Niệm Ân

Quyển 2 - Chương 38

Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

“Xin hỏi có phải lần này An hít thuốc gây ảo giác quá liều nên mới dẫn tới thảm kịch ngã xuống sân khấu hay không?”

“Edward tiên sinh, đối với chuyện An tiên sinh tỏ tình trên sân khấu, anh có ý kiến gì?” Lêquyidon

“Theo lời đồn nói An vì đạt được cơ hội thăng tiến mà từng phát sinh quan hệ với một người đồng tính….”

“Johnny tiên sinh chỉ trích An không kính trọng bề trên, đã từng kiêu căng đả thương ông ta, đối với lần này anh có gì giải thích không?”

“Edward tiên sinh, xin mời anh trả lời câu hỏi của tôi….”

“Edward….”

“Cút ra ngoài! Các người cút ra hết đi!” Edward tức giận lớn tiếng mắng, anh “Phanh” một tiếng dùng sức đóng cửa lại, thô bạo nhốt tất cả phóng viên ở bên ngoài cửa.

Trên giường bệnh trong phòng,

Thiếu niên mất ý thức vẫn yếu ớt nằm trên drap giường màu trắng, phảng phất như chìm trong giấc ngủ không tỉnh lại.

Edward như mất hồn đi tới quỳ xuống trước mép giường Niệm Ân, nắm chặt tay thiếu niên, một lần lại một lần cầu nguyện cậu bình an.

Ngoài cửa, tiếng ồn ào huyên náo vẫn như cũng không ngừng nghỉ.

…..

Niệm Ân cảm thấy trống rỗng, tay chân cũng không có chỗ để đặt vào. Cậu cảm thấy thân thể mệt chết đi được, cũng rất buồn ngủ, cho nên phía trước rõ ràng có một lối đi rất dài, thế nhưng cậu lại ngồi chồm hổm xuống, cúi đầu nhìn dưới mặt đất, không muốn bước về phía trước nữa.

Cậu càng lúc càng buồn ngủ, chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc no say.

“An! An!”

Có ai đó đang không ngừng kêu bên tai, ầm ĩ khiến đầu óc cậu hỗn loạn, giọng nói kia đặc biệt phiền não, nhưng không cách nào xóa bỏ.

“An, An, An!”

Có giọt nước lành lạnh nhỏ lên da, Niệm Ân khó chịu nhíu mày, trước mắt cậu một mảng đỏ tươi, giống như lúc cậu qua đời ở kiếp trước, lúc ngọn lửa khổng lồ bùng cháy, mang theo hơi thở nóng rực đánh vào mặt.

Dường như cậu nhìn thấy bóng dáng người mẹ ở kiếp trước đột nhiên xuất hiện trước mắt, bộ dạng như trong trí nhớ, mặc quần dài màu trắng đơn giản, tóc rất dài búi phía sau ót, sạch sẽ gọn gàng, trên mặt có mang theo nụ cười dịu dàng yếu ớt.

Niệm Ân kinh ngạc nhìn bóng dáng này, có thể suy nghĩ quá lí trí trong quá khứ, đột nhiên cảm thấy uất ức trong lúc nhất thời không nhịn được liền khóc thành tiếng.

“Tại sao lại khóc?” Tay của mẹ để lên đầu, mang theo hơi thở ấm áp.

Niệm Ân không nói lời nào, chỉ lắc đầu lặng lẽ rơi nước mắt.

“Đừng khóc!” Bà khom người xuống lấy tay lau nước mắt trên mặt cậu, dịu dàng ôm cậu, nhẹ giọng dụ dỗ cậu, “Mẹ sẽ ở cùng với con, sẽ luôn ở cùng con.”

“Gạt người, mẹ gạt người!” Niệm Ân khóc, cậu nhớ rõ bộ dạng lúc bốn tuổi mẹ bệnh qua đời, cậu cũng nhớ rõ chuyện trong lòng hoảng loạn luống cuống khi đó.

Người phụ nữ đau lòng nhìn chăm chú vào cậu, không ngừng lặp lại, “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!”

“Như vậy, lần này thì sao? Lần này có thể không rời bỏ con sao?” Niệm Ân dừng khóc, lôi kéo mép váy bà nhẹ giọng hỏi.

