Tan tầm.
Tần Mộ Sở đến trung tâm mua sắm gần đó mua ít đồ dùng sinh hoạt.
Lúc đi qua một nhà hàng năm sao bỗng bước chân cô khựng lại.
Cô đang thấy gì đây?
Ở bãi đỗ xe ngoài trời, chỗ dừng xe của VVIP có một chiếc Maybach quân dụng đang đỗ, thân xe còn có dấu hiệu “Cô Lang” mà cô rất quen!
Thế nên...
Ông chồng bí ẩn của cô bây giờ đang ở trong nhà hàng này dùng bữa à?
Trái tim Tần Mộ Sở khẽ rung lên.
Nghiêng đầu nhìn nhà hàng năm sao trước mặt, cô do dự không biết có thể tình cờ gặp mặt không?
Dù sao cô cũng không định làm gì quá phận, chỉ là muốn biết mặt mũi người đàn ông này ra sao mà thôi!
Nghĩ thế nên cô như có thêm can đảm để bước vào trong.
Nhưng nào biết vừa mới đến cửa đã bị nhân viên cản lại.
- Thưa cô, xin lỗi cô nhưng nhà hàng chúng tôi hôm nay không tiếp khách lạ, mong cô dừng bước.
Tần Mộ Sở nhíu mày, bất mãn lên tiếng:
- Tại sao? Không phải các người mở cửa là để bán hàng à?
- Xin lỗi cô.
Người bán hàng vẫn tỏ ra rất lễ phép:
- Hôm nay có khách quý thế nên hy vọng cô thông cảm giúp.
- Khách quý gì thế?
Tần Mộ Sở nói xong còn chỉ chiếc Maybach bên ngoài:
- Chủ nhân chiếc xe kia à?
- Xin lỗi thưa cô, chúng tôi không thể nói với cô được.
Cô ảo não cắn môi.
Nghĩ một lát rồi lại ngẩng đầu, thẳng lưng nói với nhân viên kia:
- Tôi là bạn của chủ chiếc xe kia! Bạn rất rất thân, người ta hẹn tôi tới dùng bữa!
Nhân viên đánh giá Tần Mộ Sở từ đầu đến chân, cuối cùng đương nhiên là không tin lời cô:
- Thưa cô, mong cô đừng làm khó chúng tôi!
- ...
Tần Mộ Sở nản lắm rồi.
Đang định nghĩ cách khác thì lại thấy một bóng người cao to đẩy cửa phòng đi ra.
Trong giây lát cô còn tưởng rằng mình hoa mắt rồi.
Nhưng đây không phải là Lâu Tư Trầm đã hơn mười ngày không thấy mặt à?
Hắn mặc một bộ vest đen khiến thân hình càng thêm cao lớn, vòng eo nhỏ hẹp, hai chân dài thẳng tắp.
Dưới ánh sáng lờ mờ của hành lang ngũ quan hắn như được khắc ra, khí thế kiêu ngạo cùng bí ẩn khiến người khác không thể bỏ qua.
Trong thoáng chốc cô ngẩn cả ra.
Không phải hắn đang đi công tác nước ngoài à? Về rồi sao? Về khi nào thế?
Rồi tại sao hắn lại có mặt ở đây?
Mà lúc này Lâu Tư Trầm cũng đã chú ý tới Tần Mộ Sở đang kinh ngạc đứng ngoài cửa.
Đôi mắt đen như mực hới lóe lên, hắn bước nhanh tới chỗ cô.
Giây phút hắn tới gần không biết vì sao Tần Mộ Sở như ngừng đập, cô không rõ sao mình lại hồi hộp đến mức không dám nhìn hắn nữa.
Đến tận khi thân hình cao lớn ấy đứng trước mặt cô.
- Lâu... trưởng khoa Lâu...
Tần Mộ Sở cuống quýt chào hỏi, vì quá hồi hồi nên thậm chí còn líu cả lưỡi.
Lâu Tư Trầm cúi đầu nhìn cô:
- Sao cô lại ở đây?
- ...Tôi, tôi tới tìm người.
Lúc nói chuyện tay nắm túi xách của cô lại càng siết chặt hơn.
- Tìm người?
