Niệm Giới - Khai Môn

Chương 44



- Cái gì? Các vị không phải là tán tiên cao thủ, nhất phương tông sư sao?



Chỉ là vượt biên sang nước Nhật mà cũng bó tay? Các vị có tin tôi từ Việt Nam sang đây chỉ mất 10 nhân dân tệ đút lót cho mấy tay cửu vạn thôi không?



Thái Minh hơi cáu nói:



- Anh không hiểu sao? Bây giờ đang là thời kì chiến tranh thế giới. hơn nữa quan hệ Trung - Việt có ý nghĩa khác hẳn. Làm sao so sánh được.



Cuộc chiến tranh thế giới lần thứ 3 chính thức bùng nổ từ 2 năm về trước. Mặc dù Trung Quốc và Nhật không trực tiếp tham gia.



Nhưng do Bắc Triều Tiên cùng Indonesia bị phía NATO quy kết là thành viên của " Trục Khủng Bố " nên chiến hỏa cũng không ngần ngại phà hơi thở hôi thối và nóng rẫy của nó tới toàn Châu Á.



Trung Quốc muốn xác lập và bảo vệ vị trí siêu cường của mình ở Á Châu.



Mỹ cũng thông qua các nước lệ thuộc như Nhật và Hàn Quốc vươn vòi bạch tuộc vào châu lục đông dân cư nhất thế giới này.



Hai cường quốc tạo thành một cuộc chiến tranh lạnh ngay bên cạnh cuộc chiến nóng bỏng giữa NATO và Liên Minh Tự Do - " Trục Khủng Bố " mà người Mỹ đặt tên.




Bởi vậy cho nên việc tới Nhật trong thời gian này đối với Vũ không dễ, mà với những người có địa vị và tầm ảnh hưởng như Thái Minh lại càng khó khăn gấp bội.



Sau cuộc gọi điện của Thái Minh tới Bộ Ngoại Giao Trung Quốc, con đường chính diện nhập cảnh vào Nhật coi như có thể bỏ qua.



Hiện nay quan hệ hai nước đã vô cùng căng thẳng, chỉ thiếu điều cấm vận nữa mà thôi.



Vũ ngán ngẩm lắc đầu. Hắn cứ nghĩ Hội trưởng một hội lớn như Thái Minh cũng phải có chút khả năng hô phong hoán vũ, thích tàu có tàu, muốn máy bay là có máy bay.



Hắn còn tưởng sẽ được máy bay quân sự tối tân của Trung Quốc hộ tống tới tận cảng Tokyo như trong các phim điệp viên ngày trước. Không ngờ nàng cũng bó tay.



Hắn móc điện thoại, trước khi gọi còn cẩn thận hỏi:



- Có bao nhiêu người cùng tôi sang Nhật?



Thái Minh ngạc nhiên hỏi:



- Anh định làm thế nào?



Vũ đáp:



- Vượt biên thôi.



Thái Minh càng ngạc nhiên:



- Cơ quan tình báo quốc gia cũng đã nói thời điểm này vượt biên không dễ. Nhất định muốn vượt biển tới Nhật phải chờ thêm một tuần mới có tàu hỗ trợ.



Vũ bĩu môi nói:



- Đó là quân đội Trung Quốc các cô lề mề thế thôi. Tôi không muốn mất nhiều thời gian như thế. - Đoạn bấm điện thoại, chưa đến 10 giây đã có người bắt máy. Hắn hoành tráng nói:



- Chuẩn bị cho tôi 5 suất sang Trung Quốc. Sao? Phải trở về Việt Nam mới đón được à? Sao cầu kì thế? À mà chuẩn bị cả giấy tờ luôn nhé. Ở đây toàn người chứng minh thư quá cũ, không dùng được đâu.



- ...




Bất Giới là thế ngoại cao nhân, cũng không rành chuyện thời sự. Nhưng nghe hắn cò kè vượt biên như gọi taxi giá rẻ thì cũng bó tay. Đợi hắn cúp máy mới giơ ngón cái nói:



- Sư đệ quan hệ quả nhiên rất tốt nha.Gọi một cuộc liền sắp xếp được ngay.



Thấy Thái Minh hơi xấu hổ, Vũ vênh mặt làm trò khỉ đáp:



- Đệ ngầu mà.



Bạch Phong Hành ngạc nhiên hỏi:



- Vượt biên ở Việt Nam có vẻ dễ dàng quá nhỉ ?



Vũ đáp:



- Không, Việt Nam chỉ vượt biên sang Lào là dễ. khi nãy là tôi gọi cho người Mỹ.



- ....



o0o



Năm người đặt chân xuống Tokyo đã là hơn mười giờ tối. Mặc dù Casta thông báo họ có thể đến biệt thự của quân đội Mỹ ở Tokyo nhưng do Thái Minh không muốn bị người Mỹ sắp xếp nên tất cả quyết định thuê một phòng khách sạn để ở tạm vài hôm.



