi tố cậu vụ trốn việc đi chơi thì tối nay về nhà nấu cơm cho tôi ăn!!!!!!!”
“Kamenashi Kazuya đang ở trong tay tao. Nếu không muốn hắn chết… một mình mày đến. Tao sẽ gửi địa chỉ qua tin nhắn đến cho mày. Nhớ kỹ, một mình mày tới.”
“Ha?” Thanh âm được trải qua xử lý, nghe không ra giọng ai.
“Akanishi, từ thủ pháp giết Nishioka tới con mèo kia, mày dư biết tao không dễ chơi… lúc nào cũng chú ý hành động của bọn mày. Đúng vậy, thanh âm của tao đã qua xử lý, điều này có nghĩa, tao ở rất gần bọn mày… đừng hòng giở trò với tao.”
“Mày cho tao nghe giọng Kazuya, tao muốn xác định người còn sống hay không.” Akanishi nắm chặt bàn tay, thân thể không khỏi run rẩy. Muốn làm gì? Nên làm gì? Ueda Tatsuya chết ở đâu rồi chứ?
Đột nhiên tiếng Kamenashi giãy giụa vang lên từ đầu dây bên kia, xem chừng đối phương đã dán miệng hắn. Nhưng tạm thời yên tâm, người vẫn chưa chết.
Liền ngay sau đó, điện thoại bị cắt.
Akanishi ngoảnh đầu nhìn văn phòng trống không, Ueda Tatsuya… người có thể tin tưởng duy nhất… lại trốn biệt ở chỗ nào!!!!!
…
Kamenashi trừng mắt nhìn Uesato.
Uesato đóng lại chiếc di động, rồi ngồi phụp xuống cạnh hắn, “Hắn biết quá nhiều, tôi không còn cách nào khác… đừng trừng mắt nhìn tôi như thế. Không giết được tôi đâu.”
“Kamenashi, Kamenashi. Cậu quả nhiên rất đáng yêu… bởi vì đáng yêu khả ái như thế, ắt hẳn chưa từng trải qua cảm giác bị người khác chán ghét nhỉ? Tôi vẫn luôn quan sát cậu lớn từng ngày từ chín năm trước. Một ngày, rồi một ngày, đưa sữa cho nhà cậu, nhìn cậu tan học, tham gia những hoạt động thể thao… mỗi lần nhìn đến cậu đáng yêu như thế, tôi nhẫn không được mà sinh ảo tưởng… Một đứa bé khả ái, nếu đột nhiên chết đi… ông cha đáng hận của cậu sẽ đau khổ thế nào? Nếu cậu chết thê thảm… cha mẹ cậu ở địa ngục sẽ xót xa ra sao? Cậu ắt hẳn oán hận vì sao chính mình lại không ở trên chiếc xe Lincoln năm đó… Kazuya… nếu khi ấy cậu chết, lúc này cậu không phải chịu thống khổ, bỏ mạng một cách thê thảm… Nuối tiếc cảm tình của bác cậu, nuối tiếc tình đồng sự của bọn tiền bối kia, nuối tiếc tuổi thanh xuân của mình… Muốn khóc rồi sao?”
Kamenashi rụt người, né đi bàn tay đang xoa lên má hắn.
“Dù cậu là cảnh sát, nhưng những lúc cậu khóc, lại không khiến một ai chán ghét… Kazuya đầy mâu thuẫn như thế. Nếu cậu không mang họ Kamenashi, tôi có lẽ đã thích cậu… giá như cậu không phải con trai của cặp vợ chồng và người đàn ông kia!” Nói đến đấy, Uesato hung hăng túm tóc Kamenashi.
“Hự…” Tóc bị giật ngược, cảm giác sợ hãi đột nhiên túm chặt lấy Kamenashi, cái chết đang gần kề bên hắn. Người đàn ông này… không còn tính người… mà là một quỷ dữ…
“Nhìn cậu mỗi ngày một lớn… nhìn cậu hôn người bạn gái đầu tiên… nhìn cậu gọi người bạn trai thứ nhất… nhìn cậu bỗng nhiên trở thành người hàng ngày trò chuyện cùng tôi. Tôi biết chính mình không thể đợi chờ hơn nữa. Kazuya… bằng không tôi sẽ không đành lòng xuống tay. Một năm trước, cậu ắt hẳn nhớ rõ, tôi từng có một cơ hội rất thuận lợi để giết cậu.”