Trong mắt Lâu Tư Trầm lóe lên ánh sáng kỳ lạ, hắn quay đầu nhìn lại phòng ăn phía sau rồi hỏi:
Tần Mộ Sở do dự một lát cuối cùng vẫn nói thật:
- ...Cô Lang.
- Hắn không có đây.
- ?
- Người ở trong là Tiết Bỉnh, chúng tôi có hẹn để nói về bệnh tình của cậu ta.
- ...Thế à!
Thì ra là thế.
- Bệnh của trợ lý Tiết có nặng lắm không?
Tần Mộ Sở hỏi thăm.
Thái độ gì đây!
Hai người đều không nói gì nữa khiến không khí trở nên hơi kỳ lạ.
Tần Mộ Sở xoa móc khóa trên túi, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi thêm một câu:
- Anh... Anh về từ bao giờ thế?
- Sáng nay vừa về.
Ánh mắt Lâu Tư Trầm nhìn chằm chằm Tần Mộ Sở ấm hơn một chút.
Bị nhìn như thế cô thấy mặt mình cũng nóng bừng lên:
- Thế... thế tôi còn có việc, đi trước nhé.
- Ừ.
Hắn thản nhiên đáp một tiếng.
- Bye bye.
Tần Mộ Sở chào xong vội vàng quay đi.
Vừa ra khỏi nhà hàng cô đã sờ lên chỗ trái tim, thấy chỗ đó vẫn đang đập ầm ầm.
Trời ạ!
Chỉ là mới hơn một tháng không gặp người này thôi, thế mà vừa nhìn thấy hắn cô đã không kìm chế được cảm xúc thế này rồi!
Phấn khởi? Vui sướng? Hồi hộp? Còn có trái tim đập rộn ràng như thiếu nữ mới bắt đầu yêu?
Vỗ hai má đang nóng bừng, cô tự nhủ:
- Điên rồi, mình điên rồi!
Nhưng dù là thế cô lại biết rõ niềm vui sướng trong lòng mình giống như sắp tràn ra rồi!
Hắn quay lại!
Cuối cùng hắn cũng quay lại rồi!
Ít nhất cô không cần lo lắng có phải hắn sẽ đi luôn hay không.
Vương Di hại cô lo nghĩ lâu như thế, giờ cuối cùng cũng yên tâm được rồi.
Tần Mộ Sở xách túi đi về phía trung tâm mua sắm, bước chân rõ ràng nhẹ nhàng hơn lúc nãy nhiều, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.
...
Chín giờ tối.
Tần Mộ Sở đang chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ thì điện thoại lại réo vang.
Trên màn hình hiện lên tên của Lâu Tư Trầm!
Tim cô bỗng hụt một nhịp.
Cô không hề do dự mà nhấn nghe luôn.
- Trưởng khoa Lâu?
- Ngủ chưa?
Trong điện thoại vang lên giọng nói quyến rũ của Lâu Tư Trầm.
Chậm rãi trêu đùa trái tim cô, khiến nó nóng rực lên.
- ...Chưa, còn chưa ngủ đâu!
Rõ ràng cô đang định tắm rửa rồi đi ngủ nhưng không biết vì sao lại trả lời hắn như thế nữa.
- Thế vừa hay, giúp tôi một việc đi!
- Hả? Việc gì thế?
- ...Quên mang theo ví.
- ...
Tần Mộ Sở cạn lời rồi:
- Anh đang ở đâu?
Lâu Tư Trầm đọc tên một quán bar cho cô.
- Anh muốn tôi mang tiền tới hả?
Tần Mộ Sở hỏi lại hắn.
- ...Là sao?
Tần Mộ Sở ngại ngùng đáp:
- Chỉ là tôi cũng không có nhiều tiền, trong thẻ cũng không biết còn nhiều không. Anh chắc tôi qua đó được chứ? Liệu có đủ không?
- ...Cô cứ đến rồi tính.
- ...Ừ, thế để tôi qua.
Tần Mộ Sở như ma xui quỷ khiến mà đồng ý.
Nhưng thật ra cô cũng hiểu nếu hắn cần tiền thật thì cũng chẳng đến lượt mình! Không phải còn có đám người thư ký Lâm sao?
Chỉ là cô không nói nhiều mà lấy ví bỏ vào ba lô rồi vội vàng gọi taxi đến địa chỉ hắn cho.
