Nịnh Thần Lăng Tiêu

Quyển 1 - Chương 18

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lăng Trĩ ở Đông Cung những ngày qua thật sự hài lòng, Thái tử phi đối với nàng càng thêm yêu thương. Tiểu công chúa so với Lăng Trĩ nhỏ hơn hai tuổi, nhu thuận đáng yêu, đối với biểu tỷ cũng thực thân cận.

Hơn nữa mỗi ngày trong lúc rảnh rỗi, Lăng Trĩ đều có thể thấy Lăng Tiêu, so với lúc trước ở nhà gặp được còn nhiều hơn, Lăng Trĩ không có gì không hài lòng.

Lăng Tiêu so với Lăng Trĩ lớn hơn 4 tuổi, huynh trưởng như cha, huống hồ Lăng Trĩ cùng phụ thân Lăng Nho Học cũng không gần gũi. Thái tử phi có việc vẫn là nguyện ý cùng Lăng Tiêu thương lượng.

“Lăng Trĩ càng ngày càng lớn, hiện giờ trổ mã càng phát ra xinh đẹp kiều diễm, nữ nhi trong nhà hoa kỳ rất là quan trọng, con là bào huynh của nó, rất nhiều chuyện Di mẫu nói với con cũng như nói với người nhà, trở về con nên cùng Lăng Hầu gia thương nghị.”

Thái tử phi hôm nay cố ý cho Lăng Trĩ đi theo tiểu công chúa xem hoa Mai nở, mượn cớ để cho Lăng Tiêu ở lại đây thương nghị việc hôn nhân của Lăng Trĩ.

“Di mẫu chờ các con thật mòn con mắt, rốt cuộc là con coi trọng thiếu gia nhà ai nói cho Di mẫu để ta tính toán.”

Lăng Tiêu vuốt cằm: “Mẫu thân mất sớm, Trĩ nha đầu hôn sự may mắn có Di mẫu.”

Thái tử phi cười, đưa qua danh sách cho Lăng Tiêu: “Nhìn xem, ta thấy các thiếu gia trong này rất hợp, mẫu thân của bọn họ cũng theo ta nhắc qua việc hôn sự, con xem chọn một nhà tốt đi?”

Lăng Tiêu từ trên đi xuống nhìn đảo qua. Trước đem võ tướng bỏ qua, từ xưa mỹ nữ yêu anh hùng, nhưng anh hùng từ trước đến nay sống không lâu. Lăng Tiêu không muốn làm cho Lăng Trĩ cả ngày lo lắng đề phòng. Tiếp theo xem gia thế địa vị quá mức chói mắt cũng đào thải. Lễ Thân vương Tứ thiếu gia? Đại danh này đúng là có đầu không đuôi. Lăng Tiêu nguyện ý cho Lăng Trĩ hảo hảo sống qua ngày, không cầu mong muội muội trợ lực, sẽ đem tin đồn không tốt cho gia phong gia tộc…

Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn Thái tử phi bất đắc dĩ cười: “Kỳ thật đều là hảo, đáng tiếc…”

“Đáng tiếc đều không được vừa mắt của con.” Thái tử phi cười, nàng xem đi xem lại danh sách này đã vài ngày, mất rất nhiều tâm tư. Lúc này bị Lăng Tiêu toàn bộ bác bỏ cũng không tức giận, thở dài:”Di mẫu hiểu được, năm đó cho Thuần Hi chọn Phò mã ta cũng vậy như vậy, tất cả thế gia công tử trong Hoàng thành đều bị ta xem không được, cho đến nay ta còn luôn luôn không hài lòng. Con lại chỉ có một muội muội, chọn cẩn thận cũng là thường tình.”

Thái tử phi cầm lấy danh sách, chỉ vào ‘Lễ Thân Vương Tứ công tử’ nhìn Lăng Tiêu nói: “Lễ Thân Vương Tứ tử rất tốt, Quận vương hàng đầu, cũng là con trai trưởng, hiện giờ mười lăm tuổi, thân thế tốt lắm, tính tình nghe nói cũng là không tồi, nghĩ đến không bôi nhọ Lăng Trĩ đâu.”

Lăng Tiêu thở dài: “Trĩ nha đầu không xứng với Hoàng thân, gia gia cùng tôn nhi cũng chưa bao giờ nghĩ qua.”

Nói xong nhìn Thái tử phi chân thành nói: “Hiện giờ tôn nhi cùng muội muội đều dựa vào Di mẫu chỉ dẫn, đã là thực trèo cao, nào dám lại cùng Hoàng thất kết thân đâu.”

Hoàng Hậu sớm mất, Hoàng Đế không có sủng phi, hiện giờ trong cung nữ nhân có quyền thế nhất chính là Thái tử phi. Từ trước đến nay đều có rất nhiều người cầu Vi Hoa ân điển, chỉ có Lăng Tiêu chưa bao giờ cầu nàng cái gì, bởi vì như vậy Thái tử phi tính tình lạnh như băng ở trong cung đối với hắn rất thân thiết thiệt tình.

Lăng Tiêu không muốn cùng Hoàng tộc kết thân ngược lại càng làm Thái tử phi xúc động. Nhớ lại ngày trước luôn luôn nghe đồn, nói Lăng Tiêu không cưới là bởi vì Hoàng thất muốn âm thầm đem tiểu công chúa của Thái tử gả cho Lăng Tiêu.

Chử Vương triều Hoàng thất có tập tục là hôn sự không đến phút cuối cùng không truyền ra ngoài, sợ sảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vì tập tục như vậy cho nên chuyện Lăng Tiêu muốn cưới tiểu công chúa tức thì bị truyền như thật, giống như thật sự không sai được, ngay cả Thái tử phi cũng nghe nói một phần.

Tin đồn này tự nhiên là giả, tiểu công chúa không thể so với người khác. Thái tử xem công chúa như hòn ngọc quý trên tay, không phải Thái tử phi một người có thể quyết định được. Hơn nữa Thái tử phi chưa từng có nghĩ qua như vậy, nhưng nhìn hiện tại ý Lăng Tiêu như thế, cũng không có ý cùng với Hoàng thất kết thân.

Thái tử phi cẩm ly trà trên bàn nhấp miệng, thấp giọng nói: “Tiêu nhi, ngươi cũng không nhỏ …”

“Di mẫu minh giám.” Lăng Tiêu cười: “Nói chất nhi mệnh không thể sớm thú thê cái gì tự nhiên là gạt người, chỉ là chất nhi không nghĩ sớm như vậy mà định chung thân, Tiêu nhi không mong muốn như thế.”

Thái tử phi nhẹ giọng thở dài, không có ai biết là lần đầu nghe bên ngoài đồn khi đó nàng rất là vui sướng. Nàng yêu thích Lăng Tiêu không bởi vì diện mạo cùng năng lực của hắn mà còn là tính cách của hắn. Hiện giờ Lăng Tiêu thẳng thắn thành khẩn như vậy cùng nàng nói ra, nàng ngược lại càng không thể nói được gì.

“Thôi, con cũng là có chủ ý của con, Di mẫu chỉ quan tâm Trĩ nhi, ta sẽ dò hỏi nhiều chỗ hơn nữa, có chỗ thích hợp tự nhiên sẽ nói cho con biết.”

Thái tử phi nhịn không được cúi người dùng sức đè lên vai Lăng Tiêu nói, “Con… hài tử này, rốt cuộc nghĩ muốn cái gì? Nhiều người yêu thích vậy mà không nghị thân! Nhìn con hiện tại bộ dạng thế này, chờ lớn tuổi, coi nha đầu nhà ai để ý con!”

Lăng Tiêu nhợt nhạt cười, đối với Thái tử phi cúi đầu đi trở về.

Lăng Tiêu trở lại Nghi Phong Các cùng Chử Dịch Diễm dùng cơm trưa. Chử Dịch Diễm đang cầm bát tiểu mã não ăn xong rồi, thấy Lăng Tiêu còn chậm rì rì dùng cơm, ra vẻ thần bí tả hữu nhìn xem, tựa người trên bàn ghé sát vào Lăng Tiêu nhỏ giọng nói: “Mẫu thân gọi biểu ca qua có phải là muốn nói chuyện của Trĩ tỷ tỷ phải không?”

Lăng Tiêu nghe vậy khơi mào đuôi lông mày, trong lòng buồn cười, tiểu oa nhi này khi nào mà biết nhiều chuyện như vậy? Lăng Tiêu gật gật đầu: “Là nói chuyện của muội muội thần.”

Chử Dịch Diễm nghe nói sắc mặt càng hồng nhuận, mặt mày hớn hở, hưng phấn hạ giọng nói: “Kia! Kia mẫu thân có nói khi nào tính đến hôn sự của ta không?”

Lăng Tiêu buông bát cơm, nghiêm mặt nói: “Thái tử phi cũng không có đề cập đến hôn sự của điện hạ.”

“A…” Tiểu Hoàng tôn mập mạp ngồi ở trên bàn, có chút ủ rũ: “Ta ngày hôm qua ở chỗ mẫu thân, nghe người cùng Phụ vương nói cho Đại ca… Nói cái gì chọn gia thế tiểu thư cho Đại ca, tại sao lại không chọn cho ta? Ta cũng muốn cưới vợ”.

Lăng Tiêu thái độ có một chút miễn cưỡng.

“Huynh làm sao vậy?” Chử Dịch Diễm nghi hoặc mà nhìn Lăng Tiêu, không lẽ anh hùng gặp anh hùng, bèn hỏi: “Huynh mất hứng mẫu thân cũng không có cho huynh cưới vợ?”

Lăng Tiêu cười: “Không có, mọi việc đều tốt lắm? Đi sân huấn luyện đi, ngày hôm nay nên tập cưỡi ngựa bắn cung.”

Chử Dịch Diễm đáp ứng, mệt mỏi theo Lăng Tiêu đi thay mã phục.

Trên giáo trường Chử Dịch Kỳ cùng Chử Dịch Phong đã sớm tới. Chử Dịch Cẩn bởi vì vào triều, hiện tại cũng không thể nào đến Hối Tin viện.

Lăng Tiêu thay đổi một thân mã phục màu đen, cổ áo đầu vai có màu đỏ như ngọn lửa ám văn, càng làm cho Lăng Tiêu anh tuấn phi phàm.

Chử Dịch Phong sửng sốt nhìn, mặt đỏ lên, cười ngây ngô nói: “Huynh hôm nay thật là đẹp mắt, quần áo tinh thần đều sáng sủa.”

Lăng Tiêu khom người cười: “Hoàng tôn khen trật rồi.”

Hôm nay Chử Dịch Phong tinh thần cũng trấn tĩnh, mã phục màu trắng thiếp vàng sạch sẽ lưu loát. Đặc biệt so với một thân mã phục đỏ thẫm của Chử Dịch Diễm càng là tuấn tú hơn rất nhiều.

Lăng Tiêu không hề nói nhiều, đem theo cung tiễn xoay người lên ngựa. Thúc ngựa chạy chậm, rút ra một mũi tên chậm rãi nhắm… Lạp, bắn tên!”Hưu –” một tiếng, mũi tên đã ở giữa ngay hồng tâm.

Lăng Tiêu ruổi ngựa đi xa, Chử Dịch Phong sửng sốt trong chốc lát mới thúc ngựa đuổi kịp.

Chử Dịch Phong cùng Lăng Tiêu hai người đều đi từ từ, Chử Dịch Phong nhìn sắc mặt Lăng Tiêu, do dự nói: “Nhìn huynh hôm nay sắc mặt không tốt, sinh bệnh sao?”

“Không có.” Lăng Tiêu lạnh nhạt cười: “Chính là hơi lười nói chuyện thôi.”

Chử Dịch Phong yên tâm cười cười, đang muốn nói cái gì nữa thì đúng lúc Lăng Tiêu rõ ràng phát hiện bên hông Chử Dịch Phong có một cái như ý hà bao.



* Hà bao(st: Hình ảnh theo tính chất minh họa:

Hà bao nhất định không phải châm chức phòng làm, châm pháp non nớt vụng về, nhưng không phải châm chức phòng làm thì Chử Dịch Phong sao có thể mang ở trên người…

Lăng Tiêu nhắm mắt, vẫn là nhịn không được thò tay đem hà bao lấy ra, cầm ở trong tay nhìn kỹ, cười nói: “Hà bao này tốt như thế sao châm chức phòng không cho Tứ Hoàng tôn đi? Phương diện này phải..”

Tay cầm hà bao hơi rung rung, đoán bên trong chắc là một trang giấy thư loại gì đó. Lăng Tiêu trong lòng phiền toái, giả ý cười nói: “Cái này không phải là tiền riêng của Hoàng tôn? Đều là ngân phiếu đi?” Nói xong không để ý Chử Dịch Phong ngăn trở đem mở ra vừa thấy…

Trên trang giấy chỉ có tám chữ: Triệu tiền tôn lý, chu ngô trịnh vương.

Đúng là ngày đó Lăng Tiêu tay bắt tay giúp Chử Dịch Phong sửa đúng đầu bút lông khi đó viết xuống tám chữ này.

“Kia cái gì… Không phải…”

Chử Dịch Phong sắc mặt đỏ lên, sợ Lăng Tiêu sinh khí, cuống quít giải thích: “Ta là nghĩ, huynh dạy ta tập viết… Một ngày vi sư cả đời vi phụ, ai không phải…”

Lăng Tiêu hận không thể cho chính mình một bạt tai.

Lăng Tiêu tiểu tâm, lại không ngờ Chử Dịch Phong rất quý trọng tám chữ này đặt ở trong hà bao.

Chử Dịch Phong vẫn còn bối rối, giải thích: “Tiểu muội muội mới vừa cùng Trĩ muội muội học châm tuyến làm cho ta cái hà bao, cũng không tốt không xấu, chữ kia …”

Lăng Tiêu ruổi ngựa tới gần Chử Dịch Phong, mềm nhẹ vì Chử Dịch Phong đeo lại hà bao, vuốt cằm nói: “Là ta đường đột, Hoàng tôn xin đừng trách cứ.”

Chử Dịch Phong thấy Lăng Tiêu cũng không có sinh khí yên tâm, nhưng vẫn là thực ngượng ngùng, sờ hà bao không biết nói cái gì, chỉ cười ngây ngô.