Nịnh Thần

Chương 67

Nghi ngờ vô cớ

Tư Đồ Bích cũng Tư Đồ Cẩn và Uyển Tranh nói chuyện cả ngày cũng sắp không chịu nổi, trên người từng trận uể oải nổi lên. Tư Đồ Cẩn thấy sắc mặt của y không đúng vội vã dìu người lên giường nằm, tuy là nói luyến tiếc phải chia tay nhưng dù sao cũng phải để y lại nghỉ ngơi thật tốt. Thế nhưng trong lòng Tư Đồ Bích cũng có tâm sự, y đã cố nén cả ngày, hiện tại thấy hai người bọn họ phải đi liền không nhịn được nữa nói ra

“Cẩn nhi, Lục tỷ, ” Tư Đồ Bích nhỏ giọng, “Ta có việc nói với hai người.”

“Thế nào?” Tư Đồ Uyển Tranh vốn đang đùa giỡn với Tư Đồ Cẩn, vừa thấy vẻ mặt của Tư Đồ Bích nghiêm túc cũng yên tĩnh lại chờ y lên tiếng.

“Các người hôm nay xuất cung liền lập tức thu dọn đồ đạc, nhanh chóng quay về Giang Châu.” Tư Đồ Bích nói, “Tiếp theo cũng không nên làm ra việc gì có động tĩnh quá lớn, tận lực làm việc khiêm tốn. Cũng nên nói với phụ thân không nên phô trương quá mức, trên phương diện làm ăn cũng đừng nên tiếp tục mở rộng, có thể đè xuống thì tận lực đè xuống.”

“Đệ… là đang lo lắng…” Tư Đồ Uyển Tranh vẻ mặt ngưng trọng.

“Phải, bệ hạ chỉ sợ sẽ hạ thủ với Tư Đồ gia.” Tư Đồ Bích bất đắc dĩ nói, “Nấy ngày gần đây phỏng chừng người của Thái hậu đã bị tra ra gần hết, thế lực của cô cô bị suy yếu Tư Đồ gia nhất định cũng không tránh khỏi liên lụy. Gần đây trong việc làm ăn, có phải chúng ta cũng hay bị người của triều đình thăm hỏi?”

“Phụ thân không có nhắc qua, bất quá đệ xem bộ dáng có lẽ là có.” Tư Đồ Cẩn nói.

“Vì vậy sau này vẫn nên tận lực kín đáo làm việc! Nghìn vạn lần không nên trêu chọc thị phi, trên phương diện làm ăn cũng vậy, có thể không làm liền tận lực không làm, miễn cho…”

“A Bích, ” Tư Đồ Uyển Tranh ngắt lời của y, lắc đầu nói, “Đệ nghĩ nhiều rồi.”

“Lục tỷ, tỷ đừng coi thường, ” Tư Đồ Bích hoàn toàn không đồng ý, “Nơi này không so được với ở nhà, đạo lý gần vua như gần cọp lúc tỷ quyết định tham gia tuyển phi hẳn là đã rõ ràng. Ở chỗ này, ai cũng mong chờ xem cúng ta thất thế, làm việc gì cũng phải tính toán trước vài bước? Bệ hạ tuy rằng ngoài miệng nóit sẽ không đối phó với Tư Đồ gia, thế nhưng những lời này nói cho cùng có bao nhiêu phân lượng đây? Đợi đến khi hắn thấy chán ghét, hoặc lúc Tư Đồ gia mất đi giá trị lợi dụng, sợ rằng hắn không coi chúng ta ra gì, chúng ta sẽ bị người khác chà đạp đến không còn bộ dáng nữa!”

“Trong đầu đệ suốt ngày đều nghĩ những việc này?” Tư Đồ Uyển Tranh thở dài, điểm điểm đầu của Tư Đồ Bích một chút, nói, “Trách không được lúc nào cũng không khỏe.”

