Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 20

Hít vài cái thật sâu, vừa định đứng dậy đi, liền nghe Lục Dung Nhan vừa cười vừa nói:

  • Mộ Sở, cô làm gì vậy, đi gặp chủ nhiệm Lâu có cần phải tập hít thở như vậy không? Sao vậy? Sợ anh ta đẹp trai đến nỗi không thở được hả?
  • ........
Tần Mộ Sở liếc cô ta một cái,

- Nhiều chuyện quá đi!

Không quan tâm đến sự trêu chọc của cô ta, đi khỏi văn phòng, đến thẳng phòng làm việc của Lâu Tư Trầm.

Đứng trước cửa phòng làm việc của hắn, Tần Mộ Sở một lần rồi một lần, việc hít thở sâu cứ lặp đi lặp lại như vậy, nghĩ đến việc lát nữa nên dùng thái độ gì đối mặt với hắn, ôn hòa một chút? Hay là cứng rắn một chút? Dù sao 10 phút trước hai người mới cãi nhau không phải sao? Nhưng thế nào đi nữa hắn cũng là cấp trên của mình, giờ còn là thầy nữa, nếu thái độ quá cứng rắn, lại không tôn sư trọng đạo đúng không?

Đúng là khó xử!!

Tần Mộ Sở buồn bực vò đầu, vẫn còn do dự rốt cuộc nên gõ cửa đi vào không, nhưng lại không để ý đến giọng nam trầm lạnh vang lên, “Tính đứng đó đến khi nào? Là một bác sĩ, ngay cả khái niệm cơ bản về thời gian cũng không có?”

Làm cho Tần Mộ Sở giật cả mình.

Quay đầu lại nhìn, thấy Lâu Tư Trầm không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cô, cách cô chưa tới nửa mét.

Hắn đã thay bộ đồ trắng sạch sẽ.

Một tay cầm ly cà phê nóng, tay còn lại để trong túi áo bên ngoài, nét mặt nghiêm lại, đôi mắt nghiêm khắc nhìn cô.

Quả nhiên, hắn không hài lòng với sự ‘chậm trễ’ của cô.

........

Đột nhiên Tần Mộ Sở nghĩ đến tháng ngày làm việc sau này của mình thật là ‘mịt mù tăm tối’!

- Anh, anh kiếm tôi?

Có lẽ do lúc nãy bị hắn làm cho giật mình, giờ Tần Mộ Sở nói chuyện có chút ấp úng.

- Vào đi rồi nói!

Lâu Tư Trầm đẩy cửa vào văn phòng trước, Tần Mộ Sở nhắm mắt đi theo sau.

Hắn bỏ ly cà phê trong tay xuống, ở trên bàn lấy xấp tài liệu, đưa cho cô,:

- Đây là lịch làm việc của tôi trong nửa tháng nay, giống của cô đó, cũng là công việc của cô!

........

Chẳng lẽ ngay cả thời gian làm việc, cũng giống nhau sao? Không hợp lý chút nào?!

- Cô là trợ lý của tôi, cũng là học trò của tôi, thế nên, giờ làm việc gì đi nữa, cô cũng phải đi theo tôi! Hắn nhìn sơ qua đã biết trong lòng cô nghĩ gì rồi.

Tần Mộ Sở ủ rũ.

Cô có thể từ chối không? Đương nhiên, không thể!

Cúi đầu, lật mạnh những thời gian biểu trong tay của cô, đa số đều sắp xếp làm phẫu thuật, đại đa số là những ca phẫu thuật lớn, đúng là ghê gớm mà!

- Thời gian làm việc có thể tùy chỉnh mọi lúc, sẽ có thông báo!

Lâu Tư Trầm sắp xếp xong, lấy ly cà phê lên, nhấp một ngụm, thử coi nóng không, nghe được ý dò hỏi của Tần Mộ Sở:

- Chủ nhiệm Lâu, anh thật sự không đổi trợ lý khác sao?

Dám chắc cô vẫn chưa tuyệt vọng!

Lâu Tư Trầm ngẩng đầu lên, liếc cô một cái thật sâu, ánh mắt hết sức ác độc.

Tần Mộ Sở bị dọa cho rụt cổ lại, sợ đến nỗi không dám nhìn hắn, đầu xoay về hướng khác, nhìn về bức tranh phương Tây dài hai mét treo trên tường, nhưng miệng vẫn không sợ mà nói thêm:

  • Tôi cảm thấy em vợ của anh hình như rất muốn làm trợ lý của anh đó, anh xem hay là...tôi nhường lại chỗ này cho ả? Làm hài lòng ả, cũng coi như là làm hài lòng vợ chưa cưới của anh rồi! Cô ta biết được nhất định sẽ rất vui, đúng không?
  • Chẳng lẽ, cô lúc nào cũng nghĩ cho tôi ư!
Thân hình Lâu Tư Trầm lười nhác ngồi lên bàn làm việc, lạnh lùng kiêu ngọa hất cằm lên, đầ ngón tay thon dài đặt trên cà vạt, đưa ánh mắt sâu thẵm nhìn cô,

  • Nhưng làm sao đây? Tôi lại không muốn buông tha cô.
  • ........
Tần Mộ Sở tức giận liếc hắn.

Thế nên, hắn muốn chống đối cô ư?