Vũ mở cửa sổ bước ra ban công , không khí trong lành trên cao cùng cảnh Tokyo về đêm với những ánh đèn điện huy hoàng bên dưới khiến hắn vô cùng khoan khoái.



Ở nhà cao tầng thật thích. Mà ở trong phòng tổng thống của khách sạn Rizt lại càng là lạc thú nhân sinh.



Nói đến đây hắn mới thấy việc đem theo La Vĩ Thanh là hoàn toàn sáng suốt. Họ La này quả là lưu manh đúng chất. Một khi tiêu tiền không phải do hắn chi trả, hắn liền có thể tiêu dùng như một đại gia quý tộc.



" Khách sạn Rizt ư? Cho năm phòng tổng thống.



Phòng tỏng thống không có nhiều như vậy? Các ngươi treo biển Rizt - khách sạn năm sao là ăn cắp thương hiệu hả? Bọn ta đi có 5,6 người mà đã không có phòng để ở. Đợi đến lúc đoàn tùy tùng đến gần ba chục nhân viên thì các người bố trí thế nào đây? Còn không bằng đi thuê nhà trọ. "



La Vĩ Thanh nói gã học tiếng Nhật thông qua cẩm nang du lịch. Nhưng nghe cái kiểu nói chuyện phăm phăm như vậy thì ai cũng nghĩ gã là một tên lưu manh Nhật Bản đã lăn lộn ở Shinjuku từ lúc lọt lòng.



" Tên này quả nhiên có hai thiên phú về mặt ngôn ngữ. Thiên phú thứ nhất là ngoại ngữ và thiên phú thứ hai là ăn nói như bọn lưu manh " - Vũ bất giác nghĩ thầm.




Tận lúc cô tiếp tân nhã nhặn giải thích cho La Vĩ Thanh hiểu rằng phòng tổng thống của khách sạn Rizt gồm 6 phòng ngủ , 2 phòng khách, phòng ăn riêng , bồn tắm, bar rượu... và các phòng kĩ thuật, phòng nghỉ dành cho lực lượng bảo an lên tới 50 người vẫn thoải mái thì gã mới " miễn cưỡng dùng tạm một phòng "



Mấy người kia tận sau khi có nhân viên phục vụ tới mở cửa thang máy dẫn lên phòng mới thôi giả bộ không quen La béo.



Bất Giới nói đùa:



- Hôm nay nhờ công tiểu La mà mọi người được ở phòng chủ tịch. Ai cũng vui mừng, chỉ trừ có một người phải rút hầu bao nên hoa dung thất sắc.



Thái Minh biết Bất Giới nói đùa, cũng không buồn phản bác. Là người lãnh đạo Dịch Thôn, tài lực vật lực trong tay nàng lớn đến mức người khác tưởng cũng tưởng không ra. Hơn nữa là người tu tiên luyện đạo, tiền bạc từ lâu đã chẳng phải chuyện khiến nàng phải bận tâm suy nghĩ.



Thái Minh nói, tiếng nhẹ như gió thoảng:



- Chân nhân không lộ mặt, xuất thủ liền khiến người ta kinh ngạc không thôi . Xem ra đại sự không đơn giản như chúng ta vẫn nghĩ.



Khách sạn Rizt là khách sạn thuộc hàng VIP không chỉ ở Tokyo mà còn trên toàn thế giới. Người có thể thuê phòng ở Rizt không phải yếu nhân thì cũng là thương nhân vô cùng thành đạt, hoặc là ngôi sao giải trí.



Mặc dù có bảng giá đàng hoàng, nhưng khách hàng của Rizt phải thông qua tuyển chọn về danh tiếng cùng tư cách.



Khách muốn thuê phòng bất kì đều phải đặt phòng từ trước. Càng không cần nói tới phòng Tổng thống. Dù là để không cũng không thể cho người không phải VIP thực thụ đặt chân vào nửa bước.



Vậy nhưng nãy giờ La Vĩ Thanh tới làm nháo như phường lưu manh mà không có một người quản lý nào bước ra phản đối. Lại còn rất phối hợp bố trí phòng như ý muốn.



Việc này không đơn giản chút nào. Vũ thoạt trông như một gã ngớ ngẩn may mắn được trời ban nhiều may mắn. Nhưng hết lần này tới lần khác, thủ đoạn cùng thực lực của hắn đều vượt ra khỏi đánh giá của mọi người.



Xem ra đằng sau hắn là cả một thế lực khổng lồ đang âm thầm vận động. Việc này Thái Minh cũng dự đoán được từ lâu mà Vũ cũng không hề che giấu. Nhưng có lẽ nàng trước giờ đánh giá hắn vẫn còn quá chủ quan.



Thái Minh nhìn mọi người, thấy Bât Giới cùng Dịch Phong Hành cũng đang đăm chiêu nhìn lại. Nàng biết mọi người cũng như nàng, đang dần dần cảm thấy bất an.