“Lục tỷ, tỷ vẫn nên nghe lời đệ đi!” Tư Đồ Bích lắc đầu, thở dài lo lắng lo lắng nói, “Cô cô đã qua đời, ngày tỷ nhập cung sợ rằng sẽ phải dời lại. Những tú nữ nhập cũng đợt này người nào mà chẳng có lai lịch lớn? Tình huống như bây giờ, sợ rằng lúc tỷ vào cung phải chịu khổ không ít, trong khoảng thời gian này đệ sẽ tận lực nghĩ ít biện pháp tranh thủ giúp tỷ. Đợi sau này, lỡ đệ có không xong cũng không ai dám khi dễ tỷ…”

“A Bích, sao đệ lại nói như vậy, tỷ tỷ lại không thể bảo vệ chính mình sao? Đệ xem, hiện giờ đệ đã thành bộ dạng thế này mà cứ nghĩ vẫn vơ suốt ngày! Việc của tỷ tỷ không cần đệ lo lắng! Tỷ tự có thể làm chủ! Hơn nữa có gã cho Hoàng thượng hay không, còn phải xem bổn tiểu thư có cao hứng hay không! “

“Lục tỷ… Bệ hạ cũng không giống như tỷ đã nghĩ. Ngoài mặt hắn có thể rất ôn nhu, thế nhưng hắn dùng thủ đoạn gì để ngồi lên ngôi vị Hoàng đế chẳng lẽ tỷ không biết! Thủ đoạn của hắn trước giờ vô cùng cường ngạnh ngoan tuyệt, tỷ…” Tư Đồ Bích vội vàng nói, còn gấp đến mức muốn ngồi dậy, khẩn trương nắm lấy tay của Tư Đồ Uyển Tranh. Bàn tay của y đang không ngừng run rẩy, có lẽ là sợ, cũng có lẽ vì kích đông, thế nhưng bản thân y lại không hề phát hiện.

“A Bích, tỷ hỏi đệ, đệ có yêu hắn hay không?” Tư Đồ Uyển Tranh hỏi. Vấn đề này khiến cả Tư Đồ Bích và Tư Đồ Cẩn đều sửng sốt. Tư Đồ Bích trầm mặc cúi đầu, im lặng một lát. Tư Đồ Cẩn không hề chớp mắt dõi theo y, sầu bi trong mắt hầu như vô pháp che lấp.

“Đệ…” Tư Đồ Bích mở miệng, vô cùng gian nan nói, “Đệ… chưa bao giờ tin… cái gì có yêu hay không, bất quá chỉ là nhất thời hứng khởi của Đế vương mà thôi. Đệ là một nam nhân, cứ ở trong cung như vậy cái gì cũng không phải, còn bị người ta ghen ghét, bây giờ còn muốn cũng một đám nữ nhân tranh thủ tình cảm, thì phải tính là cái gì? Chờ một đoạn sóng gió này qua đi, đệ sẽ viết một phần tấu chương từ quan, xin đi canh giữ lăng mộ của cô cô, sau khi xuất cung liền… không quay về nữa, rời khỏi nơi này… thật xa”

“A Bích, cái chết của cô cô không phải trách nhiệm của đệ…” Tư Đồ Uyển Tranh muốn khuyên, thế nhưng Tư Đồ Bích hoàn toàn không nghe lọt, chỉ cúi đầu nhìn bàn tay của mình. Dáng vẻ của y thoạt nhìn quá mức bi thương, khiến Tư Đồ Cẩn đang ngồi bên cạnh cũng cảm thấy trái tim mình bị xé ra một lỗ thật lớn, vô pháp ức chế đau đớn. Cậu ngồi vào bên cạnh Tư Đồ Bích, khoát tay lên vai y nỗ lực muốn giúp y xoa dịu nỗi đau thương, thế nhưng lời khuyên lơn còn không kịp thốt ra, nước mắt của cậu đã từng dòng chảy xuống.

“Si nhân, một đám si nhân mà!” Tư Đồ Uyển Tranh bất đắc dĩ lắc đầu, không nói thêm gì chỉ một mực nắm lấy cổ áo của Tư Đồ Cẩn xách lên lôi thẳng ra ngoài, sau đó lớn tiếng nói với Tư Đồ Bích, “Nói thật, một người cứng rắn như ta phải cắm vào giữa các ngươi đúng là khiến ta tức chết! Đệ cứ ngoan ngoãn dưỡng bệnh cho tốt! Suốt ngày suy nghĩ miên man làm cái gì? Bọn ta trở về, để không gian cho đệ suy nghĩ kỹ lại một chút!”

