Niềm Hạnh Phúc Của Tổng Giám Đốc Hắc Ám

Chương 36-37

Hôm sau, Minh Diệp không đến công ty, ở nhà chăm sóc Thanh Ngọc. Đến gần trưa, Thanh Ngọc vẫn chưa tỉnh thì Thanh Ngân và Hướng Thiên sang thăm. Ngồi nói chuyện với Minh Diệp một lát họ lại đi.

Còn Minh Diệp túc trực bên cô cả đêm, đến sáng mới chợp mắt được một lát lại tỉnh. Anh lo lắng, liên tục thay khăn lạnh cho cô. Quá trưa, Thanh Ngọc tỉnh lại.

Mắt cô mơ màng mở ra nhưng vì chói mắt, cô giật mình nhắm lại. Thấy động tĩnh, Minh Diệp cũng giật mình, nhìn cô đang dần tỉnh, anh lo lắng nói:

-Em cứ nằm nghỉ đi! Lát nữa anh đưa em đi khám!

-Ừm…em đau đầu quá! – Thanh Ngọc xoa xoa cái đầu, giọng đầy mệt mỏi.

-Anh đã nói em đừng có cố gắng quá sức, đừng có nằm hong đầu trước quạt, đừng có để đầu ướt rồi đi ngủ! Em thấy chưa, giờ bệnh thế này rồi, em muốn anh lo tới chết luôn hả? – anh cả giận, giọng lo lắng không kiềm chế.

-Em xin lỗi! Anh đừng như vậy!- Thanh Ngọc lay tay anh.

-Hừ! Anh thật không thể giận em nổi! – anh xoa đầu cô, yêu thương nói – để anh nói người làm mang cháo lên rồi ăn một chút! Sau đó chúng ta đi khám được không?

-Không khám có được không ạ? Em chỉ mệt thôi, không sao đâu!

-Em muốn anh gọi cho mẹ, nói em bệnh không? – anh trợn mắt lên, tay với lấy điện thoại.

-Thôi đi khám! Anh đừng nói, để mẹ lo! – cô giữ tay anh.

-Ừ vậy chờ anh lấy cháo giải cảm cho em! – anh cười nhẹ, quay ra cửa – thiếu phu nhân dậy rồi, chuẩn bị cháo mang lên đây.

-Vâng a! – bên ngoài có người đáp.

Một lát sau, bát cháo giải cảm được bê lên! Anh đút cho cô từng muỗng, từng muỗng, cẩn thận sợ cô nóng. Thanh Ngọc ráng ăn lắm, ăn hết nửa tô rồi lắc đầu. Nhìn biểu hiện của cô, anh không ép cô ăn nữa, lấy đồ thay cho cô. Lát sau, anh bế cô xuống xe, chờ thẳng đến bệnh viện.

Bệnh viện trung tâm gần cuối tuần không đông lắm. Vì quen biết nên Thanh Ngọc được đưa thẳng vào kiểm tra. Gần hai tiếng sau, quá trình kiểm tra toàn diện mới kết thúc. Minh Diệp bế Thanh Ngọc vào phòng VIP nằm nghỉ, chờ kết quả.

Vì chưa hết mệt, lại đi vòng vòng, ra ra vào vào kiểm tra nên Thanh Ngọc giờ đây hai mắt sụp xuống. Cô tựa vào vai Minh Diệp ngủ thật say. Cho đến khi có tiếng mở cửa, cô mới mở mắt dậy. Bác sĩ cầm kết quả chính là vị bác sĩ hôm qua khám cho Thanh Ngọc:

-Chào Trần tổng, Giản phó!

-Kết quả sao rồi? – Minh Diệp hỏi ngay.

-Giản phó do thiếu máu và làm việc mệt mỏi nên mới dẫn đến tình trạng suy kiệt sức khỏe. Hơn nữa, chúc mừng 2 người, Giản phó đã mang thai rồi! – vị bác sĩ vui vẻ nói.

-Thật sao? – Minh Diệp ngạc nhiên hơn nữa.

-Tôi…..tôi…có..thai? – Thanh Ngọc lắp bắp hỏi lại.

-Đúng vậy, Giản phó! Cô đã có thai, được 6 tuần rồi! – vị bác sĩ cười gật đầu – dù là bác sĩ bận bịu nhưng là phụ nữ, đáng lẽ ra cô có đủ kinh nghiệm về sức khỏe và chuyên môn để tự nhận biết mình đã có thai! Cô không nên làm việc quá sức như vậy, không tốt cho sức khỏe của cô và đứa bé!

-Vậy, có ảnh hưởng gì không? – Minh Diệp lo lắng hỏi.

-À, chúng tôi có kiểm tra sàng lọc rồi! Trần tổng anh yên tâm! Đứa bé vẫn khỏe mạnh bình thường, chỉ cần Giản phó nên chú ý lại chế độ sinh hoạt hợp lí là ổn rồi! Vả lại trong 3 tháng đầu và cuối tốt nhất cho sức khỏe thì không nên sinh hoạt phòng the! – vị bác sĩ nói tiếp.

-Sao? – Minh Diệp ngạc nhiên – Không nên????????

