“Anh bây giờ nếu không nắm chặt, thời điểm tình cảm phai nhạt nàng ta chạy mất rồi, lúc đó có truy đuổi cũng không kịp thì đừng có mà hối hận.”
“Hắn không …”
Bây giờ mới biết hoắc Nguyên Hi đã lầm, muốn nói là “Hắn” chứ không phải “Nàng” nói cho rõ, nhưng vừa nghe đến Hoắc Nguyên Hi nói ra câu kia: “Người chạy mất, tình cảm phai nhạt, không trở lại”, Hoắc Nguyên Khanh trong lòng bất giác run lên, cổ họng căng thẳng, lời nói ra đến miệng cũng im bặt đi.
Hiểu lầm không được giải thích, Hoắc Nguyên Hi tiếp tục cứ thế mà nói.
“Ai, anh cũng đừng nghĩ rằng nàng sẽ không đồng ý, hiện tại mà nói đây chính là tình cảm không phải là việc làm ăn buôn bán, làm sao có thể dựa vào lý trí mà có thể nắm giữ dễ dàng được chứ?” (ế như nhau mà nói chuyện thâm thúy vãi)
“Cho nên a…”
Mới vừa muốn tiếp tục nói lại bị tiếng chuông nhẹ nhàng đánh gãy, rất nhanh từ áo khoác móc ra, vừa mới nãy vẫn luôn không tìm được điện thoại của mình, Hoắc Nguyên Hi liếc nhìn lão đại thời điểm tựa hồ đang rơi vào trầm tư, Hoắc Nguyên Khanh có hơi dao động liếc mắt một cái ý bảo hắn nên tiếp điện thoại của mình đi.
Giản đoản vài câu, Hoắc Nguyên Hi cúp điện thoại, chuẩn bị rời đi, mà phía trước cửa sổ người kia vẫn như cũ sắc mặt đông cứng khiến hắn có hơi chua xót.
“Kỳ thực coi như nàng là muốn rũ sạch quan hệ cũng không đáng kể, nhưng dù sao bây giờ tình trạng của hai người hiện tại có thể xem là không tốt cũng không xấu. Coi như đối phương không có yêu anh, nhưng là cũng không đến nỗi chán ghét đi! Thay vì như vậy trì trệ không tiến, còn không bằng quả quyết một chút, đưa đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao, bất quá hạnh phúc chính là của anh, anh thực sự muốn tình cảm của mình như vậy mà kết thúc sao? Đã như vậy, phải nỗ lực để nàng trước khi yêu người khác phải yêu anh tha thiết đến mức không thể tự kiềm chế như vậy không phải tốt hơn sao.”
Không chú ý tới Hoắc Nguyên Hi từ khi nào đã rời khỏi phòng làm việc, Hoắc Nguyên Khanh đầu óc tất cả đều ngẫm nghĩ lại câu nói cuối cùng kia của đệ đệ mình, trong lòng cũng liên tục tự hỏi tự trả lời về vấn đề kia.
{ Có thể bởi vậy mà kết thúc sao? }
Đương nhiên không thể.
{ Bị cự tuyệt là có thể từ bỏ sao? }
Trừ phi hắn nuốt xuống hơi thở cuối cùng.
{ Muốn cùng cậu ấy cùng nhau hạnh phúc không? }
Đương nhiên, nếu không có cậu ấy như thế nào sẽ có hạnh phúc đây?
Nếu hết thảy đáp án đều đã được khẳng định, vậy như thế nào hắn lại còn chần chờ, có cái gì phải sợ hãi đây?
Nhìn từng tầng mây lộ ra kim quang mặt trời, Hoắc Nguyên Khanh thật hy vọng trong lòng mình mù mịt cũng có thể như hình ảnh trước mắt được ánh sáng mặt trời kia xua tan sạch sẽ.
※ ※ ※
“Anh… Không có chuyện muốn nói với tôi sao?”
Thời gian không đợi ai bao giờ, coi như Hoắc Nguyên Hi nói nhiều với hắn như thế tiếp thêm cho hắn dũng khí, nhưng đến bây giờ vẫn là ngại ngùng không cách nào có hiệu quả được.
Như thế vẫn cứ chần chờ, thời gian giống như gia tăng tốc độ đã đến ngày Hãn Du Sinh muốn dời đi.
Mà giờ khắc này nói chuyện cùng hắn, bên chân còn đặt thêm hành lý, yên lặng nhìn Hoắc Nguyên Khanh.
Bọn nhỏ không biết nổi khổ trong lòng hắn, ở ngoài cửa chơi đùa vui vẻ, nhưng niềm vui kia không cách nào có thể lan truyền đến trái tim Hoắc Nguyên Khanh.
“Cậu … Muốn tôi nói cái gì đây?”
Lời nói kéo dài từ trước đến giờ không phải phong cách hành sự của hắn, gặp phải tình cảnh này Hoắc Nguyên Khanh không cách nào có thể đáp lại được vấn đề kia.
“… Nói trong lòng anh đang nghĩ đến lời nói của tôi.”
Hãn Du Sinh cân nhắc vài lần mới quyết định nói ra câu nói này, tựa như gió thổi qua mặt nước, khiến cho Hoắc Nguyên Khanh trong lòng quyển quyển gợn sóng.
“Tôi…”
Chần chờ mãi tựa như đã thành quen, càng khiến cho hắn không cách nào đem lời nói, nói ra khỏi miệng, Hoắc Nguyên Khanh chưa từng cảm thấy có thời khắc nào lại hận bản thân mình đến thế.
Nhìn Hoắc Nguyên Khanh đang vùng vẫy đấu tranh, Hãn Du Sinh không cười cũng không nói, nữa ngày trời sau đó chỉ là vi hồ kỳ vi* nói một câu: “Anh không nói, tôi liền thế nào… Ai…”.
(*) Vi hồ kỳ vi: nhỏ bé tí ti, cực kỳ nhỏ bé …
Nhàn nhạt thở dài lưu chuyển trong không khí, Hãn Du Sinh không thôi nhìn Hoắc Nguyên Khanh, cuối cùng vẫn là yên tĩnh cầm lên hành lý bên chân, quay người đi ra khỏi phòng.
Bóng người trong tầm mắt dần dần thu nhỏ, mơ hồ, cuối cùng biến mất, Hoắc Nguyên Khanh nhất thời bị một loại cảm giác tựa như vĩnh viễn mất đi Hãn Du Sinh không ngừng khủng hoảng.
Đưa tay muốn nắm bắt, nhưng là trước mắt chỉ có không khí không thể nắm chặt thân ảnh kia, chỉ là hư không mà thôi.
Như vậy hư không làm cho thị giác hắn nhạy cảm, khiến tầm mắt của hắn trở nên trống trải, làm cho hắn không có một chút nào che đậy nhìn người yêu dắt tay Tiểu An, từng bước một xuyên qua phòng lớn, từng bước một đi ra khỏi tính mạng của hắn.
{Như vậy liền kết thúc sao?}
{Như vậy liền từ bỏ sao?}
Đáp án toàn bộ là phủ định, coi như hiện thời sẽ không còn hơi thở, cũng không cách nào có thể lấy đi một chút yêu thương trong lòng hắn.
Kia… Hắn là sợ cái gì đây? Còn có cái gì rất đáng sợ sao?
Loại bỏ thân hình sừng sững, mạnh mẽ khoanh tròn siết chặt cơ thể chính mình, chẳng biết vì sao, Hoắc Nguyên Khanh lại không cách nào có thể suy tính trong đầu không ngừng vang lên câu nói kia của Hãn Du Sinh: ” Nói trong lòng anh đang nghĩ đến lời nói của tôi”