**************************************

Tư Đồ Uyển Tranh rời đi không bao lâu, bên ngoài liền có thái giám vào hỏi khi nào có thể dùng cơm. Tâm tình của Tư Đồ Bích không tốt cũng không muốn ăn liền nói miễn, thế nhưng thái giám kia lại nói vãn thiện là do bệ hạ tự mình an bài, nói y tốt xấu cũng nên ăn một chút. Tư Đồ Bích nghe xong liền ngẩng đầu hỏi: “Bệ hạ có đến đây?”

“Dạ phải, vãn thiện này được chuẩn bị theo sự phân phó của bệ hạ, người còn đặc biệt căn dặn ngự thiện phòng chiếu theo những món đại nhân thích lúc trưa mà làm thêm món tương tự.”

Tư Đồ Bích ngẩn người, thái giám kia còn nói: “Thỉnh đại nhân ăn nhiều thêm một chút, đây chính là một mảnh tâm ý của bệ hạ!” Nói xong, cũng không chờ Tư Đồ Bích lên tiếng, liền gọi bên ngoài đưa cơm.

Trước giờ sinh hoạt của Quân Thụy luôn rất tiết kiệm, đối với việc ăn uống cũng không yêu cầu gì nhiều, hằng ngày dùng bữa cũng chỉ là bốn món một canh. Sau khi sống cùng Tư Đồ Bích, bởi vì lo lắng y ăn không quen mới gia tăng thành mười hai món hai canh, hôm nay bởi vì tính luôn cả phần của Tư Đồ Cẩn và Tư Đồ Uyển Tranh nên ngự thiện phòng cũng làm nhiều thêm vài món, tất cả đều là món ăn tinh tế thanh đạm. Cung nhân vừa dọn lên xong, Tư Đồ Bích liếc qua liền thấy nhiều hơn vài món Quân Thụy thường thích ăn.

“Bệ hạ sẽ đến đây dùng vãn thiện sao?” Tư Đồ Bích hỏi.

“Bệ hạ có việc không đến được.” Thái giám đáp, “Bệ hạ có nói, người nhiều ít cũng phải ăn một chút!”

Tư Đồ Bích không nói gì, trái tim của y mơ hồ bắt đầu bất an, y trầm mặt nhìn đám cung nhân một món lại một món dọn lên, nhìn phân lượng này rõ ràng là chuẩn bị cho bốn người ăn. Có lẽ ban đầu Quân Thụy dự định dùng bữa cùng ba tỷ đệ bọn họ, thế nhưng bây giờ hắn lại không tới nhưng vẫn để cung nhân dọn lên bốn phần thức ăn như cũ, ý tứ đã rất rõ ràng —— Quân Thụy chỉ sợ đã nghe được những lời Tư Đồ Bích nói trong phòng lúc nãy, đã giận rồi.

Lúc vừa ý thức được điểm này, Tư Đồ Bích cảm thấy trong lòng mình phảng phất bị một khối đá lớn đè nặng, vô cùng đau đớn. Y nhìn một bàn thức ăn phóng phú, lại nhìn bên cạnh ngoại trừ đám cung nhân phụ trách hầu hạ và chia thức ăn thì không còn ai cả, y chỉ có thể mờ mịt ngồi đó không biết làm thế nào cho phải. Thái giám giúp Tư Đồ Bích gắp thức ăn đầy cả bát, còn lặp lại lời dặn dò của Quân Thụy muốn y ăn nhiều hơn một chút. Thế nhưng Tư Đồ Bích ngay cả một điểm muốn ăn cũng không có, y bỗng dưng cảm thấy một nỗi phiền muộn không rõ.

“Được rồi, ” Tư Đồ Bích chặc lưỡi phát ra một âm thanh tối nghĩa, nhẹ nhàng nói, “Ta muốn tự ăn, đều lui xuống đi.”

