Nịnh Thần

Chương 17

Không được tự nhiên

Sự thật chứng minh, Tư Đồ Bích quả nhiên có một cái đầu thông minh tuyệt đỉnh, tất cả những câu đố Quân Tiễn cố ý chọn lựa để làm khó y đều bị thoải mái đoán ra, ngay cả câu đố khó nhất được mọi người trong hội hoa đăng xưng tụng thành vua câu đố y cũng có thể đoán được, thậm chí còn là giảng giải dễ hiểu, dẫn chứng cổ kim đầy đủ khiến người kinh ngạc. Bất quá Quân Thụy lại cảm giác được hôm nay Tư Đồ Bích có chút điểm cố ý khoe khoang.

Loại hành vi cố ý khoe khoang trước mắt Hoàng đế như thế này thực sự đủ nhàm chán.

Vốn mọi người còn đang chơi vui vẻ, không ngờ bầu trời lại đột nhiên hạ xuống một cơn mưa nhỏ, thời tiết thế này vào đầu mùa xuâ ở Nghê Đô vốn là vô cùng hiếm gặp, thế nên rất nhiều người ra ngoài không mang theo ô, bởi vậy đoàn người cứ thế chen chúc muốn theo đường cũ quay về. Chỉ là thật không nghĩ đến, trên đường hôm nay thật sự rất đông người.

“Hay là chúng ta cứ chờ một lát rồi hẳn đi, người bên ngoài thật sự rất đông.” Thị vệ đề nghị, “Tam gia, người nhiều không an toàn.”

“Được rồi” Quân Thụy gật gật đầu, nhìn nhìn bầu trời đêm mưa phùn thưa thớt, cơn mưa tuy rằng không lớn thế nhưng bởi vì thời tiết có điểm lanh, mấy giọt nước khi chạm vào thân thể có chút khiến người run rẩy.

Nơi náu mưa các thị vệ tìm được chính là dưới mái hiên cửa sau của Thanh Mặc quán, Quân Thụy cẩn thận dắt tay Quân Tiễn bước qua, mưa đêm thấm vào người cũng không phải chuyện dễ chịu, ngàn vạn lần không nên khiến Quân Tiễn bị cảm đi.

“A Bích, ngươi cũng đến đây đi.” Quân Tiễn vẫy tay bảo Tư Đồ Bích cùng qua đây, thế nhưng bọn thị vệ bởi vì muốn tránh người khác va chạm vào hai vị quý nhân kia nên đã đứng thành một vòng tròn hình cung vây người vào giữa. Mái hiên nơi này vốn cũng không lớn, trận thế được bày ra như vậy cũng chỉ vừa đủ chổ cho hai người Quân Thụy và Quân Tiễn đứng song song cạnh nhau. Tư Đồ Bích cười cười, lắc đầu nói: “Không có gì, ta còn muốn đi thả mấy cái đèn Khổng Minh mà.” nói xong liền mang theo Cam Đường đi về phía bờ đê. Bởi vì trời mưa lại có chút gió lớn, số người đang đứng bên bờ đê rõ rang ít hơn nơi này một chút, nhưng là Quân Thụy rõ rang thấy được Tư Đồ Bích bị những người trên đường không ngừng va phải, cước bộ di chuyển có chút cực kỳ gian nan.

“Ca ca, A Bích thật sự là một quái nhân.” Quân Tiễn đột nhiên nói.

“Là quái như thế nào?” ánh mắt Quân Thụy vẫn như trước dừng lại trên người Tư Đồ Bích, nhàn nhạt đáp lời.

“Nói không nên lời, dù sao chính là có chút quái quái.” Quân Tiễn nói. Cậu đoán không ra tâm tư của Tư Đồ Bích, cậu luôn cảm thấy trong vẻ tươi cười của người kia còn cất giấu một chút gì đó, thế nhưng tột cùng là đang cất giấu điều gì thị cậu thật sự không nói rõ được.

