Niên Kỷ Đại Liễu Nhất Điểm

Chương 7-3: Lớn tuổi một điểm 7-3

“… Tại sao…”

Tại sao chính mình lại dễ dàng như vậy nghe lời Hoắc Nguyên Khanh, kia rõ ràng là tiêu chuẩn giường đôi, lại bị hắn nói thành giường nhỏ dành cho tiểu hài tử dùng, lại dễ dàng như vậy từ bỏ ý định muốn ngủ cùng nhi tử.

Hơn nữa thật đơn giản đã bị một câu “thích nhất” làm cho kinh sợ đến thần hồn điên đảo.

Sau đó ngày đêm đi suy tư người kia đến cùng là dùng cái dạng tâm tư gì để nói ra lời như vậy.

Khi thì thân mật khi thì lại giống như bằng hữu, làm cho cậu có chút động tâm, có chút mong đợi, nhưng hơn hết vẫn là sợ sệt.

Sợ chính mình nghĩ sai ý, sợ chính mình mất đi người này, càng sợ mình bị xem thường trong mắt ai kia.

“Ai…”

Lại một tiếng thở dài kết thúc những ý nghĩ đang đấu tranh lẫn nhau trong đầu, nghe được thanh âm trò chuyện từ xa truyền đến, Hãn Du Sinh ngồi dậy chuẩn bị tiếp đón một đại, hai tiểu sắp bước vào.

Nhìn thân ảnh tự tin kia, trong lòng càng nghĩ, e rằng không nên nghĩ nhiều tới như vậy, chắc hẳn là tự chính mình bước sang… Một khác bước khác mà thôi.

※ ※ ※

Trên bàn ăn Hoắc gia ngày hôm nay vẫn náo nhiệt như cũ, phải nói từ khi Hãn Du Sinh vào ở thì nơi đây mới bắt đầu có không khí của một gia đình bình thường vui vẻ, ấm cúng.

Đối với tình cảnh như thế, Hoắc Nguyên Khanh sớm đã tha thiết ước mơ, mỗi ngày ôm lấy mừng rỡ, vui sướng trong lòng.

Ngay cả Hoắc Trấn Vân cũng thoát khỏi bộ dáng của một tiểu lão đầu, thể hiện ra khí chất của một đứa nhỏ bình thường.

Hắn biết bản thân mình luôn luôn không xứng là một phụ thân tốt trong miệng của người khác.

Ít lời, trầm mặc, mặc dù không thể nói là quá nghiêm khắc, nhưng xác thực cũng không phải quá từ ái.

Đối với nhi tử tuy rằng yêu thương nhưng lại không trực tiếp biểu hiện ra ngoài, do đó cũng khiến Hoắc Trấn Vân còn nhỏ tuổi nhưng lại xuất hiện bộ dáng gần như phụ thân của mình – ít lời trầm mặc lại thiếu biểu tình.

Hoắc Nguyên Khanh bản thân đối Hoắc Trấn Vân như vậy cũng không có quá để ý, dù sao lớn lên giống mình thân thể cường tráng, tâm lý khỏe mạnh là được. ( ừ thì thân thể cường tráng, còn tâm lý thì ta ko chắc nha …)

Nhưng bây giờ nhìn nhi tử thỉnh thoảng cũng biết vui, biết cười, không che giấu biểu hiện ngây thơ, khả ái, Hoắc Nguyên Khanh cảm thấy được Hoắc Trấn Vân là thực sự vui sướng nha.

Mà hết thảy điều này nên cảm tạ Hãn gia một lớn một nhỏ hai nam nhân kia xuất hiện trong cuộc sống của bọn họ.

Vừa nghĩ tới cậu a!

Ánh mắt đang ngắm nhìn hình ảnh hai đứa nhỏ vô tư, hồn nhiên, lập tức chuyển hướng tìm kiếm thân ảnh của ai kia, không ngờ đập vào mắt của hắn là cặp mắt to tròn, mê người dường như đã nhìn hắn từ rất lâu rồi.

Ánh mắt kia chăm chú mà nhiệt liệt, tiêu điểm tập trung tại địa phương khiến Hoắc Nguyên Khanh tim đập có chút tăng nhanh.

Không kịp phản ứng, chốc lát phủ lên khuôn mặt của hắn một làn da mềm mại, còn có một loại xúc cảm nóng ấm lướt nhẹ qua bờ môi.

Lại sợ bất giác bản thân nhận định sai lầm, khiến Hoắc Nguyên Khanh lần thứ hai đối mặt với nụ cười ôn nhu khả ái như ánh triều dương của nam nhân, tim thật giống như mất khống chế lại giống như đang nổi lên một trận kinh hoàng.

“Cậu… Vừa rồi …” … Là hôn sao?

Hi vọng rất nhỏ, nhưng Hoắc Nguyên Khanh vẫn không buông tha lấy hết dũng khí hỏi lại, chỉ là khẩu khí có chút ấp úng a~.

“Vừa rồi??”

Đã sắp muốn đứng ngồi không yên Hoắc Nguyên Khanh lại nhìn thấy bộ dáng như không có việc gì của Hãn Du Sinh, càng khiến hắn không cách nào nói ra lời, đành phải lấy ngón tay của mình hướng lên môi chỉ chỉ.

Vừa thấy hành động của Hoắc Nguyên Khanh, gương mặt trắng nõn của Hãn Du Sinh lập tức phiếm hồng, thấy thế Hoắc Nguyên Khanh chợt cảm thấy ái tình tựa hồ đã cách mình chẳng còn bao xa nữa.

Bất quá câu nói tiếp theo của Hãn Du Sinh lập tức cho hắn biết chính mình quả nhiên quá ngây thơ, suy nghĩ ảo tưởng.

“Xin lỗi, Tiểu An ăn đồ ăn dính vào bên mép thời điểm tôi đều xử lý như vậy.”

Cứ như vậy, suy nghĩ tốt đẹp của Hoắc Nguyên Khanh lập tức bị tổn hại.

Trong khoảnh khắc từ trên thiên đường lại rớt xuống tận địa ngục, Hoắc Nguyên Khanh chỉ cảm thấy vừa rồi còn hướng mình vẫy tay ái tình, lúc này lại thật giống như ở bên tai nhỏ giọng nỉ non: { Ở trước mặt tôi, anh còn quá non rồi!! } Theo sau đó sẽ là ” ha ha ha” tiếng cười nhẹ nhàng càng ngày càng xa.

Ngày này, dương quang vẫn như cũ tốt đẹp, hai tiểu tử vẫn như cũ vô tư, thay đổi là Hoắc Nguyên Khanh giống như mây đen bao chùm đỉnh đầu.

Nếu như không phải trên đầu hắn mây đen phủ một mảng lớn, hắn sẽ không bỏ qua cho con trai mình, tiểu tử đó như vậy lại lập tức học theo răm rắp, từ trên môi Hãn Hoài An rõ ràng không nửa điểm thức ăn, như thế mà lại trộm được một cái hôn thế kia chứ.

Đương nhiên, hắn lại không phát hiện Hãn Du Sinh kia tuy rằng đỏ má, nhưng bên môi lại khẽ mang theo ý cười nho nhỏ tựa như đạt được quỷ kế, hoặc là có thể nói … đắc ý đi.

※ ※ ※

Từ sớm đến muộn, vì một cái hắn rất hy vọng, nhưng hẳn không phải là hôn, Hoắc Nguyên Khanh tâm như bị đầu đạn chấn động.

“xin thề, kia rõ ràng là một cái hôn!”

“cậu ấy nói không phải.”

” ngươi vẫn là tin tưởng thức ăn dính vào khóe miệng a!”

” đương nhiên, tiểu Du sẽ không gạt ta.”

“… “

“không phải như vậy thì tại sao cậu ấy lại nói thế.”

“coi như quen thuộc giúp đứa nhỏ xử lý vậy, nhưng là ngươi nói ai sẽ đối một người lớn làm ra chuyên như vậy nha”

“… “

” vậy ngươi nghĩ sao?”

” ta cái gì đều không biết”

“… “

“ngươi có nghĩ tiểu Du có phải hay không có chút yêu thích …  Là vượt qua tình bạn kia.”

“đó là ngươi nói!”

” hẳn là đi! Dù sao cậu ấy đã giúp ta đem đồ ăn trên khóe miệng liếm rơi mất”

“cái kia biểu thị ngươi cùng tiểu An là cùng một đẳng cấp thôi.”

“nhưng là ngươi rõ ràng vừa nói: Ai sẽ đối người lớn làm ra chuyện giống như vậy a~”

“coi như là người lớn nhưng có lúc cũng sẽ rơi vào mơ hồ đi.”

” có đúng vậy không…”

“…”

“đến cùng là có thích hay không đây?”

” nhất định là vượt qua bằng hữu yêu thích rồi!”

“yêu thích và thích về tính chất có giống nhau hay không?”

“… “

“kia đã đến lúc rồi sao?”

“có lẽ vậy!”

“có thể nói sao?”

“…”

“lỡ bị cự tuyệt rồi sao?”

“nếu liền được tiếp thu thì sao?”

“có thể nói…”

“Tôi yêu cậu …” … À.

Đột nhiên xuất hiện một câu nói, khiến phòng hội nghị nguyên bản đang báo cáo nhất thời trở nên yên tĩnh.

Tham dự hội nghị mỗi người ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, nhưng chính là nhát gan không ai dám nhìn về phía người nói ra câu này.

Đột nhiên phòng hội nghị yên tĩnh khiến nguyên bản thần du bên trong Hoắc Nguyên Khanh tỉnh táo lại, ánh mắt sắc bén quét qua xung quanh, từng cái đầu một lập tức cương quyết cuối thấp xuống.

“Thế nào, lẽ nào ta không ở đây, các ngươi cũng là như thế này mà im lặng sao?”

Đây là phẫn nộ vô cớ a~, người ở chỗ này coi như trong lòng biết cũng không dám làm rõ, mặc dù lão bản tuy nói trào phúng, nhưng là không phải không có lý.

“Tiếp tục đi! Vương quản lý, hội nghị ngươi tiếp quản. Trần bí thư ghi chép lại, chỉnh lý xong sau đó đặt trên bàn ta.”

Vừa dứt lời, Hoắc Nguyên Khanh tức khắc rời chỗ, nghĩ đến nếu vẫn còn ngồi chỉ khiến người khác thêm chế giễu.

Cửa phòng họp vừa đóng, nguyên bản không gian an tĩnh lại truyền đến từng trận tiếng nói, chỉ là không biết là đang bàn về vấn đề gì mà thôi.

Vừa nghĩ đến điểm này, Hoắc Nguyên Khanh không khỏi lộ ra nụ cười khổ, nghĩ thầm này đúng là không biết giữ hình tượng mà, về sau “Khí tiết tuổi già khó giữ được a!”

Làm việc cũng hảo, nghỉ ngơi cũng hảo, cả ngày Hoắc Nguyên Khanh cứ như vậy trong đầu không ngừng tiến hành đối thoại.

Có lúc trao đổi quá kịch liệt, còn có thể xuất hiện tình trạng lầm bầm lầu bầu.

Nếu may mắn, địa điểm sẽ là ở  trong văn phòng của chính mình.

Vận may kém hơn một chút, thì sẽ như là vừa rồi tại chỗ đông người mà phát tiết, khiến người nghe được không biết là hắn đang ngọt ngào hay là có tâm sự phiền muộn.

Ngơ ngác đứng ở tầng 39 nhìn ra ngoài cửa sổ, Hoắc Nguyên Khanh nguyên lai dự định chăm chú công tác, nhưng chẳng biết từ lúc nào bản thân lại mất tập trung như vậy.

Cửa sổ sát đất không có che giấu hiển hiện ra bộ dáng Hoắc Nguyên Khanh, tựa như hồn bay phách lạc, lại tựa như có điều đang suy nghĩ, nhưng bản thân hắn lại muốn mắng chính mình:  “Hoắc Nguyên Khanh a! Ngươi thật sự là cái …”

Nhát gan sao?

Loại nhát gan sao?

Ai, có phải là chuyện khó khăn gì đâu a~, đúng là nam nhân vô dụng đi!

Tâm tư một chút liền một chút nhẹ nhàng trở về bên người, chính mình như vậy nhớ nhung cậu, sợ cậu sẽ không tiếp nhận chính mình, nhưng có thể hay không cũng yêu chính mình, có thể hay không cũng đồng thời nghĩ đến… Chính mình…