Niên Kỷ Đại Liễu Nhất Điểm

Chương 6-1: Lớn tuổi một điểm 6-1

Trời bắt đầu vào thu, kể từ ngày đó khi chính mình nói ra hai chữ yêu thích kia Hãn Du Sinh đối với hắn tình cờ trở nên thân mật hơn cũng không còn kháng cự như trước kia nữa.

Hơn nữa đối với cái người tên “tiểu Nhu” kia cũng không có bất kì tin tức gì (nói đúng hơn thì bản thân hắn không muốn nghe bất cứ tin gì từ cô ta), không có một chút xíu vết tích nào, khiến tâm tình lo lắng của Hoắc Nguyên Khanh bổng chốc trở nên thư giản.

Cho nên Hoắc Nguyên Khanh mấy ngày nay quả thực là tràn đầy hạnh phúc. Tâm tình của hắn tốt, tự nhiên thuộc hạ cũng cảm thấy thoải mái.

Ban đầu là có chút không quá thích ứng khi thấy sếp của mình dỡ xuống dáng dấp băng lãnh. Nhưng bất quá trãi qua mấy ngày sau đó, phỏng đoán có, tin đồn có, nhiều người thật cao hứng khi biết được tổng giám đốc có người yêu nên cũng thoải mái mà chấp nhận hình tượng mới của ngài.

Ngồi làm việc ở tầng 39, Hoắc Nguyên Khanh cũng không phải không biết có nhiều lời đồn đãi sau lưng truyền đến truyền đi, xôn xao nói hắn “Luyến ái”.

Nhưng hắn không để ý chút nào những lời nói láo như vậy, mà ngược lại còn có vẽ hoang nghênh.

Hoặc là nên nói hắn hoan nghênh như thế là bởi có khả năng ~ bỡn quá hoá thật chăng?.

※ ※ ※

Luyến ái bên trong nam nhân nên là cái dáng dấp gì đây?

Có thể là không rõ nguyên nhân cười khúc khích hay là suy nghĩ, biểu tình, cùng lời nói ôn nhu …. Các loại.

Thời khắc này Hoắc Nguyên Khanh cho rằng nhất định luyến ái bên trong nam nhân tốt nhất nên là đại ngôn đi. ( đại ngôn sao, ở đây có ý nghĩ j trời).

Cầm bút trong tay không hề phê duyệt tập tin mà là nhẹ nhàng chấn xuống mặt bàn.

Ánh mắt lấp lánh hữu thần không có tiêu điểm nhìn về phương xa. Từ trước đến giờ khóe môi kiên nghị cũng không tự chủ mà mang theo ý cười.

Ai nói nữ nhân nghiêm túc mới là đẹp nhất, tổng giám đốc hiện tại có dáng dấp suy nghĩ ôn nhu, không phải cũng rất mê người sao?

Lén lút nuốt ngụm nước bọt, thu hồi ánh mắt thất thần thèm muốn nhỏ dãi, tiểu thư ký nhìn ngốc 3 giây, cuối cùng cũng coi như đúng lúc hoàn hồn, nỗ lực duy trì chuyên nghiệp nói: “Tổng giám đốc, ngày hôm nay…”

Lời còn chưa dứt lập tức bị tiếng chuông điện thoại riêng của Hoắc Nguyên Khanh đánh gãy, nhìn hắn nhận điện thoại, hoàn toàn khác với bộ dáng tám gió bất động như từ trước đến nay nhất thời khiến cô chịu không nổi.

Này là một bộ dáng dấp tràn ngập tình yêu cuồng nhiệt, ở trong mắt tiểu thư ký, thật sự không thể nào nói lên hết lòng hâm mộ a~.

Hâm mộ ở ngoài, trong lòng càng ao ước trong tay có máy chụp hình nha, có thể đem bộ dáng ôn nhu mê người của tổng giám đốc lưu lại, sau đó liền đem cấp cho mấy tỷ mụi khác xem nhất định sẽ vô cùng ghen tỵ và ngưỡng mộ a~, vừa nghĩ tới thôi không khỏi khiến cô cười khà khà~…

Nhưng theo vẻ mặt Hoắc Nguyên Khanh từ ban đầu đến sau khi nhận điện thoại dường như có sự thay đổi, từ từ trở về trạng thái lạnh lùng quen thuộc, tiểu thư ký bắt đầu cảm giác mình vọng tưởng quá mức, không thiết thực.

Trong lòng bắt đầu lặng yên suy nghĩ đến nhiều chuyện lung tung, tỷ như {máy điều hòa nhất định gặp sự cố, nếu không chính mình thế nào lại cảm nhận được hàn khí như vậy.

Hay là thầm mắng khí trời chết tiệt này, lúc lạnh lúc nóng khiến người vừa đổ mồ hôi lại lập tức liền phát lạnh}.

Trò chuyện kết thúc, không khí tựa hồ cũng như ở trên núi cao, mỏng manh khiến người ta có chút không thở nổi.

“Cô đi ra ngoài trước đi.”

Nghe vậy, tiểu thư ký như được đại xá, cung kính vi điểm liền nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Hoắc Nguyên Khanh.

An tĩnh khép lại cửa phòng, vững vàng tiêu sái, tiểu thư ký bộ dáng chuyên nghiệp vừa rồi lập tức tan rã như mây khói.

Sau đó, tin tức Hoắc Nguyên Khanh đột nhiên sinh khí khôi phuc bộ dáng băng lãnh, như ong vỡ tổ lập tức lan truyền khắp tòa đại lâu Hoắc thị.

※ ※ ※

“Ân… Buổi tối gặp”

Ngữ khí mềm nhẹ nhất quán, bản thân chính mình cũng không biết bên trong có bao nhiêu là mật ý, cúp máy nhưng tâm tình thật giống như muốn bay tới đầu bên kia điện thoại đi.

Mặt nhăn mặt nhăn khéo léo sờ mũi, có chút bất mãn khi chính mình hoàn toàn bị quên lãng, không biết là nam nhân nào lại có thể khiến cho Hãn Du Sinh để ý đến, thật là hiếm thấy, mang theo nỗi nghi ngờ nàng không ngừng rút ngắn khoảng cách, từng bước nhích tới gần thêm nữa.

“A!!” Một hồi thất thần, bỗng nhiên nhìn thấy gương mặt khuếch đại của ai kia chiếm toàn bộ tầm mắt, khiến Hãn Du Sinh giật mình kinh sợ lên tiếng.

“Tiểu… Tiểu nhu… chị.”

“Em yêu thích hắn.”

Mặc dù đã quen phương thức nói chuyện của Hãn Du Nhu, không có đầu đuôi mà chuyển tiếp đột ngột một câu nói, nhưng vẫn khiến Hãn Du Sinh suy suy nghĩ nghĩ, ngơ ngác nói: “Yêu thích cái gì.”

“Hắn nha!”

“Ai!”

“Hắn.” Hãn Du Nhu thấy coi bộ không thể làm rõ được vấn đề mới dùng ngón tay nhỏ bé hướng về điện thoại chỉ chỉ.

Biết rõ Hãn Du Nhu nói đến người nào, Hãn Du Sinh chỉ cảm thấy hai má có chút nóng, có đáp án nhưng đương nhiên chỉ là đáp trong lòng không nói ra.

{Vâng… Mỗi lần nghĩ đến trong lòng giống như có con hươu nhỏ ầm ầm nhảy nhót, như vậy có gọi là thích không?”}.

Không có quá luyến ái, nhưng chính mình từ khi vừa thấy mặt đã không rõ hảo cảm, thậm chí phát triển tới hôm nay trong lòng mỗi giờ mỗi khắc đều tràn ngập lo lắng, mọi thứ như nói cho cậu biết, cậu đối Hoắc Nguyên Khanh đã là vượt qua tình cảm hữu nghị thông thường.

Không phải vì xấu hổ mà khiến cậu không muốn thừa nhận cảm giác của mình, ngược lại bản thân cậu rất muốn lớn tiếng nói ra, tuy nhiên có quá nhiều chuyện vắt ngang, cuối cùng chỉ là nhàn nhạt gật gật đầu.

Nhìn Hãn Du Sinh biểu tình từ đỏ mặt chuyển thành bất đắc dĩ, Hãn Du Nhu cũng biết cậu trong lòng có chuyện, đơn giản đem cậu kéo xuống nằm nghiêng trên bắp đùi của mình, mềm nhẹ hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Không vội mà tìm kiếm giải đáp, mang theo an ủi, ngón tay đặt trong tóc nhẹ nhàng qua lại, tùy ý cậu nhắm mắt cảm thụ phần ôn nhu này, một lúc lâu một lúc lâu sau đó, mới nghe thấy âm thanh nhỏ bé trả lời: “Hắn có đứa nhỏ.” (mấy câu này hình như anh Khanh cũng từng nói a~).

Đứa nhỏ!?

“Hắn có vợ.” Có đứa nhỏ không bằng đã kết hôn đi, mà cho dù có kết hôn cũng không bảo đảm đến đầu bạc răng long, hiện tại ly hôn tỷ suất cao như vậy, nói không chừng trước mắt liền là một đôi vợ chồng bất hoà.

Lắc đầu. Vậy nếu không có đi!

“Nếu không vợ, vậy còn có vấn đề gì.”

Bệ vệ lên tiếng, trên trời dưới đất dáng dấp duy ngã độc tôn, nghe vào tai Hãn Du Sinh thực tại rất dở khóc dở cười.

Tuy rằng đã sớm biết giới tính đối với nàng tuyệt không là vấn đề, nhưng là không thể nói đối phương không có hôn nhân liền khẳng định không có vấn đề nha!.

Nguyên bản nằm trên đùi tỷ tỷ tràn ngập mềm mại ôn nhu nhưng đột nhiên khiến cậu có chút đau đầu, ngồi bật dậy, ánh mắt nhìn thẳng đầy tự tin, cười khổ nói: “Hắn có đứa nhỏ.”

“Tỷ tỷ biết.” Trưng ra bộ dáng ngươi coi chị mình là ngu ngốc sao, sẵn giọng vừa vui vừa cần cù nói: “Có hài tử mới tốt, cây trồng đều cần phải lưu lại giống a~, cũng không cần cân nhắc vấn đề nối dõi tông đường rồi!”

Này này! Đến thế mà chị cũng nghĩ được sao.

“Hắn thích là nữ nhân.”

“Hắn cũng chưa nói không thích nam nhân đi!”

Là không có.

“Thế nhưng…”

“Vừa nãy trong điện thoại hắn có đáp ứng buổi tối sẽ tới cùng nhau ăn cơm đi.”

“Đúng. Nhưng là…”

“Hảo, cứ để tỷ tỷ lo, buổi tối liền để  lão tỷ đây tới thăm dò hắn.”

Ngáp một cái, dãn gân dãn cốt sau đó nói tiếp, “Mười mấy tiếng máy bay, thật mệt chết người rồi! Ta lên lầu ngủ trước, buổi tối nhớ kêu ta đi nữa đó!”

( thực ra không biết edit như thế nào cách xưng hô của hai chị em nhà này, nên cứ edit theo cách nào mà dễ hiểu nhất thôi nha …)

“Thu” một tiếng trên má Hãn Du Sinh liền lưu lại một dấu môi son diễm sắc.

Không có thế nhưng, cũng Không có nhưng mà, đảo loạn một trận, còn có thể không mang theo bất cứ biểu tình nào mà lên lầu ngủ, đây chính là tỷ tỷ của cậu Hãn Du Nhu.

Đáng sợ hơn chính là nàng nói thì sẽ làm, cá tính có một không hai, nghĩ đến đêm nay trên bàn ăn khả năng phát sinh tình hình, cậu bắt đầu cân nhắc không biết có nên gọi điện cho Hoắc Nguyên Khanh hủy bỏ cuộc hẹn hay không.

Biết rõ kỳ tích không phải ngón tay chỉ chỉ liền có, nhưng vì sao trong lòng vẫn ước ao kỳ tích sẽ một lần xuất hiện.

Đối với sự việc này, Hãn Du Sinh chỉ có thể tự giễu cùng cười khổ.