Kamenashi trừng mở hai mắt nhìn Uesato.
“Đúng vậy… khi ấy Akanishi Jin bị thương, nằm ở bệnh viện, Ueda Tatsuya công tác ở Đức. Hôm đó, một mình cậu ở nhà… có một người đàn ông, thừa lúc cậu đang ngủ mà lẻn vào…” Uesato nhếch mép, cúi thấp người, đưa lưỡi liếm cánh cổ của Kamenashi, “Cắt cổ cậu, nhưng vết dao chưa đi được nửa cm… một dao thật nhẹ… hiện tại đã không còn dấu vết… Lúc đó, tôi không thể hạ thủ… đột nhiên phát hiện, tôi đang làm chuyện không thể tha thứ… Bởi vì chính tay mình thương tổn một Kazuya đáng yêu… tôi còn tự trừng phạt chính mình…”
Đối phương đột nhiên vạch áo. Kamenashi không khỏi run người. Trên ngực Uesato chi chiết những vết thẹo do dao cắt, lồi lõm khắp nơi.
“Tôi cho cậu một dao… nhưng tự trừng phạt chính mình mười dao… bản thân mình đã thích cậu như vậy… Sợ à? Toàn thân run rẩy như thế… Kazuya, không còn cách nào khác, ai bảo cậu mang họ Kamenashi… Yên tâm, tôi tra tấn cậu đến chết… rồi sẽ tự mình đi theo cậu. Dù rằng cậu có thể được lên thiên đường, mà tôi có lẽ chỉ xuống địa ngục, vĩnh viễn chúng ta không gặp lại…”
AKANISHI JIN!! ANH ĐANG CHẾT Ở XÓ NÀO RỒI T____T…
“Phải tra tấn cậu thế nào nhỉ? Trước hết, hủy đi thanh quản của cậu… rồi tới gương mặt… Như vậy tôi có thể tạm quên đi cậu là Kazuya-chan mà tôi vẫn ngày đêm quan sát, chính mình mới đủ quyết tâm… cắt bỏ thân thể cậu thành từng khối, đem tặng cho ông cha yêu dấu của cậu… một khối, rồi lại một khối…”
“Ư…” Phân thây a!!!!
“Hôm nay cậu đã mệt rồi, đợi một lát khi Akanishi Jin tới, sẽ càng mệt hơn… nên phải có chút món điểm tâm chứ nhỉ…” Uesato đột nhiên rút ra một con dao nhỏ, lưỡi dao sắc bén đến rùng mình, phản chiếu ánh mắt đầy phấn khởi của hắn.
T__T Theo như hắn nói, hôm nay sẽ cắt thanh quản…. A a a a a a a~~~ ngày mai là rạch mặt!!! T___T Không ai nhận ra được a a a a!!! Còn bị phân thây nữa a a a a a!!!Kamenashi nhắm nghiền hai mắt, thân thể không khỏi run rẩy vì những viễn cảnh trong đầu.
Thế nhưng… dường như không có chuyện gì xảy ra cả…
Mãi lúc thật lâu sau, Kamenashi mới mở to hai mắt.
Uesato mỉm cười nhìn hắn, “Khóc rồi sao… Thật vô dụng… Yên tâm, chỉ cắt một chút thôi.”
“T____T…” Tóc bảo bối của mình a a a a a!!!!
Khi Akanishi đuổi tới nơi, Uesato đã đứng đợi hắn tự lúc nào.
“Đã sớm đoán ra là mày…” Akanishi nghiến răng, hùng hổ tiến về phía Uesato.
“Tính mạng Kamenashi nằm trong tay tao, mày khôn hồn thì biết điều một chút.” Uesato thản nhiên đáp trả.
Đối phương liền khựng lại, “Hắn ở đâu?”