Tư Đồ Bích muốn chờ Quân Thụy thêm một chốc, y không ngừng tự nói với mình có thể là Quân Thụy đang bị chuyện gì đó làm trễ nãi, thế nhưng từng lời nói với Tư Đồ Uyển Tranh lúc nãy lại không ngừng lắp lại bên tai y. Tư Đồ Bích cứ ngồi như vậy, đợi đến khi bên ngoài đã châm đèn cũng không đợi được tiếng chân của Quân Thụy bước vào Vĩnh Hòa cung.

**************************************

Ngày hôm sau là ngày Thái hậu hạ táng, mọi người trong cung từ sớm đã vô cùng bận rộn, mọi nghi lễ phải được thực hiện đúng giờ để quan tài của Thái hậu đuổi kịp giờ lành đưa vào hoàng lăng. Suốt khoảng thời gian trước, Tư Đồ Bích đều được Quân Thụy an bài tránh né sự kiện nhạy cảm này, dù sao cái chết của Thái hậu ít nhiều y cũng có liên quan, thế nhưng hôm nay y không thể không đối mặt, bởi vì từ đêm qua Quân Thụy chưa hề đến gặp y, cũng không có bất kỳ ai đến nói cho y biết có phải tham gia tang lễ của Thái hậu hay không, y chỉ có thể xấu hổ mà chờ đợi như thế.

Từ lúc Tư Đồ Bích vào ở trong Vĩnh Hòa cung, mỗi đêm Quân Thụy đều ngủ ở đây, thế nhưng tối hôm qua hắn không ghé lại, đám cung nhân cũng không khỏi một phen suy đoán, ánh mắt nhìn Tư Đồ Bích cũng tựa hồ không giống trước nữa. Đặc biệt khi có thái giám đến tuyên chỉ để Tư Đồ Bích xuất cung, quay về biệt viện của Tư Đồ gia ở kinh thành thì ánh mắt suy đoán rốt cục cũng biến thành xì xào bàn tán.

Tư Đồ Bích có chút mờ mịt, y hoàn toàn không phản ứng được gì, chỉ có thể vô tri vô giác đi theo thái giám tuyên chỉ lên một chiếc xe ngựa ra khỏi Hoàng cung. Trên xe chỉ có một mình y, không có một ai đến nói cho y biết tiếp theo nên làm thế nào, xe ngựa cứ như thế một đường chậm rãi chạy về Phù Sơ Viên, lúc Tư Đồ Bích xuống xe ngựa nhìn thấy đóa hoa vải trắng1 đang treo trước cửa chính, y lại càng mờ mịt. Cam Đường đã lâu không gặp vừa nhìn thấy y liền vội vã chạy đến, lớn tiếng nói: “Công tử, công tử rốt cục đã trở về. Thân thể có khá hơn chút nào không? Cam Đường lo lắng gần chết!”

“Cam Đường…” Tư Đồ Bích từ trong kinh ngạc tỉnh lại, nhẹ giọng hỏi, “Phụ thân đâu?”

“Lão gia và những người khác đã đi đến hoàng lăng, vốn cũng muốn chờ công tử cũng đi, thế nhưng thánh chỉ của bệ hạ nói không cần chờ. Lão gia cũng sợ bỏ lỡ giờ hành lễ nên từ sớm đã xuất môn.”

“Vậy sao…” Tư Đồ Bích lên tiếng, ngẩng đầu nhìn tấm biển Phù Sơ Viên, lại nhìn gương mặt tròn trịa của Cam Đường, rốt cục nhận ra một sự thật: Y đã xuất cung. Tựa như những gì ngày hôm qua y đã nói, xuất cung rồi không về nữa, đi đến một nơi thật xa. Loại cảm giác này cư nhiên lại giống như ngày đầu tiên khi Quân Thụy đưa y từ lao phòng vào Hoàng cung, hoàn toàn không biết phải làm sao.

————————————

1/ Hoa vải trắng : Cái bông tua tròn tròn màu trắng hay được treo trên linh đường trong phim TQ.

Published by: ổ mèo lười



đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận