Mùa hè, ở trên đường của một khu phố Saw có 1 cô gái với làn tóc hơi nâu xoăn nhẹ ở đuôi, mặc chiếc đầm trắng giản đơn mang đôi hài búp bê đang bước đi chậm rãi, cô ấy đeo tai phone, bật nhạc hơi to, vừa đi vừa suy ngẫm điều gì đó, có vẻ như cô nàng còn rất ngây thơ chưa biết tình yêu là gì, nhưng rồi cái ngây thơ đó bị dập tắc ngay sau đó khi cô vào mua vài cuốn sách. Cô vào cửa hàng Book Store - nơi bán nhiều loại sách mà cô thường ghé vào. Hôm nay vào tiệm, cô thấy 1 chàng trai hơi tuấn tú, đang lựa vài cuốn liên quan đến đại học, à thì ra anh ấy bằng tuổi cô, cô nhìn qua loa tí thôi rồi tiến đến tủ sách tiểu thuyết ngôn tình mà cô hay mua, bất chợt cô phát hiện một cuốn tiểu thuyết vừa mới ra nằm trên kệ cao vút, cuốn sách có tựa "Xe hoa chờ đón em". Cô là 1 cô gái nghiện ngôn tình, ựa truyện khá hay, nên không thể bỏ qua. Tựa sách thì hay đó, muốn thì muốn đó nhưng chiều cao cô hơi khiêm tốn, không tài nào với tới cuốn sách dù là đã nhón và đứng lên trên cái ghế rồi đấy.
"Đằng kia ông chủ để nhiều lắm sao không lấy mà lại đây với với thế này?" - anh vừa hỏi vừa ngắm nghía mấy cuốn sách xung quanh
"Tôi vào đây... thường chui vào kệ này luôn ít khi đến khu ấy nên... không biết. Hihi" - cô hơi ngượng
"Ừm thôi tôi đi đây" - anh ngoảnh mặt đi nhưng không quên tặng cô 1 nụ cười mỉm.
Cô đứng bất động nhìn theo lối anh đi. Ôi thôi rồi, tim cô trật nhịp mất rồi. Rồi hồi lâu sau đợi chừng 30s, con mèo của chủ tiệm đã làm cô tỉnh mộng, cô nhẹ nhàng bước ra, vừa thấy cô ông chủ tiệm nói:
"Con được thiếu gia nhà họ Trần lấy hộ sách đấy nhé, có thích không?" - Ông vừa nói vừa cười khà khà
"Ơ dạ, thích gì đâu ạ ^-^" - cô cười mỉm và đưa ông chủ tiền của cuống sách. Ra khỏi cửa tiệm, cô mới bàng hoàng nghĩ lại "ôi trời, đấy là thiếu gia của tập đoàn GREEN ư???" Cô trợn mắt to ra nhìn cuốn sách đang cầm trên tay "có phải mình đang mơ không đấy???" Cô ngỡ ngàng đi về mà trong đầu cứ suy nghĩ anh chàng lúc nãy.
Vài dòng giới thiệu về cô gái này nhé. Cô tên Hàn Ninh Kỳ, 18 tuổi, đang chuẩn bị vào lớp 12. Ngoại hình cũng dễ nhìn so với nhiều bạn cùng trang lứa, cô không nổi bật gì nhiều ngoại trừ thành tích học tập xuất sắc, gia thế cũng chỉ khá giả thôi. Còn anh chàng mà làm tim Ninh Kỳ trật nhịp là Trần Hoàng Nam, cùng tuổi với cô, cũng đang chuẩn bị lên 12, nhưng gia thế thì hoàn toàn ngược với Kỳ, anh là con của chủ tịch tập đoàn GREEN, lớn nhất Việt Nam, anh ít khi tiếp xúc với người khác vì thân phận là thiếu gia nhà họ Trần đâu thể nào tiếp xúc tùy tiện.
Rồi 3 tháng hè trôi qua nhanh chóng. Đến ngày Kỳ đi học. Bước vào cổng trường ngôi trường Minh Đan, cô không bỡ ngỡ cho mấy vì có con tiện tì Khả Nhi đi chung -_-! Cứ bép xép mãi bên tai
"Này Kỳ, vào trường mới vui không?" - Nhi lanh chanh hỏi Kỳ
"Không, bình thường mà" - Kỳ điềm tỉnh trả lời
"Ơ con này, hỏi cô tôi đi hỏi cái đầu gối như vui hơn ý" - Nhi cau mày liếc xéo Kỳ
"Con tiện tì, đi ăn sáng không" - Kỳ đổi chủ đề
"Đi chứ" - rồi Kỳ và Nhi đi xung quanh để xem căn tin nằm nơi nào -.-!
Đang hì hụt mua đồ thì nghe các "đồng bào" rầm rộ lên
"Ê bây ơi 2 thiếu gia chuyển vô trường mình kìa"
"Trần thiếu gia vô trường mình học hả"
"Vậy còn người kia là ai"
"Võ thiếu gia chứ còn ai, nước mình có 2 người đấy là thiếu gia mà"
...
Kỳ nghe đến cái tên Trần thiếu gia thì bỗng khựng lại, quay qua nhìn mọi người xung quanh
"Mua lẹ rồi lên này, còn đi coi Trần thiếu gia nữa" - Nhi quay qua hối Kỳ
"Hả.. ờ.. mà người đó có gì để coi" - Kỳ ngơ ngác
"Trời đất ơi con này, mày muốn chết hay gì mà nói kiểu đấy chứ?" - Nhi vỗ vai Kỳ
Rồi 2 ngưới đi lên phòng học, ôi cửa phòng, cả 1 hành lang dài nữa chứ, nghẹt kín đầu người
"Làm sao chen vô bây giờ?" - Kỳ hỏi
"Từ từ nắm tay tao nè tao chen vô cho" - Nhi xòe bàn tay đưa cho Kỳ
2 cô nàng đều không biết chuyện gì đang xảy ra ở lớp cô. Đến khi bước vào
"Á" - Nhi thốt lên
Còn Kỳ thì mắt mở to hình chữ O nhìn người mới vào phòng mình, à nhìn Hoàng Nam đấy...