“Yên tâm, giải quyết xong mày rồi mới tới cậu ta, thế nên Kamenashi Kazuya vẫn an toàn.” Uesato tiến lại gần Akanishi. “Chỉ trách mày biết nhiều như vậy làm gì?”
“Giết tao cũng vô dụng. Khi mày giết con mèo kia đã là tự lạy ông tôi ở bụi này. Người nào nhìn qua đều biết hung thủ là mày.”
Uesato nhíu mày.
“Trừ phi mày thủ tiêu toàn bộ tầng 24. Bằng không, sớm muộn mày cũng bị vạch tội!” Akanishi nhếch mép, mắt khẽ liếc nhìn một lượt xung quanh.
“Tra được tao hay không cũng vậy, chỉ cần tao có thể ở bên cạnh Kamenashi Kazuya đến chết, những chuyện khác tao không quan tâm.”
“Thế sao mày lại muốn giết tao?”
“Akanishi, chuyện của tao và người kia muốn chấm dứt gọn gàng cần có thời gian.”
“Kamenashi Kazuya… không nghĩ hắn lại đắc tội mày đến mức này?”
“Chỉ trách hắn đầu thai lầm… trở thành con trai của đôi vợ chồng và ông bác đáng hận kia.”
“Ha?” Được, chỉ cần giết hắn, chỉ cần giết hắn là ổn thỏa. Theo lời hắn nói, Kame vẫn còn sống.
“Còn mày… vốn không có giá trị lợi dụng nào… Mau nói ra, tao lưu lại chứng cớ gì ở hiện trường?”
“Nói cũng chết, không nói cũng chết. Mày nghĩ tao nói hay không nói?” Akanishi nhún vai.
Uesato trừng mắt nhìn hắn thật lâu, khóe miệng chợt nhếch thành nụ cười, “A, quên mất… trong tay tao còn con ách chủ bài… Kamenashi nhất định rất muốn gặp mày nhỉ? Trong lòng hắn lúc này chắc đang gào thét tên mày đấy?”
…
Khi Akanishi gặp được Kamenashi, hắn liền thở phào nhẹ nhõm.
Nhanh tay giật lấy chiếc khăn trong miệng Kamenashi, Akanishi cười nhẹ, “Thật may, cậu không sao cả.”
“Không sao? Anh té ở đâu rơi mất óc rồi à? Tóc tôi bị cắt một nhúm kia mà anh hô là không sao?” Khi nhìn thấy Akanishi, Kamenashi cũng thở phào một hơi, lá gan vì thế mà lớn hơn.
Akanishi chưa kịp trả lời, Uesato đã chĩa thẳng súng vào ót hắn, “Chứng cớ là gì? Tao cho mày ba giây. Nếu trả lời không thuyết phục, tao cho mày vài lỗ trước mặt người tình nhỏ của mày.”
Kamenashi ngẩng đầu, ném cho Uesato một cái liếc.
“Chứng cớ a… Mày nghĩ là có chứng cớ gì sao? Thật dễ bị lừa, ngây thơ như thế mà đòi làm hung thủ giết người à…?” Akanishi cười khúc khích, quay người nhìn Uesato.
Ánh mắt đối phương lập tức bừng bừng sát khí.
Kamenashi giật người, nhanh chân tung một cước vào ống quyển Uesato.
Akanishi lanh lẹ nhảy chồm qua một bên, né tránh viên đạn từ đối phương.
Tuy nhiên Uesato vốn là sniper kinh nghiệm nhiều năm, thân thủ rất ổn định. Dù mất thăng băng vì cú đá của Kamenashi, nhưng sự chuẩn xác chỉ lệch đi một chút…
Một súng ghim thẳng vào người Kamenashi.
Uesato sững người.
“KAZUYA!!!” Akanishi hét toáng lên.
Kamenashi đưa lên ngón tay cái về phía hắn, ngụ ý không có việc gì.
Hiểu ý, Akanishi mới trấn tĩnh trở lại. Không thể để hắn bắn phát thứ hai… Nghĩ vậy, Akanishi từ phía sau nhảy chồm về phía Uesato, nhanh chóng chế ngự đối phương.
Nếu xét về tay đôi, Akanishi vốn không phải đối thủ của Uesato. Nhưng vì hắn chiếm được thế chủ động, mà đối phương vẫn chưa hết ngỡ ngàng vì viên đạn lạc mình bắn ra đã ghim vào người Kamenashi. Thế nên, Uesato thật nhanh rơi vào thế bị động.
Kamenashi nhanh chân đá súng về một góc. Akanishi ngã chồm lên đất, không bắt được súng nhưng cả Uesato cũng không thể.
Hoàn cảnh cấp bách, Akanishi trở nên nhanh trí hơn thường ngày. Hắn từ sớm đã biết rõ Kamenashi sẽ đá súng về phía nào, nên khi súng vẫn còn trượt dài trên đất, Akanishi đã lanh lẹ chạy đến, chụp gọn súng trong tay.
Uesato biết chính mình không thể với tới súng, nên lập tức xoay người, quắp lấy cổ Kamenashi.
Hai người đối diện nhau, bừng bừng sát khí.
“Buông súng, nếu không, tao bóp chết nó!” Uesato hung hăng quát lớn với Akanishi.
Thế nhưng Akanishi không mảy may đoái hoài.
Phát thứ nhất bắn thẳng vào cánh tay đang quắp cổ Kamenashi. Phát thứ hai ghim ngay giữa trán Uesato.
Đối phương và Kamenashi cùng ngã nhào xuống đất.
“Kazuya…” Akanishi thu súng trở về, chạy vội tới bên đồng sự của mình, đưa tay đỡ dậy, “Không sao chứ?”
“Khụ khụ… Mau gọi xe cứu thương, đồ ngốc!!!” Kamenashi ôm ngực ho khù khụ, khó nhọc nói với Akanishi.
“Chỗ này không có tín hiệu, em đợi một lát, anh đỡ em ra ngoài…” Nói rồi, Akanishi ngồi phịch xuống, cẩn thận quàng tay Kamenashi qua cổ mình. “Đã bảo ranh con đừng chạy loạn mà cứ…”
“Jin…”
“Sao?”
“Chạy nhanh một chút…”
“Sao thế?”
“Viên đạn kia bắn vào ngực… bên trái…” Giọng Kamenashi mỗi lúc nhỏ dần, rồi tắt ngấm.
Toàn thân Akanishi lập tức sững lại, tựa hồ một dòng điện vừa chạy xuyên khắp thân thể. Hắn hiểu được lời Kamenashi vừa nói. Trước đó mặc dù giơ lên ngón tay cái như thể không có chuyện gì… nhưng viên đạn kia đã bắn vào nơi yếu hiểm không thể chạm đến… “Em ráng chịu một chút!!!!!”
“Em… lạnh…” Thì thào từng chữ một, Kamenashi mệt mỏi ngả đầu vào ngực Akanishi.
“Đừng ngủ!!! Tuyệt đối không được ngủ!!! Mau tỉnh lại!!! Tỉnh lại!!!! Kazuya!!! Nghe anh!!!”
Không thể chết được!!!!
Nghìn vạn lần không được chết!!!!!
Em chết… còn anh thì sao????
…
xOx
Khi Kamenashi vừa mở mắt, cả cánh tay đã bị một Akanishi-đang-say-ngủ ôm trọn.
“Hỏi sao nằm mơ thấy bị dã thú đè… không phải lợn rừng thì cũng chó hoang… Này! Anh ôm bệnh nhân chặt như thế, có nhân tính không vậy?” Kamenashi nhíu mày, rút tay mình ra rồi gõ mạnh vào đầu Akanishi.
“Đau~~~” Akanishi lập tức ôm đầu rên rỉ, ngước lên nhìn Kamenashi. 2 giây sau mới nhận rõ mình đang ở đâu, “A a a a!! Con rùa chết tiệt, rốt cuộc chịu tỉnh rồi à!!!”
“Ha? Anh mắng ai đó???” Kamenashi giương tay, định bụng cho thêm cú dứt điểm vào đầu đối phương. Phải cho tên này biết thế nào là lễ độ!!!
Nào ngờ, tay chưa kịp đánh, Akanishi đã bổ nhào về trước, ôm chầm lấy hắn.