Tư Đồ Bích đứng bên bờ sông ngắm nhìn cái đèn Khổng Minh trên tay mình, bên ngoài mặt đèn được những nghệ nhân kia vẽ thêm không ít hoa văn tiên diễm, thoạt nhìn đúng là hoa mỹ đẹp mắt. Y gọi Cam Đường chạy đi tìm người mượn chút mồi lửa, cả hai cẩn thận dực dực cố gắng một hồi lâu mới đốt sáng được ngọn đèn Khổng Minh kia. Chẳng qua bởi vì có phong, ngọn đèn vừa bay lên một chút liền có vẻ lung lay sắp đổ, Tư Đồ Bích chăm chú dõi theo ngọn đèn không hề chuyển mắt, ngay cả khi bị những người đi đường vội vã đụng vào cũng dường như không hề có cảm giác. Cam Đường đang cố gắng hết sức che chở công tử nhà mình, hơi quay đầu lại liền thấy cảnh vị Hoàng đế cao cao tại thượng kia đang đứng dưới mái hiên phấn chấn trò chuyện cùng đệ đệ nhà hắn, trong lòng Cam Đường thật sự cảm thấy rất không được thoải mái.

“Công tử, chúng ta trở về đi, nơi này gió lớn.” Cam Đường ngăn trở thêm một người đi đường đang chen lấn về phía này, tận hết chức trách cố gắng thủ hộ công tử gia nhà mình.

“Đợi ta thả xong cây đèn này cái đã.” Tư Đồ Bích nhẹ giọng nói.

“Mấy ngọn đèn này tay nghề thợ chó chút quá kém! Chỉ sợ thả không lên được.” Cam Đường nhíu mày nói.

“Đúng vậy, vẫn là nương cùng Uyển Tranh tỷ làm đèn tốt nhất, vừa đẹp lại dễ thả.” Tư Đồ Bích cười nói.

“Lục tiểu thư. . . . . .” Cam Đường muốn nói cái gì, nhưng nghĩ nghĩ vẫn là ngậm miệng, nhìn thấy Tư Đồ Bích tựa hồ có chút mất hứng liền vội vàng nói sang chuyện “A, công tử, người xem mấy món ăn vặt này làm sao bây giờ? Gặp mưa liền nhão mất, không ăn được nữa rồi.”

“Ta mặc kệ, ” Tư Đồ Bích cười nói, “Dù sao ta ăn vào cũng không bị gì, ngươi tự lo cho mình đi.” Nói xong liền vươn tay định đoạt lấy gói thức ăn trong tay Cam Đường, gấp gáp mở bao gói bên ngoài ra nhón lấy một khối bánh tinh xảo bỏ vào miệng. Cam Đường dở khóc dở cười: “Ôi! công tử của ta, người mở hết bao gói ra như thế không phải muốn khiến toàn bộ bị mưa ướt hết hay sao, như vậy tiểu nhân phải ăn như thế nào đây?”

“Ngươi như thế nào lại ăn nhiều như vậy?” Quân Thụy không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau Tư Đồ Bích, vươn tay đoạt gói thức ăn không rõ tên trong tay y, ngửi ngửi một mùi ngọt nị, “Nhìn ngươi gầy gò mảnh mai như vậy, không ngờ lượng thức ăn ăn vào lại nhiều đến thế.”

“Dân dĩ thực vi thiên nha, Tam gia.” Tư Đồ Bích hơi nhướn chân mày khẽ liếc hắn, nhìn thất biểu tình ngây thơ đáng yêu như thế Quân Thụy không khỏi phì cười: “Ngươi ăn đích mấy thứ này làm sao có thể nói là thức ăn hằng ngày của bá tánh chứ? Huống hồ phân lượng ngươi ăn vào cũng không khói khiến người ta líu lưỡi đi.”

