Tuy nói Hạ Nhất Dương chí khí ngùn ngụt, muốn ngàn dặm hầu ngủ, nhưng chờ cho tới sau khi Thẩm Lạc thật sự đi công tác, anh mới cảm giác chính mình nói lời yêu thương thì dễ, trả giá cho hành động lại khó như lên trời.
Dù sao đến cuối năm, ngân hàng bận rộn thật không thua gì cẩu.
Rốt cuộc ngược lại là Thẩm Lạc mỗi ngày đúng giờ gọi điện thoại đến khi Hạ Nhất Dương còn đang tăng ca trong ngân hàng.
“Đã tám giờ.” Thẩm Lạc bên kia điện thoại hỏi anh, “Còn chưa về?”
Hạ Nhất Dương: “Nửa ngày mai em phải họp chi nhánh, ngày hôm nay còn phải ký xong hợp đồng cho vay tháng này, anh về khách sạn rồi?”
Thẩm Lạc: “Mới về.”
Hạ Nhất Dương: “Có uống rượu không?”
Thẩm Lạc cười cười: “Lãnh đạo không cần uống rượu.”
Hạ Nhất Dương vui vẻ: “Sung sướng cho anh.”
Thẩm Lạc hỏi: “Còn bao lâu nữa em mới về?”
Hạ Nhất Dương lật hợp đồng trên bàn: “Chắc còn phải một hai tiếng nữa.”
Thẩm Lạc “Ừ” một tiếng, qua một lúc đột nhiên nói: “Anh gọi cua yến bên ngoài cho tụi em.”
Hạ Nhất Dương kinh ngạc: “Anh gọi bao nhiêu?”
Thẩm Lạc: “Dù sao cũng nhiều không ít, em với đồng nghiệp cứ từ từ ăn.”
Hạ Nhất Dương: “……”
Lúc đồ ăn ngoài được đưa tới, Hạ Nhất Dương còn đang vùi đầu phê hợp đồng, Thái Thái ngậm một cái chân cua trong miệng, khi vào lấy tài liệu bị anh ngửi thấy mùi.
“Bên ngoài có mấy người ăn?” Hạ Nhất Dương tranh thủ hỏi một câu.
Thái Thái suy nghĩ một chút: “Mười mấy người.”
Hạ Nhất Dương không nói gì: “Còn dư bao nhiêu?”
Thái Thái: “Em không nhìn… Hạ tổng anh gọi đồ ăn sao?”
Hạ Nhất Dương lành lạnh nhìn cô một cái: “Ăn ngon không?”
Thái Thái: “Đương nhiên ăn ngon lắm.”
Hạ Nhất Dương cười đặc biệt hư tình giả ý: “Thẩm xử của ngân giám gọi đấy.”
Thái Thái: “…”
Có lẽ là cái tên “Ngân giám Thẩm xử” quá mức khủng bố, Thái Thái gặm cái chân cua kia đặc biệt sạch sẽ, lúc Hạ Nhất Dương phê hợp đồng xong đi ra ngoài, anh phát hiện cấp dưới của mình vẫn còn có lương tâm, chừa cho anh hai cái yếm cua đầy gạch nguyên vẹn.
Hạ Nhất Dương dứt khoác ngồi trong phòng ngoài bắt đầu ăn, Thái Thái đưa khăn giấy cho anh.
“Quan hệ giữa anh và Thẩm xử bây giờ tốt như vậy sao?” Thái Thái không nhịn được nhiều chuyện, “Buổi tối còn đưa đồ ăn khuya.”
Hạ Nhất Dương mút ngón tay: “Anh ấy không phải chỉ đưa cho một mình anh, em xem mọi người đều hưởng xái kìa.”
Hạ Nhất Dương chụp một tấm nửa con cua còn dư cho hắn.
Thẩm Lạc đáp: “Không phải cua, là em ấy, em với cua, chụp chung một tấm đi.”
Hạ Nhất Dương nghĩ thầm sao anh nhiều chuyện vậy, nhưng vẫn cầm điện thoại đưa cho Thái Thái: “Giúp anh chụp ảnh.”