-Đúng vậy! Sẽ ảnh hưởng đến đứa bé và cả người mẹ!

-Cảm ơn bác sĩ!

-Không có gì! Chào 2 người.

Bác sĩ đi rồi, Minh Diệp đóng của. Anh quay đầu thấy Thanh Ngọc đang xoa lên bụng, mặt còn như không tin vào tai mắt mình. Lắc đầu nhẹ, anh nói:

-

Em làm bác sĩ mà không biết mình có thai sao? Lại còn làm việc quá sức như vậy?

-Em xin lỗi! Em thật sự không để ý! – Thanh Ngọc nói nhẹ.

-Thôi được rồi! Từ sau chú ý giữ sức khỏe, ăn uống bồi bổ cho cả hai nghe không?

-Vâng ạ! – cô gật đầu.

-Nhưng mà, em xin nghỉ làm đi! Anh không muốn em và con có chuyện gì! Anh sẽ nói với viện trưởng Trần.

-Diệp! Em chỉ đi làm vài tháng nữa được không? Em ở nhà sẽ buồn muốn chết! Hơn nữa, em hứa sẽ chăm sóc con và bản thân thật tốt, nếu không anh có thể không cho em đi làm nữa mà ở nhà được không? – cô nhìn anh đầy thành khẩn.

-Anh hết cách nói được em luôn rồi! Được chính em hứa rồi đó, nếu anh thấy em có bất cứ biểu hiện gì là thất hứa, anh lập tức nhốt em ở nhà!

-Cảm ơn anh! – cô cười tươi.

-Nằm xuống nghỉ ngơi đi, lát anh đưa em về nhà nghỉ!

-Sao không lên báo cho ba anh biết! Chắc ông sẽ rất vui!

-Ừ nhỉ? Anh cũng quên mất! Để anh báo cho chị hai trước! rồi sau đó lên báo cho ba luôn! Em nằm xuống nghỉ đi! – anh đỡ cô nằm xuống.

Cô nằm xuống giường, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thật hạnh phúc, bây giờ cô đang mang trong mình kết tinh của hai người. Không biết là con trai hay con gái, không biết sẽ giống anh hay là giống cô…….Cô nghĩ rất nhiều, mọi điều thật hạnh phúc.

Một lát sau, Minh Diệp đưa cô lên tầng 10! Cầu thang mở ra, họ bước vào trong! Ba của Minh Diệp, Trần Chí Minh vẫn đang nằm đó! Tuy chưa mở mắt tỉnh nhưng mọi điều kiện sức khỏe phục hồi khá tốt. Hỗ trợ vật lý trị liệu có thể áp dụng nên máu huyết lưu thông, da dẻ rất hồng hào!

Bước lại gần. Minh Diệp cầm tay ba, giọng nói đầy vui vẻ:

-Ba à! Sao ba nằm lâu quá vậy! Ba mau tỉnh dậy đi! Ba sắp lên chức ông nội rồi!

-……………………

-Đúng vậy! Hôm nay con đưa Ngọc đi kiểm tra rồi! Bác sĩ nói cô ấy đã có thai được 6 tuần rồi, con vui lắm ba ạ! – anh nói tiếp.

-…………………………………..

-Vậy là sau 9 tháng nữa, ba sẽ được làm ông nội, con sẽ được làm ba rồi!

-…………………………….

-Ba mau tỉnh lại đi! Chúng con chờ ba đứng ra làm chủ hôn, còn muốn ba trông giùm cháu nội nữa, ba ơi! – anh nói đến đó, tự nhiên tiếng nấc nghẹn ngào.

-………………………….

-Diệp! Anh đừng như vậy! Bác ấy sẽ mau tỉnh thôi! – Thanh Ngọc vỗ vai anh khuyên nhủ.

-Ừ anh biết rồi! – anh gật đầu.

-Bác à! Bác có khỏe không? – cô hỏi thăm ba anh.

-…………………………….

-Bác sắp làm ông nội rồi, vậy nên bác hãy mau tỉnh lại nhé! Bác biết không! Đứa trẻ lớn lên rất nhanh, nếu bác không chứng kiến thì sẽ rất tiếc đấy ạ! – cô nói giọng đầy hóm hỉnh.

-……………………………………

-Chúng cháu mong bác mau tỉnh lại! Làm chủ hôn cho chúng cháu, bao lâu cũng được nhưng nhanh lên bác nhé, phụ nữ có thai mà mặc váy cưới, trông rất xấu đấy ạ!

-………………………………………

-Thôi để ba nghỉ ngơi, chúng ta về thôi, em cũng mệt rồi! – Minh Diệp ôm lấy bả vai cô.

-Ừ em biết rồi! – cô gật đầu – cháu về nhé! Hôm sau cháu sẽ ghé lại!

-Con về đây ba ạ!

Hai người bước ra ngoài, đi thẳng xuống hầm lấy xe. Họ không biết, sau đó người đàn ông trên giường tỉnh dậy, lấy điện thoại gọi đi đâu đó! Một lát sau có vệ sỹ đến, đưa ông đi ra ngoài!

- Siro -