Niên Tư Kiến

Chương 9: Nhớ lại

Lần này Thời thị đến ZG chính là muốn tìm một tập đoàn hợp ý ở ZG, để hợp tác xây dựng một lúc ba toà cao ốc lớn ở ba thành phố.

Các toà cao ốc lớn trên hai trăm mét sẽ lần lượt được xây dựng ở các thành phố là thành phố S, thành phố W và thành phố A.

Theo đúng hợp đồng, thành phố S sẽ là nơi được khởi công xây dựng đầu tiên.

Quá trình bàn hợp đồng giữa Thời thị và Chử Vân không có gì ngoài ý muốn xảy ra, mặc dù không khí giữa Nguyên Triệt và Thời Vĩ không tốt nhưng hợp đồng vẫn được kí kết xong xuôi.

Chử Tư Kiến để cho trợ lý Trình của mình cất giữ hợp đồng, chính mình thì chủ động đứng lên, mỉm cười vươn tay với Thời Vĩ: “Hợp đồng đã kí xong, hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”

Qua quá trình bàn bạc công việc vừa rồi, Thời Vĩ thật tình rất thưởng thức năng lực của Chử Tư Kiến, cũng đứng lên duỗi tay bắt lấy tay anh: “Sẽ hợp tác vui vẻ. Nếu lần này bên các cậu làm tốt, sau này hợp đồng của Thời thị ở ZG chắc chắn sẽ do Chử Vân kí.”

Trong mắt Chử Tư Kiến loé qua tia cảm xúc không rõ, nụ cười trên mặt sâu thêm chút: “Cảm ơn Thời tổng, Chử Vân sẽ dốc hết sức lực.”

Hợp đồng đã hoàn tất, cuộc họp cũng đến lúc nên tan, Thời Vĩ mỉm cười cùng Kỷ Linh một lần nữa đứng lên, từ chối ý muốn tiễn của Chử Tư Kiến và Nguyên Triệt, tự mình xuống lầu.

Bên trong phòng họp ở tầng bốn mươi, chỉ còn lại hai người Chử Tư Kiến và Nguyên Triệt, trợ lý Trình đã đi ra ngoài quẹt thẻ thang máy giúp hai người Thời Vĩ.

Chử Tư Kiến ngả người vào ghế xoay, hai tay xoa ấn đường, nói với Nguyên Triệt: “Mặc dù Kỷ Linh ở Thời gia được xem là con nuôi, nhưng hôm nay nhìn thái độ của Thời Vĩ, chắc cậu cũng đoán được quan hệ của họ rồi phải không?”

Ngồi bên cạnh anh, Nguyên Triệt hạ mi mắt, duy trì trầm mặt không đáp.

Hắn xuất thân từ hào môn thế gia, sao có thể không hiểu lời Chử Tư Kiến?

Hào môn nhận con nuôi, đa số chính là con dâu nuôi từ nhỏ, khi lớn lên chắc chắn sẽ kết hôn với thiếu gia trong gia tộc.

Lại nói, hôm nay nhìn thái độ của Thời Vĩ đối với Kỷ Linh, chỉ sợ thật sự là như vậy.

Nguyên Triệt áp chế sự dao động trong lòng, nói: “Dù gì Kỷ Linh cũng đã mất trí nhớ, khó trách cô ấy.”

Dẫu sao cũng là bạn thân với nhau bao nhiêu năm, Chử Tư Kiến vừa liếc mắt đã nhìn thấu thái độ của Nguyên Triệt.

Bàn tay đang đặt trên bàn của anh nhẹ nhàng gõ, cân nhắc dùng từ làm sao để không khiến Nguyên Triệt khó chịu: “Cậu không quá tức giận, cũng không quá đau lòng. Điều đó chứng tỏ vị trí của Kỷ Linh trong lòng cậu... có dao động rồi.”

Thần sắc Nguyên Triệt xuất hiện tia rạn nứt, hắn ngẩng phắt đầu lên nhìn Chử Tư Kiến.

Môi hắn mấp máy muốn phản pháo lại nhưng lại nhận ra không biết phải bắt đầu phản bác từ đâu.

Bởi vì—

Hắn thật sự không tức giận, cũng thật sự không đau lòng.

Khoảnh khắc bắt gặp Kỷ Linh tay trong tay với Thời Vĩ, hắn chỉ có chút bất ngờ, gợn sóng nhỏ trong lòng không đủ khiến trái tim hắn lăn tăn.

Bỗng nhiên nhắn nhớ ra hôm ở trước cổng Tư Thực Hiên, hắn nhìn Kỷ Linh, xúc cảm khi ấy giống như nhìn thấy một cô em gái mất tích lâu năm, lúc này đã trở về.

Cảm giác trong lòng khi đó chỉ có mừng rỡ của việc trông thấy bạn bè đã lâu không gặp, mà không hề có sự nôn nao nên có ở một người đã không gặp lại người yêu mười hai năm.

Nguyên Triệt bàng hoàng nhận ra, khi ánh mắt đánh dấu chủ quyền của Thời Vĩ quét trên người hắn, chính hắn thậm chí còn có thể thở phào nhẹ nhõm.

Đồng tử Nguyên Triệt hơi mở to, ngay lập tức đứng bật dậy, bàn tay níu chặt góc bàn trước mặt, hơi hơi run rẩy.

Hắn đã chờ Kỷ Linh suốt mười hai năm- thế tại sao khi nàng trở về còn mang theo người yêu, hắn lại có thể “thở phào nhẹ nhõm”?

Không phải hắn nên tiến lên giành lại Kỷ Linh sao?

Không phải hắn nên nói rõ cho nàng biết tình cảm gắn bó năm đó của hai người ư?

Không phải hắn nên có cảm xúc đau đớn và tức giận kịch liệt vì nàng đã phụ bạc hắn à?

Nhưng mà, hắn đã không làm bất kì điều gì cả.

Lúc Nguyên Triệt đứng bật dậy, Chử Tư Kiến nhìn thấy hoảng loạn trong mắt hắn.

Hoảng loạn vì không thể hiểu thấu được trái tim của chính mình.

Giống như một người chết đuối cứ ngỡ đã vớ được một cái phao bơi, rốt cuộc bàng hoàng nhận ra chiếc phao bơi đó lại chưa được bơm hơi.

Anh buông một tiếng thở dài, đứng lên vỗ vỗ vai Nguyên Triệt: “Bình tĩnh một chút. Dù gì hôm nay cũng kí xong hợp đồng rồi, tớ xét cho cậu nghỉ sớm, về nhà ngủ một giấc đi. Có thể đầu óc sẽ minh mẫn hơn.”

Khi Nguyên Triệt thất tha thất thểu trở về nhà, laptop trong phòng làm việc của Chử Tư Kiến hiển thị thông báo có email mới.

Là thư mời dự tuyên truyền buổi cuối cùng ở thành phố S của đoàn phim.



Sau khi từ toà cao ốc B trở về nhà Donna, Thời Niên lại có hẹn với Kỷ Linh lúc bốn giờ chiều.

Từ sáng đến giờ, kí ức trong đầu cứ rối như một mớ bòng bong, Thời Niên không biết phải bắt đầu gỡ từ đâu nên quyết định tạm thời gác qua một bên, đi gặp Kỷ Linh trước.

Bọn họ hẹn ở một tiệm cafe và bánh ngọt nho nhỏ ngụ gần một trường chuyên cao trung L, cách tầm mấy trăm mét.

Vì không có chỗ gửi xe ô tô nên Thời Niên quyết định không lái xe mà chọn cách bắt taxi đến.

Khi Thời Niên đến nơi, Kỷ Linh đã chờ sẵn từ trước.

Ngay khi Thời Niên ngồi xuống, nhân viên phục vụ trong tiệm liền đưa thực đơn đến cho cô. Thực đơn nho nhỏ có kiểu dáng như chiếc bánh ngọt hình tam giác màu hồng ngọt ngào khiến người ta không nhịn được muốn ăn, thành công kích thích vị giác Thời Niên.

Cô có cảm giác- chính mình đã từng ăn ở đây rất nhiều lần.

Cô theo thói quen nhìn lướt một lượt hai mặt thực đơn, gọi một tách socola nóng và bánh ngọt socola hình gấu Brown, sau đó đưa thực đơn lại cho nhân viên phục vụ cũng đang mặc tạp dề in hình gấu Brown.

Bây giờ Thời Niên mới nhớ, hình như chú gấu Brown đáng yêu đó là linh vật của tiệm cafe bánh ngọt này.

Sau khi gọi món xong xuôi, Thời Niên mới ngẩng đầu nhìn Kỷ Linh. Thấy trên người nàng còn đang mặc đồ công sở màu trắng, cô liền biết nhất định là vừa kí hợp đồng xong với Chử Vân.

Nhắc đến Chử Vân lại nhớ đến Chử Tư Kiến, Thời Niên không nhịn được hỏi: “Hợp đồng kí kết thuận lợi chứ?”

Ngồi đối diện cô, Kỷ Linh trong mắt xuất hiện tia ngạc nhiên vì Thời Niên đột nhiên quan tâm đến việc của tập đoàn.

Nhưng nàng không phải là người nhiều chuyện, cũng không hỏi nhiều mà nhanh chóng đáp: “Rất thuận lợi. Alva có vẻ rất thích hợp tác với Chử tổng, còn hứa hẹn lâu dài.”

Trời sinh Thời Vĩ tính tình ngạo mạn, trong mắt không chứa nổi hạt cát, chọn lựa đối tượng hợp tác cũng phải sàng lọc kĩ càng qua mấy tháng. Nếu ai được hắn thật lòng thưởng thức thì chắc chắn người đó phải rất tài giỏi.

Nói một cách chính xác hơn về cảm nhận về đối tác của Thời Vĩ thì chỉ có bốn chữ- phải là nhân tài.

Khoé môi Thời Niên không kiềm được hơi nhếch lên, cảm giác giống như là người yêu mình được khen ngợi, trong lòng không hiểu sao rất vui vẻ.

Kỷ Linh cúi đầu khuấy chiếc muỗng inox trong ly matcha xanh lá trước mặt nên không để ý đến Thời Niên.

Đột nhiên nhớ đến Nhã Tịnh, Kỷ Linh ngẩng đầu nhìn Thời Niên: “Cậu trở lại thành phố S gấp gáp như vậy để làm gì? Còn không thông báo cho dì Nhã và chú Thời nữa, hại dì gọi tớ đến cháy máy.”

Thời Niên mất tự nhiên nháy mắt hai cái: “Thật ra tớ trở về đây nhanh như vậy là vì.. tớ nghĩ tớ nhớ ra được gì đó rồi.”

Chính vì thế cô phải bí mật trốn đi, nếu để mẹ cô biết được cô trở lại để tìm kiếm kí ức thì bà chắc chắn sẽ giam cô cả đời ở Thời gia, tuyệt đối không cho phép cô bước chân ra ngoài nửa bước.

Hai người trầm mặc một lúc, trong lúc đó nhân viên phục vụ nhanh chóng mang lên socola và bánh ngọt cho Thời Niên, trước lúc đi còn ngọt ngào mỉm cười nói chúc ngon miệng.

Không kiềm được sắn một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, cảm nhận socola đắng đắng thơm thơm lập tức hoà tan trong khoang miệng, Thời Niên thoả mãn híp híp mắt.

Đã lâu rồi Kỷ Linh chưa thấy một Thời Niên dễ thoả mãn như thế, trong lòng không nhịn được càng thêm củng cố suy nghĩ của mình.

Chỉ có nhớ lại mới khiến cô có thể thật lòng vui vẻ như thế mà thôi.

“Tiểu Niên.” Kỷ Linh gọi tên cô: “Tớ có chuyện muốn nói. Tớ nghĩ nó sẽ rất quan trọng đối với cậu.”

Thần sắc Kỷ Linh nghiêm túc khiến Thời Niên không nhịn được thẳng lưng, muỗng sứ nhỏ trên tay cũng đặt xuống, một bộ dáng chú ý lắng nghe.

Kỷ Linh đè giọng, chậm rãi nói: “Thật ra trước lúc đi công tác mấy ngày, tớ có lẻn vào phòng dì Nhã, vô tình thấy được một tệp tài liệu bí mật trong máy dì. Nó được mã khoá rất kĩ, tớ phải mất hai ngày, đến tận khi sắp đi mới thuận lợi phá được khoá.”

Ngón tay Thời Niên không tự chủ siết lại thành nắm đấm, trái tim hơi hụt một nhịp.

Tệp tài liệu bí mật ư? Sao cô lại không nghĩ đến cơ chứ!

Kỷ Linh không để ý đến thay đổi của cô, nói tiếp: “Vừa nãy lúc gặp được Nguyên Triệt và Chử Tư Kiến, tớ cảm thấy rất thân thuộc, nên khi trở về đã mở tài liệu đó ra đọc. Không ngoài dự đoán của tớ, bên trong đó là tài liệu mười lăm năm trước của chúng ta, hoặc nói đúng hơn- hầu hết là của cậu.”

Mặc dù đã dự đoán trước Nhã Tịnh có giấu diếm mình, nhưng khi nghe được sự thật, thân thể Thời Niên vẫn thoáng chút lung lay.

Kỷ Linh dừng một chút, giọng nói chuyển sang nghiêm túc: “Cậu không họ Thời, ban đầu cậu họ Vân, là con của một hoạ sĩ có tiếng tăm tên Vân Lữ và mẹ cậu. Mười lăm năm trước cậu và tớ đều sống ở thành phố S, cậu lớn lên ở nơi này, đó là lý do cậu cảm thấy quyến luyến vô cùng mỗi khi rời khỏi đây.”