Thái Thái khó hiểu: “Hả?”
Hạ Nhất Dương chỉ cua: “Chụp dáng vẻ ăn cua của anh ấy.”
“Có gì hay đâu mà chụp…” Thái Thái giơ điện thoại ngắm vào Hạ Nhất Dương, “Cười một cái.”
Hạ Nhất Dương làm dáng.
“…” Thái Thái ghét bỏ nói, “Anh cười như đời này lần đầu được ăn cua ấy.”
Hạ Nhất Dương: “…”
Tăng ca gần sắp đến mười một giờ khuya, Hạ Nhất Dương mệt đến mức khí lực lái xe cũng không có, anh dứt khoát ngồi trong xe mình híp mắt mười lăm phút, sau đó mới chậm rì về nhà.
Sau khi tắm xong, Thẩm Lạc lại gọi điện thoại cho anh, hai người trò chuyện một lát về chuyện phê hợp đồng cùng nội dung kiểm tra ngày hôm nay, Hạ Nhất Dương bất chợt nhớ đến.
“Đầu năm sau, gần bên Đông Sơn có cao ốc mới sắp mở, giá cũng được.” Hạ Nhất Dương mở loa ngoài, vừa lau tóc vừa trèo lên giường, “Anh có hứng thú không?”
Thẩm Lạc: “Biệt thự?”
Hạ Nhất Dương: “Không phải, đại bình tầng*, ngay Lâm Hồ, ngân hàng bên em có thể lấy được giá quy định bên trong.”
*Là một dạng chung cư cao cấp, một căn hộ rất rộng và chỉ có một tầng chia thành nhiều phòng khác nhau. (Ảnh)
Thẩm Lạc “Ồ” một tiếng: “Cuối năm nhìn thử, xem phòng mẫu ra sao?”
Hạ Nhất Dương cầm điện thoại giơ lên trước mặt: “Hình như là, hôm nay quản lý tiêu thụ của bọn họ cố ý đưa sơ đồ nhà, chờ anh về em cho anh xem.”
“Có lẽ tối thứ bảy anh mới trở về.” Thẩm Lạc nói, “Bên này đã năm ngày còn chưa kiểm tra xong.”
Hạ Nhất Dương: “Làm sao? Có vấn đề?”
Thẩm Lạc thản nhiên nói: “Ngân hàng nông thương bên này là đối tượng kiểm tra trọng điểm cuối năm, không biết đắc tội trên đầu ai, dù thế nào cũng phải tra ra được vấn đề.”
Hạ Nhất Dương nhíu mày, muốn nói cái gì nhưng lại nhịn xuống, cuối cùng cũng chỉ nói thêm một câu: “Ừm, anh về lái xe ban đêm chậm chậm một chút.”
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Nhất Dương vẫn chưa ngủ, anh tắt đèn, nằm trong chăn chơi điện thoại, theo thói quen lên lướt trang chủ INS của Thẩm Lạc.
Không nghĩ tới đối phương lại đăng bức ảnh chụp ăn cua của mình.
Có điều khuôn mặt đã bị gạch men che mất.
Hạ Nhất Dương: “……”
Thẩm Lạc xem như có chút nổi tiếng trên INS, đăng kí từ sớm cộng thêm ảnh chụp đẹp, có đôi khi một ít weibo trong nước sẽ chia sẻ lại, còn trộm ảnh càng nhiều không đếm được.
Qua nhiều năm như vậy, đặc điểm rõ ràng nhất trên INS của Thẩm Lạc là từ trước đến nay chưa hề có một tấm ảnh chụp người, vì vậy từ sau khi hắn về nước bắt đầu đăng ảnh (chỉ cục bộ không toàn phần), hầu như bình luận phía dưới mỗi ngày đều nổ tung.
Rõ ràng đã là đàn ông sắp bốn mươi, nhưng vẫn thích khoe khoang giống như một đứa con nít đạt được món đồ mình thích.
Sau đó lại tựa như sợ ai đó đoạt lấy, ngay cả lấy ra cho người khác xem đều là dáng vẻ cẩn thận dè chừng.