“Dù sao lại cũng không phải do ngài bỏ tiền.” Tư Đồ Bích cười, đoạt lấy đồ trong tay Quân Thụy cắn một ngụm thật lớn như đang ra oai, cũng không quay lại nhìn người kia chỉ xoay người dõi theo ngọn đèn Khổng Minh. Gió dần nổi lên, ngọn đèn không thể bay thẳng lên mà lại rơi xuống giữa sông, Tư Đồ Bích ngồi xuống lặng nhìn ***g đèn chậm rãi chìm dần vào mặt nước khe khẽ thở dài. Những ngọn hoa đăng trôi trên sông cùng mặt nước sóng sánh ánh lên trên người y khiến cho người ta có ảo giác toàn thân y đang phát sáng, cả người đều đang được ánh lửa màu quất chính ấm áp vây quanh.

“Thả đèn Khổng Minh có ý nghĩa đặc biệt gì không?” Quân Thụy hỏi hắn.

“Dường như là có, nghe nói là có thể ước nguyện.” Tư Đồ Bích nhìn mặt nước không hề chuyển mắt, thuận miệng đáp lời, bộ dạng giống như không quá muốn giao tiếp với người khác.

“Cái gì mà dường như với nghe nói chứ?” Quân Thụy vừa tức giận vừa buồn cười, đi qua đi ngồi xuống bên cạnh y cùng ngắm mặt sông. Quân Tiễn đang đứng dưới mái hiên cũng cảm thấy vô cùng nhàm chán, bỏ mặc thị vệ ngơ ngác đứng đấy chạy đến ngồi giữa hai người họ. Kết quả là bên cạnh sông đào hộ thành xảy ra một cảnh tượng quỷ dị, đương kim thiên tử cùng Cửu Vương gia được mọi người tôn sùng còn có Ngự Sử đại nhân Tư Đồ Bích, ba người cùng nhau ngồi thành một hàng trên bờ đê, cả ba đều vô cùng nhàm chán ngắm nhìn mặt nước.

“A Bích, ngươi đang có tâm sự.” Quân Tiễn đột nhiên nói. Tư Đồ Bích cùng Quân Thụy đều sửng sốt, cả hai giương mắt nhìn Quân Tiễn.

“Cửu gia, tại sao lại nói lời này?” Tư Đồ Bích cười cười, nhìn nhìn Quân Tiễn, lại nhìn nhìn Quân Thụy, trong ánh mắt mơ hồ còn pha chút mất mác thản nhiên, khiến người ta khó thể rời mắt.

“Cảm giác, A Bích chắc không biết đâu, tuy đầu óc của ta không được nhanh nhạy lắm, nhưng trực giác vẫn luôn rất chuẩn nha!” Quân Tiễn nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Bích, còn dùng bả vai đẩy đẩy Quân Thụy bên cạnh gấp gáp bổ xung, “Ca ca, ca nói xem đệ có nói dối không?”

“Trời mưa lớn rồi.” Quân Thụy thản nhiên mở miệng, theo thói quen dùng tay che đầu cho Quân Tiễn, đem cậu kéo sát vào lòng, giúp cậu che mưa chắn gió, sau đó còn quay lại nói với Tư Đồ Bích, “Ngươi cũng đến dưới mái hiên trú đi, ta bảo bọn họ thử hỏi một chút xem có thể tiến vào hậu viện kia tránh mưa không.”

Quân Thụy nâng nâng cằm chỉ vào cánh cửa nhỏ khuất dưới mái hiên, Tư Đồ Bích thuận theo ánh mắt của hắn nhìn qua không khỏi mỉm cười: “Tam gia, chỗ đó tiểu nhân thật sự không dám vào.”

“Làm sao nữa?” Mưa càng lúc càng nặng hạt, Quân Thụy nhìn y phục trên người Tư Đồ Bích đã muốn ướt hết cả, mấy nơi trên đầu vai đã có vài đốm màu sậm đi, không hiểu tại sao lại cảm thấy rất phiền lòng, sắc mặt cũng âm trầm hơn vài phần.