Ba mươi phút sau.
Xe dừng trước cửa một quán bar.
Tần Mộ Sở xuống xe, không ngờ lại thấy Lâu Tư Trầm bên ngoài.
Hắn đứng ngay trước cửa, trên miệng còn ngậm một điếu thuốc, gió đêm thổi qua làm tóc bay tán loạn, cũng thổi đi làn khói mông lung trước mặt, nhưng chẳng hề ảnh hưởng tới sự kiêu ngạo của hắn mà còn nó trở nên bí ẩn hơn nhiều lần.
Không ít cô gái liên tiếp quay đầu, ánh mắt không giấu được ngưỡng mộ.
Lâu Tư Trầm thế này khiến Tần Mộ Sở nhìn ngây người.
Rõ ràng mới chỉ có hơn một tháng không gặp mà sao hắn có vẻ lại đẹp hơn nhiều rồi?
Đúng là yêu nghiệt mà!
- Ngốc gì thế?
Trong lúc Tần Mộ Sở sững sờ thì Lâu Tư Trầm đã dập thuốc rồi đi đến chỗ cô.
Lúc này cô mới giật mình bừng tỉnh:
- À, không có gì!
Cô vội vàng móc ví tiền trong ba lô ra rồi đưa hắn:
- Tiền của tôi có khi không đủ dùng đâu...
Hắn cầm ví của cô, lật qua xem thử rồi nhìn cô, bảo:
- Trả một ly rượu cũng chưa đủ.
- ...
Tần Mộ Sở đáp:
- Loại rượu anh uống quá đắt rồi đấy! Giờ phải làm sao đây? Hay anh bảo thư ký Lâm mang tiền tới đi?
- Không được!
Lâu Tư Trầm cầm ví của Tần Mộ Sở rồi nói:
- Đi thôi!
Nói xong hắn choàng tay qua vai cô rồi kéo cô cùng đi vào trong.
- Đi đâu cơ?
Cô vẫn chưa hiểu gì hết.
Bả vai bị hắn ôm đang cứng đờ ra.
Tim đập bỗng nhiên nhanh hơn một chút.
- Đến rồi thì cứ vào chơi đi, bên trong là mấy người bạn của tôi.
- ...Nhưng tôi không quen ai cả.
- Cứ ngồi cạnh tôi là được rồi!
- ...Ừ.
Cô cảm thấy mình trúng tà rồi, giờ này rồi mà còn đồng ý đi chơi với hắn! Hơn nữa cô cũng biết mình không thể hòa nhập với bạn bè hắn rồi mà!
Cô theo Lâu Tư Trầm vào trong, mọi người đều tỏ ra rất kích động, tiếng huýt sáo không ngừng vang lên bên tai.
- Wow! Lần đầu tiên thấy trưởng khoa Lâu dẫn theo phụ nữ đấy!
- Đúng thế đúng thế! Anh ba, mau giới thiệu đi! Có phải bọn em nên gọi luôn là “Chị ba” rồi không?
- ...
Tần Mộ Sở xấu hổ đến đỏ cả mặt.
Cô bị phong cách cường điệu này dọa rồi, giờ còn đang đứng trước cửa không dám bước vào.
So với đám bạn bè đang hưng phấn thì sắc mặc Lâu Tư Trầm vẫn rất thản nhiên. Cứ như dù họ có làm lố hơn nữa cũng chẳng liên quan tới mình ấy, hắn chỉ cúi đầu nói với Tần Mộ Sở:
Cô ngoan ngoãn đáp.
Lâu Tư Trầm cũng không giới thiệu mà kéo tay cô đi về phía bàn mạt chược giữa phòng.
Cô đương nhiên không nghĩ hắn lại kéo mình đến đây, dù không phải nắm tay nhau nhưng tư thế này cũng đủ để ruột gan cô rối bời rồi.
Rõ ràng là tay hắn rất lạnh, thế nhưng khi chạm vào cô lại có cảm giác như bị lửa thiêu...
Mà lửa này còn đang nhanh chóng hướng trái tim cô lao tới, trào lên cả hai má, đến tai cô cũng đỏ bừng theo.
Cô nhăn nhó giãy thử, nhưng đổi lại chỉ thấy Lâu Tư Trầm càng nắm chặt hơn.