- Phạm nhân, Trần Chí Trung, số hiệu TH03194, có người đến thăm.
- Kẹt…..- cửa phòng giam mở ra.
Hai anh chiến sĩ đi sau lưng ông, đưa ra phòng gặp người thân. Ông cũng chẳng quan tâm ai đến thăm, dù sao ông cũng đã bị phán tử hình, chuẩn
bị chờ đến ngày xử bắn, ai đến thăm cũng vậy thôi.
Ngẩng đầu nhìn người ngồi bên kia, ông cũng đoán được la Trần Chí Minh đến, cũng chẳng ngạc nhiên:
- Anh hai…- TRần Chí Minh đứng lên.
- ……………………- Trần Chí Trung chẳng nói gì, chờ mấy anh chiến sĩ tháo còng, ngồi xuống.
- Anh khỏe chứ? – ông Minh hỏi.
- Khỏe hay không cũng vậy thôi. ĐẾn thăm tôi làm gì, cười nhạo sao?
- Anh đừng nói vậy! Thật ra từ trước giờ tôi không giận anh, tôi vẫn luôn xem anh là anh hai.
- Tôi có cần cảm ơn chú không?
- Nếu không phải anh lập mưu giết ba nuôi, hại chết Chỉ Diệp, suýt nữa hại
chết Minh Diệp thì có lẽ chúng ta không đến nỗi thù hận như thế này! –
ông Minh thở dài.
- Chuyện đó tôi không hối hận! – ông Trung cười nhạt – Lão ba nuôi, từ đầu hứa sẽ để Devil lại cho tôi quản lý, hứa sẽ
gả Chỉ Diệp cho tôi. Làm tôi coi trọng ân huệ của ông ấy, bán mạng cho
ông ấy. Nhưng kết quả là sao? Ông ta âm thầm để lại mọi thứ cho chú, còn gả Chỉ Diệp cho chú!
- Không phải ba nuôi muốn vậy! Tại anh ra
tay quá ác độc, tại anh không có cách quản lý tốt, ông ấy sợ tâm huyết
bao nhiêu năm của ông ấy đổ sông đổ bể. Còn Chỉ Diệp thật lòng yêu em,
chỉ xem anh như anh trai, nên mới đồng ý cưới em.
- Cũng tại chú! Nếu chú không xuất hiện thì tôi cũng đâu phải ôm hận thù mà giết hại
mọi người. Đều là người tôi mang ơn và yêu quý – ông Trung cười lớn.
- Anh không nên sống trong thù hận như vậy!
- Thù hận mới có quyết tâm để sống. Nếu không tôi cũng không biết mình đã gục ngã từ khi nào rồi!
- Chẳng lẽ trả thù khiến anh vui sao? Anh giết ba nuôi, anh hại Chỉ Diệp, anh có thấy vui hơn không?
- Giết Trần Chí, tôi thỏa mãn, vì coi như cắt đứt được ân huệ bao năm ông ta nuôi dưỡng tôi, tôi không tiếc nuối ân hận.
- Còn Chỉ Diệp?
- ……………………………..- ông Trung không nói nữa.
- Giờ thăm người thân đã hết! – tiếng chiến sỹ công an vang lên.
- Từ giờ về sau đừng đến thăm tôi nữa. Tôi không muốn ôn lại kỷ niệm ngày
xưa nữa. Tôi muốn bình thản trước khi rời nơi này!- vừa đưa tay cho
chiến sỉ công an còng lại, ông Trung nói.
- Được! – ông Minh gật đầu.
Sau khi gặp Trần Chí Minh về, thì Trần Chí Trung ở lại trong phòng, ngồi 1 góc.
Hình ảnh người con gái dễ thương, đi sau lưng ông ngày nhỏ, suốt ngày gọi
Trung ca ca hiện lên. Rồi lại đến hình ảnh người con gái đó lớn lên,
hạnh phúc nắm tay Trần Chí Minh bước vào lễ đường. Cuối cùng là ánh mắt
không tin được của người đó trong đêm mưa.
Bao năm qua, đó luôn
là ác mông của cuộc đời ông. Giết đi người mình yêu thương cũng không
phải thoải mái gì nhưng câu nói cuối cùng của cô ấy làm ông mất hết tự
chủ.
Còn nhớ đêm đó, Trần Chí Minh xuất ngoại, ông đến gặp Chỉ
Diệp vào một đêm mưa giông, thấy cô đang bế đứa con trai. Hai người nói
chuyện về ngày xưa, ông hỏi bà có từng yêu ông?
Bà chỉ cười rồi nói luôn xem ông như anh trai, người bà yêu là Trần Chí Minh, mong ông đừng mơ mộng.
Ông không cam lòng, liền nổi điên muốn bà. Bà cực lực chống cự, sau đó
chỉ dùng ánh mắt thật vọng nhìn ông và nói rằng: “dù anh có được thân
thể của tôi thì trái tim của tôi vẫn chỉ có Trần Chí Minh”.
Nghe câu đó, ông đã bỏ đi, lập mưu cho chuyến xe bà đi đón Trần Chí Minh trên đường đi bị tai nạn.
Sau khi bà mất, ông càng trở nên điên cuồng, kiếm cơ hội lật đổ Trần Chí Minh.
Thời gian dần dần qua, ngày ông bị xử tử cũng đến.
Cuối cùng thời khắc ông đi tạ tội với Chỉ Diệp cũng đến. Trước khi viên đạn bắn ông xuyên qua người, ông đã thấy Chỉ Diệp đến đưa đi.