“Bước vào nơi đó, tiểu nhân chỉ sợ không khéo sẽ phải rước lấy tai họa thôi.” Tư Đồ Bích cười tủm tỉm nói.

“Cái gì tai họa với không tai họa, ta đã bảo thì ngươi cứ đi!” Quân Thụy không kiên nhẫn, xoay người muốn kéo y theo nhưng Tư Đồ Bích lại hơi dịch nhẹ sang bên cạnh, Quân Thụy chỉ chạm được vào mu bàn tay đã cảm thấy được cơ thể y bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

“Ngươi có đi hay không?” Quân Thụy tức giận gắt nhẹ một tiếng. Tư Đồ Bích trừng lớn mắt sửng sốt, một đôi con ngươi màu lục không ngừng gợn sóng, dưới ánh hoa đăng nhàn nhạt lấp lánh tia sáng khó hiểu.

“Đi nhanh!” Quân Thụy lại quát một tiếng, lại lần nữa vươn tay kéo y theo, lần này Tư Đồ Bích không lẩn trốn mà tùy ý để hắn kéo mình sải bước về phía mái hiên. Bàn tay Quân Thụy khí lực rất lớn, trong lúc gấp gáp quên mất khống chế nắm chặt cổ tay y, kéo y nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước. Trước mặt bọn họ còn có không ít người qua đường chen lấn bỏ chạy, Quân Thụy một bên nắm tay Tư Đồ Bích, một bên ôm lấy vai Quân Tiễn, lại còn phải thường xuyên ngăn cản những người chạy va vào họ, tuy rằng vẫn đang lôi kéo Tư Đồ Bích nhưng lại không đánh mất lực chú ý đặt trên người Quân Tiễn, trước sau vẫn bảo hộ cậu vô cùng tốt.

Quả nhiên vẫn một người ôn nhu. Tư Đồ Bích nhìn thấy hắn đích bóng dáng, không có tới từ địa nghĩ tới những lời này.

Đám tùy tùng bước đến gõ cánh cửa nhỏ kia, nhưng không ngờ người ở bên trong sau khi cao giọng nói vọng ra một câu “Cửa sau không thể mở, thỉnh quan khách đi đến đại môn” liền không hề phản ứng thêm gì. Đám thị vệ Hoàng cung đã bao giờ phải chịu loại thái độ thế này? Chỉ là bọn hắn lại không dám nói ra thân phận của mình, đành phải phẫn hận nhìn cánh cửa vẫn đang đóng chặt kia, ảo não nói với Quân Thụy: “Tam gia, không thì chúng ta dỡ cánh cửa này xuống?”

“Phì. . . . . .” Tư Đồ Bích thật sự nhịn không được cười rộ lên, Quân Thụy tức giận trừng mắt nìn y, lên giọng quát lớn: “Ngươi cười cái gì?”

Tư Đồ Bích vỗ tay nói: “Cận vệ Hoàng gia lại vì một chút chuyện nhỏ như vậy mà muốn dỡ cửa nhà của người ta xuống, việc này mà truyền ra thì chính là chuyện cười không nhỏ rồi, huống hồ nơi này còn là cửa sau của tiểu quan quán nổi danh nhất Nghê Đô. Sau này tiểu nhân chỉ chần thường xuyên đi theo bên cạnh tam gia hẳn là có thể nghe thêm không ít chuyện thú vị như thế, biên thành cố sự bán cho những kẻ thuyết thư ở trà lâu tửu quán không chừng còn có thể kiếm được nhiều hơn bổng lộc do triều đình phát xuống ấy chứ.”

Quân Thụy có chút nghen họng chỉ đành trừng mắt nghiêm mặt nhìn y, nhãn tuyến lại như có như không dừng trên đôi tay đang vỗ vào nhau của người đối diên, cổ tay vừa rồi bị hắn kéo bây giờ đã hiện ra môt vòng hồng ngân chói mắt. Tư Đồ Bích luôn khiến cho Quân Thụy cảm thấy được có một loại cảm giác điềm đạm đáng yêu, mà loại cảm giác này lại khiến hắn không ngừng muốn gây sức ép cho y, thật sự là vô cùng mâu thuẫn.

Thị vệ thấy Quân Thụy không nói lời nào cũng không dám nhắc lại đề nghị ngu xuẩn phá cửa đi vào kia nửa, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh cúi đầu chờ chỉ thị của bề trên.

“Trong đầu của ngươi thế nào lại chứa nhiều thứ méo mó như vậy? Lúc trước ở trước mặt Quân Thụy cũng là bộ dạng khiến người chán ghét như thế sao?” Quân Thụy không khỏi hỏi, “Như vậy làm sao có ai có thể chịu nổi ngươi. “

“Chịu không nổi thì cứ để tiểu nhân đi theo Thái ca cùng nhau sung quân đến Kiềm Châu, lưu tiểu nhân lại nơi này làm gì.” Tư Đồ Bích nhẹ giọng phản bác.

“Đích xác, ngươi khiến người ta chán ghét như vậy, đúng là cũng chỉ có người tính tình tốt như Quân Thái là có thể chịu nổi ngươi. ” Quân Thụy nói.

“Đa tạ Tam gia khích lệ.”

“Ai khen ngươi mà lại ở đó không biết xấu hổ ?” Quân Thụy có chút nổi giận, trước Tư Đồ Bích có chút ý tại ngôn ngoại nói đây là cửa sau của tiểu quan quán đã khiến cho hắn có chút không vui, bây giờ lại thêm một câu như thế đúng là chẳng khác gì lửa cháy lại đổ thêm dầu. Rõ rang chỉ là một việc rất nhỏ, hắn vốn chỉ muốn nói vài câu để cho đối phương biết điều mà thu liễm lại một chút tính tình, không ngờ lại có thể biến thành thế này.

“A, những lời này nói đến cùng thì, ta có biết xấu hổ hay không chẳng lẽ còn phải đợi Tam gia đồng ý sao?” Tư Đồ Bích liếc nhìn hắn một cái, vẻ mặt của đối phương đúng là đang nổi giận đùng đùng, nộ hỏa lâm đầu.

“Ca ca. . . . . .” Quân Tiễn lôi kéo góc áo Quân Thụy, vẻ mặt trẻ con như thế của Quân Thụy khiến cậu không thể thích ứng, vội vàng muốn mở miêng khuyên giải. Chính là không ngờ hành động này lại cơ hồ bị phản tác dụng, Quân Thụy giận dữ thốt ra: “Như thế nào lại không cần ta đồng ý? Ngươi tự mình ngẫm lại thân phận cho kỹ, bất quá cũng chỉ giống như những tiểu quan ở nơi này mà thôi, cuối cùng cũng chỉ để người đùa giỡn. Điểm bất đông chỉ là đám tiểu quan kia phải phục vụ rất nhiều khách nhân, còn ngươi thì lại phục vụ chuyên biệt. Trước kia là Quân Thái, hiện tại là ta, ta không nói sai đi?”

“Ngươi không được nói xấu Thái ca!” Tư Đồ Bích đột nhiên rống lên một tiếng, những người đang trú mưa bên cạnh đều hướng mắt sang nhìn y. Chẳng qua Quân Thụy đang đứng rất gần y, có thể đem toàn bộ vẻ mặt của y nhìn thấy rõ rang, Tư Đồ Bích trừng lớn đôi mắt, sóng mắt màu lục nổi lên dữ dội trong ánh mắt ấy tựa hồ như đang tìm ẩn điều gì rất to lớn. Tư Đồ Bích gằn giọng thốt ra từng chữ: “Ngươi có tư cách gì so sánh với Thái ca!”

Published by: ổ mèo lười



đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận