Bình thường lãnh đạo bên trên điều xuống của ngân giám bên kia đều khó đối phó, người như thế không nằm ngoài ba đặc điểm, có thế lực, tài nguyên nhiều, quan hệ rộng, đương nhiên người như thế trong giới tài chính không ít, trong ngân hàng càng không có năng lực thì càng không thể lên được tầng lớp quản lý.
Hạ Nhất Dương có quan hệ ngầm rất tốt với chủ nhiệm ngân hàng Giao thông, hai người thỉnh thoảng sẽ hẹn nhau đi ăn cơm, đơn thuần là bạn rượu, không nói chuyện tiền lương, căn bản chính là hợp tính nhau.
Đối phương nhỏ hơn anh hai tuổi, tên rất thú vị, gọi là Lê Bảo Tráng.
Như Lê Bảo Tráng nói thì ba mẹ anh ta có tiền, nhét khoảng trăm triệu tiền xí nghiệp ký gửi vào ngân hàng Giao thông, anh ta mới có thể vào làm quản lý.
“Tuần này chỗ tụi tôi bị ngân giám hành hạ.” Lê Bảo Tráng hiếm thấy kể khổ, nhưng chuyện như vậy người cùng ngành cũng có thể hiểu, “Tra được một bút sai phạt 70W, mỗi ngày tôi đều nằm mơ thấy mấy ngàn vạn không còn.”
*W có nghĩa là vạn, 70W hay 70 vạn RMB ~ cỡ 2 tỉ 3 VND.
Hạ Nhất Dương chống đầu: “Lãnh đạo do bên trên điều xuống tra?”
Lê Bảo Tráng: “Anh ta đến toạ trấn, cấp dưới không xác định mới cầm đưa anh ta xem.”
Hạ Nhất Dương hỏi tiếp: “Người đó tên gì?”
“Họ Thẩm thì phải, hai chữ.” Lê Bảo Tráng nhớ lại nói, “Kiểm tra quá độc ác, không cho cơ hội kết thân làm quen.”
Lông mi Hạ Nhất Dương giật giật khi nghe được hai chữ họ Thẩm, trong lòng anh cảm giác không thể nào, nhưng trong đầu thì nghĩ để phòng ngừa lỡ như.
Vì vậy anh cấp tốc gửi tin nhắn cho Hầu Diễm: “Sau khi Thẩm Lạc trở về có tìm được việc không?”
Đối phương trả lời thật lẹ: “Tìm được rồi.”
Hạ Nhất Dương hỏi: “Việc gì?”
Hầu Diễm: “Ngân giám ba ba của cậu đó.”
“…” Hạ Nhất Dương nhìn chằm chằm di động, không nhịn được chửi “Đê ma ma”.
Thời điểm ngân giám đến kiểm tra mà xin nghỉ phép năm nhất định là tìm đường chết, đừng nói Hạ Nhất Dương sẽ không làm như vậy vì tiền thưởng xinh xắn cuối năm, Trần hành trưởng cũng sẽ không có khả năng đáp ứng.
“Buổi chiều bọn họ sẽ tới đây.” Trần Hội mở họp buổi sáng xong gọi Hạ Nhất Dương ở lại, quan sát mặt mũi đối phương, ghét bỏ nói, “Tối hôm qua cậu làm gì? Không ngủ sao?”
Hạ Nhất Dương hơi thâm vành mắt một chút, cả người không thấy sức sống, liếc mắt nhìn anh ta một cái.
Trần Hội chỉ Thái Thái: “Lấy BB cream của cô ra, giúp cậu ta tu bổ nhan sắc.”
Hạ Nhất Dương đau đầu nói: “Anh có bệnh phải không.”
Trần Hội thật sự cầm BB cream của Thái Thái đưa sang, giúp anh che một chút thâm dưới vành mắt: “Tốt xấu gì cũng là tiểu bạch kiểm trưng ngoài mặt tiền của chúng ta, ngân giám nhiều em gái như vậy, cậu hơi phát sáng là được, tốt nhất tranh thủ buổi tối mời bọn họ ăn cơm.”
Hạ Nhất Dương im ỉm không lên tiếng.
Trần Hội đưa tay dùng sức nhéo má của anh sang hai bên, hung dữ nói: “Chó con mẹ nó cậu có nghe ông đây nói chuyện không đấy?!”
Hạ Nhất Dương đau kêu to: “Nghe rồi nghe rồi.”
Hạ Nhất Dương bụm mặt đi ra khỏi phòng họp, Thái Thái rất đồng cảm với anh: “Đau không?”
Hạ Nhất Dương lạnh lùng nói: “Em có muốn thử một chút không?”
Thái Thái nín miệng: “Thực ra Trần hành trưởng rất thích anh đó.”
Hạ Nhất Dương: “Tình cha của anh ta tràn lan thì có, thần kinh.”
Thái Thái cười ha ha, cô đến phòng uống nước pha trà cho Hạ Nhất Dương, bởi vì mẫn cảm với cà phê, nên trong phòng nước có một ấm trà chuẩn bị riêng cho anh.
“Trước đây ngân giám đến kiểm tra cũng không thấy anh bài xích như thế.” Thái Thái lọc bã trà, “Lần này làm sao, lại không vui?”
Hạ Nhất Dương thổi lá trà nổi trên mặt nước, lơ mơ nói: “Lãnh đạo mới của bọn họ họ Thẩm, nghe nói bộ dạng rất đẹp trai, mặt mũi trông còn tiểu bạch hơn anh, cho nên anh vô cùng khó chịu.”
Thái Thái: “…… Anh đây là làm tiểu bạch kiểm còn có cảm giác thành tựu?”
Buổi chiều, Thái Thái dẫn đầu gặp được người mà Hạ Nhất Dương bảo là còn tiểu bạch kiểm hơn anh, sau đó cô điên cuồng mắng Hạ Nhất Dương bị lỏng cúc hoa một trăm lần trong lòng.
Thẩm Lạc dẫn theo bốn cấp dưới đến đây, ba nam một nữ, ăn mặc thống nhất, tây trang quần đen, nếu so sánh thì, nhân viên của chi nhánh SZ tuỳ ý hơn nhiều.
Mới vừa vào xuân nhưng Thái Thái không sợ lạnh mặc váy dài, bên ngoài khoác một chiếc áo vét, trông không ra ngô ra khoai, đã vậy móng tay đỏ mọng đặc biệt khiến người khác chú ý.
“Thẩm chủ nhiệm.” Cô cũng không biết Thẩm Lạc có cấp bậc gì, nhưng gọi bằng mấy chức vụ cao cấp cũng không sai, “Ngày hôm nay ngài muốn kiểm tra nội dung gì?”
Thực ra câu này là hỏi không, năm nay ngân giám kiểm tra gắt gao, đã có mấy điều đều được viết trên chính sách, hai tăng mạnh hai áp chế, ba bộ lợi* ba không tuân, bốn không làm, mười nguy hiểm, chẳng khác gì ngân giám sẽ đóng cửa ngân hàng, sau đó kiểm tra một lần mọi hoạt động đã từng thực hiện trước đây.
*Là kiếm lời chênh lệch giá (Arbitrage), một thuật ngữ quan trọng trong kinh tế và tài chính. Phòng họp khẳng định phải nhường, cũng không thể để cho các lão gia ngân giám tự mình đến bàn lấy tài liệu, Thái Thái bèn gọi vài anh chàng đến hỗ trợ, Hạ Nhất Dương lén lút từ phòng làm việc của mình đến phòng uống nước, bị Thái Thái tóm gọn.
“Đi chào hỏi nào.” Thái Thái thúc anh, “Vào dâng trà, ai, sao anh vô dụng vậy.”
Hạ Nhất Dương không muốn làm: “Làm sao anh có thể vào được, em vào đi.”
Thái Thái lườm một cái, đi vào đưa trà nước cho các vị đại lão gia, lúc đi ra cô không đóng cửa, dùng tay ra hiệu với Hạ Nhất Dương: “Bên trong có gái, đi vào, thu phục cổ!”
Hạ Nhất Dương: “…”
Thẩm Lạc không trực tiếp kiểm tra các tài liệu hàng đầu, hắn đang xem báo biểu hằng năm.
Chữ ký trên những loại báo biểu như thế này chỉ có cấp bậc giám đốc chi nhánh trở lên, cho nên phía dưới mỗi một trang đầu tiên đều là một cái tên quen thuộc.
Chữ ký của Hạ Nhất Dương không phải phong cách màu mè đến không thấy rõ mặt chữ, bình thường mà tương đối cứng nhắc, ba nét thuỷ trong chữ Dương (洋) được ký vô cùng tiêu sái. Thẩm Lạc nhìn một lúc, chợt nghe thấy Trương Mạn đi theo cười nói: “Nghe bảo giám đốc quản lý tài chính của SZ đặc biệt đẹp trai, không chừng đợi lát nữa có nhìn thấy.”
Một người khác nói: “Rất đẹp trai à, có đẹp trai bằng Thẩm xử* của chúng ta không?”
*Xử trưởng, nghĩa là trưởng phòng, trưởng ban.
Mọi người đều nhìn về phía Thẩm Lạc, hắn đang cúi đầu, một lát sau mới ngẩng mặt lên, suy nghĩ nói: “Anh ta rất xinh đẹp.”
Trương Mạn tò mò hỏi: “Rất đẹp sao?”
Thẩm Lạc thản nhiên nói: “Vô cùng đẹp đẽ.”
Đại khái chưa từng thấy Thẩm Lạc thẳng thắn đánh giá người khác như thế, sau khi nhận được đáp án, mấy người cấp dưới có chút không thể hoàn hồn, Thẩm Lạc cúi đầu tiếp tục nhìn tài liệu, Trương Mạn liếc mắt ra hiệu với người bên cạnh, vẻ mặt của hai người đều nghệt ra.
May mắn bọn họ không nghệt được bao lâu, có người gõ cửa phòng họp.
Thái Thái mặt tròn đi vào, tươi cười khách khí nói: “Đây là một chút tài liệu cuối cùng.”
Đằng sau Thái Thái có một người, sau khi Trương Mạn nhìn thoáng qua liền không thể dời mắt.
Hạ Nhất Dương không mặc tây trang, chỉ đơn giản áo sơ mi cùng quần jeans, anh đặt tài liệu trên bàn, khi cười lên một bên khoé mắt hiện ra nếp nhăn mềm mại.
“Tôi là giám đốc quản lý tài chính Hạ Nhất Dương.” Anh tự nhiên đưa tay về phía Thẩm Lạc, “Đã lâu không gặp bạn học cũ.”
Lúc Trương Mạn xem xét tài liệu vẫn không nhịn được mà âm thầm nhìn khuôn mặt của Hạ Nhất Dương.
Trên phố không phải chưa từng nghe người ta đồn rằng, ngân hàng SZ có hai mặt tiền, Trần Hội vô cùng lưu manh, Hạ Nhất Dương phi thường thanh tú, mới đầu cô còn xem nhẹ, hôm nay gặp, thật không dám coi thường.
Hạ Nhất Dương thấy cô đang nhìn mình, anh chợt cười, nếp nhăn nghịch ngợm nơi khoé mắt lại nhiều hơn một vệt đằng đuôi.
Thực ra Trương Mạn còn rất trẻ, năm nay cô vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh liền thi vào ngân giám, tính tuổi tác phải nhỏ hơn Hạ Nhất Dương mười tuổi, nhưng không biết có phải do người đàn ông này nhìn thật sự không già hay không, khi anh mặc áo sơ mi trắng cùng quần jeans, mang theo một luồng khí chất sinh viên không thể nào xua tan.
Quá đẹp, xinh đẹp không chán ngấy, đẹp đẽ thật sự có chút phiền người.
Hạ Nhất Dương ngồi bên tay trái Thẩm Lạc, bắt đầu hàn huyên như bạn học cũ gặp lại.
“Trở về lúc nào?”
“Tháng trước.”
“Đã quen công việc chưa?”
“Cũng tạm.”
Hỏi xong mấy câu này cũng không biết hỏi tiếp cái gì, hai người cứ ngồi như vậy, kỳ diệu thay lại không thấy ngại ngùng.
Thái Thái đi vào châm trà, đối mắt với Hạ Nhất Dương, làm khẩu hình: “Mời họ dùng bữa!”
Hạ Nhất Dương do dự một lát, quyết định xuống tay với Trương Mạn mà anh cảm thấy là dễ nói chuyện nhất: “Nếu đã đến kiểm tra, mọi người có muốn dùng một bữa cơm tối cùng nhau không?”
Trương Mạn cười cười: “Cái này phải hỏi Thẩm xử của chúng tôi, theo lý thuyết thì không đúng quy định.”
Hạ Nhất Dương hơi lúng túng, không sử dụng được mỹ nam kế rồi.
Thẩm Lạc ngẩng đầu lên từ trong đám tài liệu, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Nhất Dương, đột nhiên hỏi: “Cậu mời tư nhân, hay là mời cơ quan?”
Hạ Nhất Dương hỏi ngược lại: “Có gì khác nhau sao?”
Thẩm Lạc gảy gảy tờ danh sách trong tay: “Lời mời cơ quan thì chúng tôi không được đồng ý, vốn là đến kiểm tra, hoạt động lén lút kiểu này sẽ dễ làm cho người khác hiểu lầm.”
“…” Hạ Nhất Dương cười ở ngoài, nhưng trong lòng không nhịn được mắng Thẩm Lạc đều từng tuổi này vẫn thích chơi trò giả vờ, vào ngân giám không bao lâu, lại học được dáng điệu xoắn quẩy của mấy ông sếp.
“Có điều mời riêng tư cũng có thể.” Thẩm Lạc chuyển đề tài, hắn chống một bên thái dương, không biểu cảm, nhìn Hạ Nhất Dương, “Chỉ có hai ta thế nào?”
Hạ Nhất Dương ngẩn người, anh có hơi không xác định được đối phương là đang nói đùa hay nói thật, xung quanh cũng không có ai nói gì, Thẩm Lạc vẫn cứ ra vẻ thoải mái, kiên nhẫn chờ câu trả lời của anh.
Chuyện tốt như thế này còn chưa đến lượt Hạ Nhất Dương nói chuyện, Thái Thái ngay lập tức vội vàng đồng ý giùm sếp của mình: “Bạn học cũ nha! Đương nhiên là cần phải họp mặt một chút, hai vị nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói! Người ngoài như chúng tôi sao có thể không biết xấu hổ mà quấy rầy được ha ha ha ha!”
Thời điểm hành trưởng Trần Hội tan tầm, nhìn thấy văn phòng quản lý tài chính còn sáng đèn, bèn đi vòng sang, phát hiện Hạ Nhất Dương vẫn còn ở đây.
“Ngày hôm nay không phải cậu đã hẹn dùng bữa với Thẩm xử kia sao?” Trần Hội nhìn anh, chân mày cau lại, “Mẹ nó bây giờ là mấy giờ rồi hả?!”
Hạ Nhất Dương bị đối phương rống rụt cổ một cái, Trần hành trưởng này thật sự cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi tính tình thật tệ, như ông già thời mãn kinh, động một chút là nổ giọng.
“Tôi đang xem ngày hôm nay bọn họ trừ tôi bao nhiêu điểm đây.” Hạ Nhất Dương tìm lý do, “Còn phải tiếp tục kiểm tra một tháng nữa đấy, nên né thôi.”
Trần Hội bảo anh: “Thế thì tối nay cậu ráng tí đi, ăn một bữa cơm rồi dụ dỗ anh ta, nói không chừng còn có ích hơn là tránh né.”
Hạ Nhất Dương thực sự dở khóc dở cười.
Trần Hội thúc giục anh: “Nhanh đi, tranh thủ phấn lót vành mắt của cậu còn chưa trôi hết.”