Bị ghì chặt đến thở cũng khó khăn, vết thương trên ngược không chừng đã rách cả ra…
“Tỉnh lại là tốt rồi… Suýt chút nữa… làm anh sợ muốn chết…” Vừa nói, Akanishi vừa hôn nhẹ lên mái tóc hắn.
“…” Một Akanishi Jin ôn nhu… thiệt không tự nhiên chút nào… Đừng thì thầm vào tai người ta như thế!!! Nhột lắm!! A a a a!! Miệng cũng không được, môi người ta đang khô quắt queo cả ra… không có mỹ cảm gì cả!!!!
“Kazuya…” Akanishi thấp giọng thì thầm, bàn tay chậm rãi lần mò vào làn da ấm nóng dưới lớp áo bệnh nhân.
“A a a a!!! Tỉnh lại đi!! Đang ở bệnh viện đấy!!!!” Kamenashi lập tức kháng cự trước đòn tiến công của đối phương.
“… Anh chỉ muốn xác định… Kazuya không sao hết….”
Không sao… nhưng cứ thế này sẽ bị anh làm cho có sao mất!!!!!!
“Muốn xác định… Kazuya thật sự đã trở về bên anh…”
Chẳng lẽ là ma?
“Muốn xác định… Kazuya là của anh…” Akanishi ghì chặt vòng tay, cả thân thể Kamenashi được ôm trọn trong lòng.
…
“Kazuya chỉ thuộc về một mình anh. Vì anh thích Kazuya… nên Kazuya cũng phải thích anh…”
…
“Nếu không vì yêu Kazuya, anh sẽ không quan hệ với em. Dù khi ấy em bị bỏ thuốc, nếu không yêu em, nhất định không bao giờ xuống tay với em. Nghĩ vậy… cảm thấy chính mình thật mệt mỏi… Bởi vì đã thích em từ rất lâu… khi em vẫn còn quan hệ với Ikuta Toma thì đã thích. Thế nên luôn khó chịu với em. Những lời này vốn muốn vĩnh viễn giấu trong lòng… không nói ra… nhưng lần này em bị như thế… thiếu chút nữa đã chết đi mà không hề biết đến tâm ý của anh…”
Này này… không phải cố ý mà…
“Anh cảm thấy nói ra vẫn tốt hơn… Nếu không, có lẽ cả đời này anh sẽ hối hận.” Akanishi mím môi, thu hết mọi dũng khí thổ lộ bao tâm tình ẩn chứa trong lòng. Sau đó, hắn mới lẳng lặng cúi nhìn Kamenashi.
Kamenashi chỉ tròn mắt với hắn.
Thẹn thùng cùng bối rối vì lần đầu tiên thổ lộ cùng người khác, Akanishi lập tức cau mày, khó chịu hắng giọng, “Này!!! Cái mặt như vậy là sao??? Dám nói không thích anh, cẩn thận đại gia đây bóp chết đấy!!!!”
“Ha? Muốn đánh à?” Quả nhiên, người này không ôn nhu được quá ba phút…
Kamenashi mỉm cười nhẹ, dúi đầu vào cổ Akanishi, nhỏ giọng thì thầm vào tai hắn, “Nếu không thích anh, sẽ không quan hệ với anh… dù bị bỏ thuốc… cũng sẽ không… Với khả năng tự chủ của bọn mình… anh nghĩ em không đợi được tới khi đến bệnh viện sao? Còn nữa… nếu không yêu anh, anh nghĩ em chịu cùng anh một lần, rồi lại một lần… quan hệ sao?”
Nói rồi, Kamenashi nhếch mép, cắn mạnh vào môi Akanishi. Đối phương giật mình mở miệng. Chưa kịp thốt ra một lời nào, Kamenashi đã nhanh nhẹn đẩy lưỡi vào.
…
“Hm…” Ai~~ phản công lại thất bại sao…
“Không sao… không ai tới đâu… Anh sẽ rất ôn nhu…”
“…” XẠO SỰ!!! Anh mà ôn nhu??? MẶT TRỜI ĐÃ MỌC Ở PHÍA NAM RỒI!!!!