“….” Sắc mặt mẹ càng thêm đau đớn, bà cúi đầu đau thương nhìn con trai của mình, nói rất nhỏ, “Xin lỗi… Mẹ hi vọng con có thể vui vẻ.”

Bà lặng lẽ đứng dậy, làn váy bị gió thổi bay lên, bóng dáng dần dần trở nên mông lung… Bà rời bỏ cậu lần nữa, trong không khí chỉ có giọng dịu dàng vẫn còn vang vọng lại: “Cho nên, hãy thử kiên định bước đi hết trên con đường núi gập ghềnh này, đi thẳng đến điểm cuối… Lúc đến điểm cuối có lẽ con sẽ nhìn thấy… Vô số cảnh sắc xinh đẹp!”

Niệm Ân đứng im tại chỗ rất lâu, sau đó cậu đi về phía vốn không muốn đi, lối đi đó rất dài rất dài, bước chân kiên định.

Trên lối đi, đen ngòm, rất dài… Giống như một cơn lại một cơn ác mộng liên tục không dứt!

……

“An! An!”

Trên người đau dữ dội, đầu óc hỗn loạn, Niệm Ân mở mắt, trong đôi mắt màu mực có chút mờ mịt.

Lúc này,

“Đau chỗ nào? Có khá hơn chút nào không, anh lập tức đi gọi bác sĩ!” Giọng một người đàn ông hoảng hốt từ bên phía tay trái truyền tới.

Niệm Ân ngẩn ra nghiêng đầu, cậu thoáng dừng lại rồi lại chậm rãi nghiêng đầu, tư thế có chút không được tự nhiên, cậu rề rà hỏi: “Là Edward?”

“Là anh!” Edward tựa như thở phào nhẹ nhõm, anh xoay người nhấn chuông gọi, sau đó mới nhìn về phía cậu nở nụ cười ấm áp, ân cần hỏi: “Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?”

Giọng nói nghe vẫn êm dịu như trước, Niệm Ân kinh ngạc nhìn anh, lần đầu tiên cảm thấy trái tim luôn trống rỗng được lấp đầy.

Vì vậy cậu nhỏ giọng tự hỏi thầm mình, “Edward, anh sẽ là điểm cuối của em sao?”

“Có muốn uống chút nước hay không?” Edward nhẹ giọng hỏi.

Niệm Ân lắc đầu một cái, cậu chần chừ nhỏ giọng nói, “Edward, anh…” Cậu dừng lại một lát, sau mới nói tiếp, “Anh có thể tới ngồi vào phía bên phải của em được không?”

Edward sửng sốt, mặc dù không hiểu nhưng vẫn nhanh chóng đứng lên đi vòng qua cuối giường, lần nữa ngồi vào phía bên phải cậu, anh cúi đầu hỏi, “Như vậy được chưa?”

Niệm Ân cong khóe môi, nhẹ nhàng cười, thấp giọng nói, “Được rồi.”

Lúc này bác sĩ và các y tá đi vào.

Edward đứng lên đứng qua bên cạnh ân cần nhìn, trước tiên bác sĩ kiểm tra theo thông lệ, sau đó hỏi thêm mấy vấn đề, Niệm Ân vẫn là dáng vẻ rất yên lặng rất nghe lời, hỏi cái gì trả lời cái đó. 

Bệnh viện này danh tiếng rất tốt, cho dù phía bên ngoài phóng viên gây náo long trời lở đất, nhưng thái độ những bác sĩ và y tá này vẫn giữ vững đạo đức nghề nghiệp, không thân mật quá đáng, cũng không lộ ra vẻ ghét bỏ hay là biểu tình lạnh lùng. Lê.Quý/Đôn

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong trên mặt vẻ nghiêm túc dần dần trầm lại, anh ta vừa ghi vào sổ bệnh án vừa ôn tồn an ủi nói, “Cũng may lúc cậu rơi xuống được lan can cản lại, lúc đầu mới bị đập nhìn quả thực dọa người…. May mắn là, trước mắt thân thể không có vấn đề gì nghiêm trọng…” Anh ta đang muốn đứng lên đột nhiên lại hỏi một câu, “Đúng rồi, ngoại trừ đau ra thân thể còn có vấn đề nào khác không?”

