*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Ngát
~~~~~~~~~~~
Sau khi quyết định phải dũng cảm lên, tâm tình liền nhẹ nhõm hơn hết thảy.
Ngày sinh nhật quận chúa, ta thức dậy rất sớm, vui vui vẻ vẻ trang điểm, thay quần áo. Lạc Cầm thấy tâm trạng ta tốt, rất chân chó khen: "Tiểu thư thật xinh đẹp, hôm nay nhất định là hào quang tứ phía ạ.”
Hào quang tứ phía?
Ta chết lặng.
Ta luôn cảm thấy, thế giới của nữ nhân là phức tạp nhất.
Mưu tính của nam nhân dùng để tranh quyền đoạt lợi, thăng quan phát tài. Còn tâm trí của nữ nhân đều dùng vào việc đọ nhan sắc, đoạt tình yêu (1), đúng là chẳng có chút ý nghĩa nào. Hào quang tứ phía? Đó còn không phải là tìm chết sao?
Lạc Cầm cầm một chiếc trâm lấp lánh ánh vàng, muốn cài lên cho ta. Ta rùng mình: “Từ từ đã, đổi một cái khác đi.”
Thực tế, yến hội cũng không có gì đặc biệt, khi ta cười đến mặt cứng đờ, tất cả những từ ngữ ca tụng sắc đẹp trong đầu đã dùng hết, quận chúa cuối cùng cũng tuyên bố khai tiệc.
Trần Thiến Thiến nhà Uy Vũ đại tướng quân dắt tay ta: “Lâm Niệm, chúng ta ngồi cùng nhau đi.”
Ta cười đến hồn nhiên ngây thơ: “Được, Thiến Thiến tỷ tỷ biết lúc nãy muội ngắm tỷ, ngắm đến ngơ ngẩn sao, Niệm nhi vừa mới nhìn thấy dung mạo của tỷ, suýt nữa thì chảy nước miếng rồi đấy.”
Nàng ấy che mặt cười cười, lấy khăn tay đánh ta: “Muội còn trêu tỷ tỷ, cẩn thận bị ăn đòn đó.”
Chỉ là, vừa ngồi vào chỗ, rắc rối liền tới theo.
Quận chúa sắp xếp hai nơi ăn uống, một trong đó là ở hoa viên của phủ, toàn là nữ khách. Ta mới vừa ngồi chưa lâu, đối diện liền có vị tiểu thư mặt trái xoan, mặc váy áo lụa là, vừa chỉ vào ta, vừa hướng quận chúa phía bàn chính hỏi dò: “Vị này có phải là hôn thê của thế tử, nữ nhi của Lâm tri sự, Lâm Niệm tiểu thư?”
Quận chúa khẽ gật đầu, ta cũng nặn ra nét mặt tươi cười.
Nữ tử đó thu tay, kiêu căng, ngạo mạn, nâng cằm: “Nếu ta nhớ không nhầm, Lâm tri sự là cửu phẩm nhỉ?”
Cả hoa viên trở nên yên tĩnh, mọi người đều dừng động tác, khuôn mặt hoặc rõ ràng hoặc ẩn giấu ý cười, im lặng đợi ta nói chuyện.
Trần Thiến Thiến ngồi bên cạnh, cho ta một ánh mắt an ủi, ta cười, nhẹ giọng đáp lời: “Trí nhớ tỷ tỷ thật tốt, phụ thân ta chính là quan cửu phẩm.”
Ả cười đầy ác ý: “Dù ngươi xuất thân thấp hèn, nhưng cũng là may mắn, sao nào, không đến kính quận chúa một ly rượu, cảm ơn nàng đã cho ngươi cơ hội đến đây?”
Ta cảm thấy khuôn mặt mình hoàn toàn cứng lại, miễn cưỡng chống đỡ đứng lên: “Tỷ tỷ không nói câu này, ta cũng muốn đến kính rượu quận chúa, suy cho cùng hôm nay cũng là ngày tốt của quận chúa, nếu không phải quận chúa có lời mời, Lâm Niệm cũng không có duyên gặp mặt các tỷ tỷ.”