“Vào năm tớ và cậu học năm cuối sơ trung (lớp 9), cha cậu cùng cha mẹ tớ đồng loạt gặp tai nạn rồi mất, một mình dì Nhã nuôi dưỡng cậu, và thỉnh thoảng cũng chăm sóc cho tớ. Sau đó chúng ta lên năm nhất cao trung (lớp 10), lần lượt gặp được Chử học trưởng Chử Tư Kiến và Nguyên học trưởng Nguyên Triệt.”

“Cậu thích Chử Tư Kiến, năm lần bảy lượt tìm cách theo đuổi anh, cuối cùng hai người thuận lợi ở bên nhau. Rồi chú Thời tìm đến mẹ cậu, muốn mẹ cậu và cậu theo chú đến MG, chú muốn trở thành chồng của mẹ cậu, cũng muốn làm cha của cậu.”

Nghe Kỷ Linh nói đến đây, mớ bòng bong trong đầu Thời Niên giống như tìm được đầu nút để gỡ, từng đoạn từng đoạn kí ức từ từ hiện ra.

Chầm chậm bóc tách, giống như thước phim cũ đang được trình chiếu lại.

Môi Thời Niên mấp máy, tiếp tục lời của Kỷ Linh: “Mẹ tớ dao động, nhưng tớ thì không. Tớ cho rằng mẹ mình làm như thế là phụ bạc cha ruột của tớ, tớ cho rằng bà không đáng nhận được tình yêu chân thành mà ông đã dành cho bà. Tớ không muốn đi đâu cả, không muốn rời khỏi ZG, không muốn đi xa thành phố S. Bởi vì ở nơi này, tớ đã từng có người cha yêu thương tớ hết mực.”

“Nhưng mẹ tớ không biết được suy nghĩ trong lòng tớ. Khi đó bà cho rằng, tớ chống đối bà vì Chử Tư Kiến. Bà cho rằng tớ không nỡ ly khai thành phố S chính là vì Chử Tư Kiến.”

“Sau đó có lẽ thật sự là trời chiều lòng bà. Chiếc cano của chúng ta năm đó phát nổ, tớ và cậu dạt vào một ngôi làng chài ở ngoại ô tỉnh H, vì bị chấn động mạnh mà đồng loạt quên đi mọi thứ, quên cả người cha tớ yêu thương nhất, và cả Chử Tư Kiến.”

Lời tiếp theo hai người không ai nói nữa, bởi vì họ đã trải qua mười hai năm nay rồi.

Nhã Tịnh thông qua năng lực của Thời thị, tìm thấy hai người bọn họ. Nhân lúc bọn họ mất trí nhớ, bà nhanh chóng kết hôn với Thời đổng, mang theo hai cô gái ngây ngô lên đường đi MG.

Bà tự tiện tiến hành việc đổi họ cho cô, từ Vân sang Thời, triệt để cắt đứt tất cả mọi thứ về người cha hoạ sĩ Vân Lữ của cô.

Có lẽ bà sợ cô và Kỷ Linh một ngày sẽ nhớ lại, nên đã ra tay trước, xoá hết tất cả tài liệu năm đó của các cô, xoá luôn thông tin ở trường học và xoá luôn thứ ở quá khứ đanc tồn tại trên người cô- hình xăm “323”.

Lượng tin tức quá lớn khiến đầu óc Thời Niên sau khi đã nhớ lại, trong phút chốc có hơi ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

Đợi khi lấy lại được bình tĩnh, cô ngẩng đầu nhìn Kỷ Linh đối diện, mấp máy môi: “Cậu và Thời Vĩ như thế... vậy Nguyên Triệt làm sao đây?”

Kỷ Linh: “...” Nguyên Triệt làm sao ư?

Bàn tay Kỷ Linh siết chặt lấy gấu áo vest công sở, thần sắc hoảng loạn.

Từ khi đọc được tệp tài liệu đó, Kỷ Linh vẫn luôn trốn tránh vấn đề liên quan đến Nguyên Triệt, nào ngờ vẫn bị Thời Niên thẳng thắn khui ra.

Nàng không biết mình phải dùng thái độ gì để đối xử với Nguyên Triệt.

Nàng thừa nhận chính mình đã từng yêu Nguyên Triệt, nhưng phần tình cảm đó đã sớm bị mai một dần theo thời gian.

Hiện nay với nàng, Thời Vĩ mới là người mà nàng thật lòng yêu.

Kỷ Linh hơi cúi đầu, tóc mai trước trán che đi đôi mắt đẹp, run rẩy cất lời: “Là tớ có lỗi với Nguyên Triệt.”

Dường như đã đoán được kết quả, Thời Niên khẽ buông một tiếng thở dài.

Bốn người bọn họ- không biết rốt cuộc là duyên hay là nghiệt.