Niệm Ân do dự một lát, cậu ngẩng đầu lên nhìn Edward, sau đó nhìn về phía bác sĩ, mang theo biểu tình không chắc chắn, giơ tay lên chỉ vào hai mắt của mình, tựa như đang lẩm bẩm, “Dường như…. Con mắt trái… Không nhìn thấy nữa!”

Trong phòng yên lặng như tờ.

“Bốp!” Cuốn bệnh án của bác sĩ rơi xuống mặt đất, anh ta ngẩn ra, vừa muốn nhặt lên lại muốn nhìn ánh mắt Niệm Ân, trong lúc nhất thời tay chân luống cuống. Cũng may anh ta lập tức phản ứng được là mình luống cuống, cúi người xuống nhặt cuốn bệnh án lên, lần nữa bình tĩnh xoay người đi qua cẩn thận kiểm tra con mắt cho Niệm Ân.

Edward lảo đảo lùi về sau mấy bước, lưng dựa vào vách tường, anh lặng lẽ nắm chặt quả đấm, loại đau khổ tới cực điểm này, dường như buồng tim cũng có cảm giác bị bóp nghẹt trào dâng lên một lần lại một lần.

Anh gần như không đứng vững người, hốt hoảng ngẩng đầu lên, kinh ngạc chú ý tới tầm mắt Niệm Ân vẫn luôn nhìn chăm chú vào mình. Anh chú ý, trong đôi mắt bên trái của Niệm Ân không có tiêu cự, anh há miệng nhưng chẳng nói ra được gì.

Hồi lâu sau bác sĩ kiểm tra xong nói mấy câu an ủi, chỉ nói còn cần phải chẩn đoán bệnh sau đó mới có thể phát hiện triệu chứng, rồi rời đi.

Các y tá có chút đồng cảm nhìn thiếu niên gầy yếu, không nói gì, giúp Niệm Ân điều chỉnh giọt truyền rồi cũng đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Edward và Niệm Ân, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở.

Edward cố gắng ổn định tinh thần, lần nữa ngồi xuống phía bên phải Niệm Ân, anh miễn cưỡng lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, hết sức muốn an ủi thiếu niên trước mặt, anh vừa mới nói một câu “Không có chuyện gì đâu, An, chỉ là….” Đã thấy không nói được nữa, khó chịu như bị mắc xương cá, anh há to miệng, trong đôi mắt màu lam nhạt tràn đầy bất lực và đau đớn.

Vẻ mặt Niệm Ân từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh, lúc này đột nhiên cậu giơ tay lên che mắt người đàn ông, cậu khẽ nói, “Edward đừng khóc, em không sao!”

Sau đó,

Một giọt lại một giọt như máng nước trên mái nhà dội xuống lòng bàn tay, rồi từ giữa ngón tay rơi xuống.

….

Louis nắm chặt bờ vai Jenny, đi ra hành lang đầy rẫy phóng viên, vì cục diện quá mức hỗn loạn, cho dù là bọn họ cũng không thể đi vào phòng bệnh, đứng ở khoảng cách gần nhìn xem An bây giờ có sao không?

Sau đám cưới của bọn họ, An và Edward đã trở thành bạn bè chung của họ.

Cho nên lần này bọn họ có chút bận tâm nhưng lại không có bất kỳ biện pháp nào, chỉ có thể thầm chúc phúc cho hai người họ.

Lúc đi ra bệnh viện Jenny chú ý tới một người thiếu niên đứng trước cổng bệnh viện, trong tay đang cầm một tờ báo, vẻ mặt xen lẫn tình yêu say đắm, tuyệt vọng, đau khổ và lo âu, tình cảm kịch liệt như vậy, cho dù là hiện tại cô đang có tâm sự nặng nề, cũng không nhịn được liếc nhìn thêm một cái.

Cô vừa liếc mắt quét qua một cái lại lập tức giật mình.

Trên tờ báo dùng dòng chữ to đặt tiêu đề: 

Cha ruột An Minh Vũ của ca sĩ mới An, 8h17’ sáng nay đã đăng báo, chính thức từ bỏ quan hệ cha con!

Hết chương 38