Cho dù Hạng gia quyền khuynh triều dã, bọn họ vẫn không thể cưới ta về.
Ta nghe nói ngay trên triều ca ca gây sự với môn đệ Hạng gia, phụ thân bất đắc dĩ đành phải tan triều sớm. Việc này ngược lại lại cho chúng ta cơ hội thở dốc, làm phụ thân ta nghĩ ra đối sách: thê tộc của Hạng tể phụ là vọng tộc một châu, trước kia đã tính tới chuyện cưới xin lần hai với Hạng gia, vị biểu muội kia cũng rất thích Hạng đại lang. Việc này vừa tra ra được, phụ thân ta suốt đêm phái người đi Mật châu tìm Triệu gia để làm mai. Triệu gia cũng ưng thuận cửa hôn sự này, mấy ngày sau ở trên triều, phụ thân trực tiếp ban hôn cho hai nhà Hạng – Triệu. Hạng đại lang không thể làm mất mặt nhà ngoại mình ngay tại trên triều, đành phải đồng ý chuyện này.
Phải đến khi chuyện xong xuôi hết, ta mới nghe đám cung nữ trong cung tám chuyện mà biết được. Ta thầm nghĩ phụ thân chu đáo chặt chẽ, Triệu gia và Hạng gia là hai vọng tộc thân càng thêm thân đối với hoàng gia quả thật không phải chuyện tốt gì, nhưng nếu vợ chồng bất hòa thì khó nói. Chỉ khổ cho tấm tình si của Triệu gia nương tử lại phải may áo cưới cho người.
Ta đi hỏi ca ca chuyện này, vừa lúc hắn từ ngoài cung về, mồ hôi nhễ nhại.
Đã tàn thu rồi mà còn đổ nhiều mồ hôi như thế, chắc chắn hắn đã gạt ta đi làm chuyện gì sau lưng rồi. Ta bước đến, khí thế hùng hổ đứng trước mặt hắn, ngửa đầu hỏi: “Khương Xuân Sinh, huynh đi đâu đấy?”
Ca ca thấy ta, dừng bước chân lại, hắn cứ kinh ngạc nhìn ta đăm đăm. Ta mím môi, đành cúi đầu thỏa hiệp: “Thôi được rồi, ta… ta không nên hỏi.”
Hắn ôm lấy ta. Ta nghe thấy tiếng đám người hầu xung quanh thét lên kinh hãi, ngay cả bản thân cũng kinh ngạc sao hắn thất thố như vậy làm gì. Cho dù mọi người xung quanh không biết tâm tư của chúng ta, nhưng với chuyện chính mình từng làm, hai người chúng ta sao lại không hiểu rõ lòng nhau.
Ta hơi chột dạ, muốn tránh khỏi vòng tay của hắn, hắn lại càng siết chặt hơn, miệng thì thào: “Muội rốt cuộc cũng có thể vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta rồi.”
Nước mắt ta không báo trước mà rơi như mưa, người ngoài đều nghĩ ta vui sướng khi sống qua đại nạn, lại không biết trong lòng ta có một hạt giống đang lặng lẽ nảy mầm.
***
Sau này ta mới biết được, hôm đó ca ca ta đi tìm đại lang Hạng gia tẩn cho một trận. Vừa đẹp là tên họ Hạng này mới uống say mềm ở thanh lâu xong, vừa bước ra ngoài đã bị người ta đánh, đến ai đánh hắn cũng không thấy rõ, tiền tài trên người cũng bị lột sạch. Hạng gia oan mà không có chỗ kêu, chỉ đành coi việc này như mấy chuyện mất mặt của công tử nhà giàu mà giấu xuống.
Ai cũng không ngờ được thái tử Khương Chử Dịch nơi chốn thâm cung lại làm chuyện mất mặt đến thế, bọn họ không tưởng tượng được Khương Chử Dịch lại xuất cung đâu ha? Ha ha ha.
Năm ta mười lăm tuổi ấy, nhận được hết sự sủng ái của người lớn, sự ngưỡng mộ của đám nhỏ, cảm thấy trên cuộc đời này, không ai không thích ta, không gì ta không có được.
Trên trời dưới đất, ta là Khương Mân Quân, là Vĩnh Yên công chúa độc nhất vô nhị. Trong đất nước này, dân chúng toàn quốc yêu kính ta, cung phụng ta, mà ta hưởng thụ vinh quang tôn quý tột đỉnh, trên đời này dường như không còn ưu phiền gì nữa.
Ngày ta cập kê là ngày xuân tươi đẹp long trọng nhất của Tề quốc từ lúc lập quốc tới giờ. Ngọc lan trong Nghi Lan điện cũng khai hoa, tranh nhau đua hương khoe sắc. Trang sức ta dùng trong lễ cập kê là ca ca vẽ ra, phụ thân gọi thợ thủ công giỏi nhất trong nước ngày đêm chế tạo. Hoàng hậu nương nương thay ta búi tóc, mẫu phi thay ta họa trang dung. Tân thị của ta là con gái độc nhất của tiên Trấn quốc công, là một lão thái thái tuổi ngoài sáu mươi đức cao vọng trọng, tán giả của ta là đích nữ Lễ bộ thượng thư, một tỷ tỷ tuổi tầm hai mươi, là kỳ hoa của chốn kinh thành.(*)
(*) tân thị, tán giả: những khách mời trong nghi lễ cập kê của con gái thời xưa
Ta ngồi trên xe hạc vốn chỉ giành cho thái tử, nhận hết tất cả sự sùng bái của thần dân.