Cũng không phải ngươi mời ta, còn làm ra vẻ chủ nhân cái gì.
Quận chúa nhìn cảnh này, mặt không biểu tình, cũng không nói chuyện, khi thấy ta lộ vẻ ngượng nghịu, liền giảng hòa: “Niệm nhi tuổi còn nhỏ, uống một ly là được rồi, về nhà đỡ bị cha nương giáo huấn.”
Ta cảm kϊƈɦ, cười với nàng.
Ta kính rượu xong, ngồi xuống, quận chúa quay sang phía nữ tử vừa nói chuyện: “Tần Nhược, nghe nói gần đây ngươi làm một bài thơ, đến thái hậu cũng khen ngợi không dứt, như thế nào, có thể cho chúng ta nghe được không?”
Tần tiểu thư đắc ý gật đầu.
Ta đang tò mò, chuẩn bị nghe thơ của ả tài nữ này, thì một nha hoàn đi tới phía trước, lặng lẽ nói với ta: “Lâm tiểu thư, thế tử có lời mời ạ.”
Ta nhìn về phía quận chúa, đang định từ chối, nha hoàn lại thêm một câu: “Nô tỳ vừa truyền đạt tới quận chúa rồi ạ, Lâm tiểu thư chỉ cần đi theo nô tỳ là được.”
Lạc Cầm muốn đi phòng vệ sinh, vừa rời khỏi. Trần Thiến Thiến gật đầu với ta: “Muội đi đi, không sao đâu.”
Ta đứng dậy, trong lòng đầy hoài nghi, rất không tình nguyện theo nha hoàn ra khỏi hoa viên.
Ta vừa đi vừa nghĩ, món vây cá mập (2) thật là ngon, cũng không biết lúc ta quay lại có còn không nhỉ.
Dù sao thì, thế tử tìm ta làm gì, có lẽ nào hối hận rồi, muốn từ hôn?
Ta theo nha hoàn càng đi càng xa, càng đi càng vắng vẻ. Phủ quận chúa có một hồ nước to, người này cứ tiếp tục dẫn ta đi về phía hồ. Cuối cùng ta cũng phát hiện có gì đó không đúng, liền dừng lại.
Nha hoàn quay đầu, giục ta: “Tiểu thư, vẫn chưa đến nơi ạ.”
Ta cười cười: “Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”
“Sắp tới rồi ạ, thế tử, thế tử đang đợi ở thư phòng.” Mặt nha hoàn có chút hoảng loạn, tay bất giác nắm chặt làn váy.
Xem ra là lần đầu tiên làm chuyện xấu.
Ta nhìn bốn phía xung quanh, rất tốt, một người cũng không có.
Rất thích hợp trừng trị người.
~~~~~~~~~~
1. Bản gốc “Tranh kì đoạt diễm”: ý chỉ muôn hoa đua nở, mười phần xinh đẹp. Chủ yếu là để hình dung hoa, nữ tử, xuất phát từ “Năng cải trai mạn lục” của Ngô Tăng thời Tống, “Niêm toan ngật thố”: vì việc nhỏ nào đó mà sinh lòng đố kỵ, thường để chỉ quan hệ nam nữ, xuất phát từ “Tỉnh thế hằng ngôn” (Theo baike baidu)
2. Bản gốc “Phượng vĩ ngư sí”: vây cá mập xếp hình đuôi phượng, một món ăn trong Mãn Hán toàn tập. Điểm đặc biệt của món này là có màu sắc tươi sáng, đẹp mắt và giàu dinh dưỡng (Theo baike, các bạn search trêи đó để biết công thức nấu ăn nhé ^^)
| |
| Tập tin gởi kèm:
Chú thích: Phượng vĩ ngư sí (google
|