Ta đang nói cho bọn họ biết— công chúa của các ngươi, trưởng nữ của hoàng đế nay đã trưởng thành.
Nhưng trưởng thành rồi thì ta sẽ đi về đâu? Ta nên làm cái gì?
Một ngày thu không lâu sau khi lễ cập kê ta kết thúc, Nguyệt Thị xâm phạm biên giới, biên cương cấp báo.
Đại thần bắt đầu dâng sớ tố phụ thân để ta phô trương quá sức, sủng ái công chúa nhưng lại không thương con dân của mình. Ngoại tộc xâm phạm biên giới, không cách nào chống cự, sinh linh đồ thán, là một minh quân có thể để thế sao?
Ta luống cuống. Ta bắt đầu thấy được mình làm cái gì cũng đều sai. Ta đọc sách là sai, mặc y phục là sai, ăn uống cũng là sai. Mỗi một việc ta làm đều là ăn sống nuốt tươi trên máu thịt của dân.
Dân chúng cung phụng thần phật, thần phật phải phù hộ bọn họ. Dân chúng cung phụng ta, ta làm được cái gì?
Ta nhớ tới những cuốn sách mình từng đọc cùng ca ca—
“Thạc thử, thạc thử, vô thực ngã thử! Tam tuế quán nữ (nhữ), mạc ngã khẳng cố.”
“Trường thái tức dĩ yểm thế hề, ai dân sinh chi đa gian.”
“Khả liên hà biên vô định cốt, do thị xuân khuê mộng lí nhân.”
“An đắc nghiễm hạ thiên vạn gian, đại tí thiên hạ hàn sĩ câu hoan nhan.”
(*) Những câu trên lần lượt được trích từ các bài: Thạc thử – Kinh thi, Ly tao – Khuất Nguyên, Lũng Tây hành – Trần Đào, Bài ca nhà tranh bị gió thu phá – Đỗ Phủ, đại ý đều là người bên trên hưởng lạc còn dân chúng đói khổ, hoặc cảnh chiến tranh loạn lạc. Vì con Cáo chả đủ trình để dịch thơ nên con Cáo để nguyên Hán Việt, các bạn có thể copy nguyên câu nhờ bác Gu gồ dịch hộ nha.
Hôm đó ta chôn mình trên giá sách, lật sách sử hết một quyển lại một quyển. Gió thu không ngừng thổi, thổi qua khung cửa sổ chạm rỗng ở Tàng Thư các làm lạnh run. Ta khoát sa mỏng, co ro nằm giữa đống sách.
Ca ca bị chuyện triều đình làm sứt đầu mẻ trán, đến khi hắn có thời gian tìm ta thì ta đã tự xin phụ thân đi hòa thân rồi.
Khương Chử Dịch như điên cuồng mà lắc bả vai ta, hắn ghì ta đau điếng, nước mắt ta xém chút đã rơi. Nhưng ta vẫn cố nén lại, đây là con đường tự ta lựa chọn. Mặc kệ đúng hay sai, ta cũng không được khóc nữa rồi.
Ta không hối hận.
“Niệm Niệm, đừng rời khỏi ta…” Ca ca vùi đầu ta vào cổ hắn, gói cả người ta vào trong lồng ngực, cứ như chỉ cần như thế thì ta sẽ không phải rời đi.
Ta muốn vĩnh viễn ở lại trong lồng ngực này, ấm áp yên tĩnh, gió mưa có người che chắn.
Nhưng đời phải biết đâu là đủ.
Khương Chử Dịch bất giác hôn ta, hắn thậm chí còn đè ta xuống, đẩy ta lên trên tháp.
Ta mặt lạnh đẩy hắn ra, thốt ra những lời vô tình nhất đời mình: “Cho dù ta không gả cho ai đi nữa, thì cũng chẳng thể gả cho huynh.”
“Sau lễ cập kê, phụ thân đã bắt đầu tìm phò mã cho ta rồi. Ta không thể vĩnh viễn ở lại trong cung được, ca ca. Cuối cùng ta cũng phải xuất giá thôi.”
Ta chưa bao giờ thấy nét tuyệt vọng như tro tàn trong mắt hắn như lúc này, làm thái tử đã mười năm, ta chưa từng thấy hắn như vậy. Ta bước lên ôm lấy hắn, như thuở nhỏ vừa mới gặp, hắn nhớ nhà mà khóc nhè, ta vuốt ve lưng hắn an ủi: “Ca ca, huynh phải hứa với ta chuyện này. Cho dù ta không ở bên cạnh huynh, ta cũng vẫn sẽ ở nơi Nguyệt Thị xa xôi dõi theo huynh, nhìn huynh đưa Tề quốc chúng ta trở thành thịnh thế vinh hoa.”
“Huynh nhất định sẽ là một vị minh quân thương dân như con, mà ta ở chốn xa, cũng sẽ cố hết sức mình giúp huynh giữ vững vùng biên cương.”